Công Chúa Thành Vương Phi

Bùi Nguyên Tu hầu như là từng bước đi theo Lung Nguyệt tiến vào Noãn các Bích Thương Viện.

Lung Nguyệt ngồi trước bàn trang điểm chờ dỡ xuống đại trang, Hoán Ngọc và Địch Thúy tự nhiên muốn tiến lên hầu hạ.

Nhưng mà, Bùi Nguyên Tu phất tay bảo các nàng lui ra, tự mình đứng sau Lung Nguyệt. Đôi tay dày rộng vô cùng ngốc, vô cùng cẩn thận giúp Lung Nguyệt nhẹ nhàng lấy xuống trâm hoa có từng sợi vàng lay động.

"Cửu nhi..."

Giỡ hết toàn bộ vật trang sức của Lung Nguyệt xuống, Bùi Nguyên Tu vỗ về tóc dài mềm mại mà nàng chưa bao giờ bôi dầu lên, nhẹ nhàng gọi, trong giọng nói dường như ẩn giấu thiên ngôn vạn ngữ.

Hành động hôm nay của Cửu nhi hiển lộ hết "Bá đạo" đối với mình! Nhưng cũng khiến hắn nhìn thấy nhất chút hy vọng, hắn có thể cảm thấy, trong lòng Cửu nhi có mình, chỉ là mình vô ý nên đã xảy ra thay đổi gì, khiến cho bọn họ đến mức độ bây giờ.

Bùi Nguyên Tu muốn hỏi, mình có gì chỗ không ổn khiến Lung Nguyệt khổ sở? Nhưng mà, hắn lại sợ hỏi xong, quan hệ giữa hai người càng ngày càng xa, cũng sợ Lung Nguyệt nói ra chuyện gì làm hắn khó có thể tiếp thu. Vì vậy, Tĩnh Bắc Vương quyết đoán mãnh liệt trên chiến trường, lùi bước trước mặt tiểu thê tử của mình.

Lung Nguyệt thấy Bùi Nguyên Tu chỉ khẽ gọi mình một tiếng thì không nói nữa, thăm thẳm hỏi: "Vương gia, vừa nãy thiếp thân làm vậy khiến Vương gia khó xử? Hay là khiến Vương gia..."

"Không, không có! Vừa nãy Cửu nhi rất tốt..." Bùi Nguyên Tu cúi người, ôm lấy bờ vai mảnh khảnh của Lung Nguyệt, nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu nàng, trong lòng bỏ thêm một câu: Cửu nhi như vậy, ta rất yêu thích, Cửu nhi thế nào, ta cũng yêu thích...

Được không? Trong lòng Lung Nguyệt than nhẹ, ở thời đại này, nữ tử ghen tị là không được nhất rồi!

May mà mình chiếm "Công chúa tôn sư" mới có thể niêm phong lại miệng lưỡi thế gian...

Tháng ngày cứ thế trôi đi, Lung Nguyệt đã sớm giao chuyện sổ sách cho Địch Thúy quản lý, mà Bùi Nguyên Tu thì lại cho Bùi Đại bái Địch Thúy thận trọng cẩn thận làm thầy.

Qua mấy ngày kiến thiết trong lòng, rốt cục Lung Nguyệt có thể dùng trái tim bình thản đối mặt Bùi Nguyên Tu, việc này khiến nàng thoải mái rất nhiều.

Dù sao Bùi Nguyên Tu cũng là một nam tử cẩu thả, lúc cảm thấy Lung Nguyệt nói cười xinh đẹp với mình như thường, cũng qua loa đại khái, tự mình vui vẻ lên, tâm trạng cũng thả lỏng, cho rằng như vậy thì vạn sự đại cát.

Đã là tháng sáu, đã phi thường nóng bức.

Lung Nguyệt mặc quần tơ tằm màu hồng nhạt, ngồi dưới giàn Hoa Tử Đằng của Bích Thương Viện, xung quanh có chậu băng, ăn dưa hấu ướp đá.


Bây giờ Lung Nguyệt đối với xanh nhạt, hồ lam, xanh nhạt, phàm là loại màu sắc này đều mẫn cảm, vì vậy mấy bộ quần áo màu sắc như vậy không nhiều cũng để mấy người Hoán Ngọc cầm mất rồi, chỉ khiến đầu óc mấy người Hoán Ngọc mơ hồ, nhưng cũng rất có nhãn lực không mặc quần áo màu sắc này trước mặt chủ tử nhà mình.

"Chủ nhân, ngài kiềm chế một chút đi, quá lạnh thân thể không chịu nổi, cẩn thận bị bệnh, ngày sau sẽ khó chịu đó!" Địch Thúy ôm sổ sách đi tới từ cửa viện, thấy Lung Nguyệt quá ham thích mát lạnh, không nhịn được niệm tụng.

"Hiểu mà, bà quản gia!" Lung Nguyệt nhấc vầng trán nhìn mặt trời một chút, cũng qua giờ Thân rồi, vẫn độc như vậy, trong lòng hoài niệm máy điều hòa ở hiện đại.

Ai! Vừa đến mùa hè thì nàng đã muốn có điều hòa, muốn có hơn mười năm, nhưng là muốn cũng chỉ là suy nghĩ, Lung Nguyệt nhận mệnh đặt băng trong chậu, nóng lạnh luân khiến nàng không nhịn được giật mình.

Bỗng nhiên nhớ lại, tham mát mẻ, còn chưa cân nhắc trà chiều Bùi Nguyên Tu ăn gì. Từ lúc lại là hầu bao, lại là nữ nhi hương, lại là "Ngoại trạch" để Lung Nguyệt gặp được, nàng càng ngày càng không chú ý Bùi Nguyên Tu nổi.

Mọi chuyện vòng quanh hắn chỉ có thể làm mình thương tâm thôi, vẫn là bình thường, coi hắn là người sẽ sống cùng mình thôi! Có điều, gần đây Bùi Nguyên Tu đúng là yên tĩnh, lại chưa xuất hiện chuyện nữ nhi hương gì. Lại như dáng vẻ một tháng tân hôn kia, dù ra ngoài ăn tiệc, cũng đều trở về rất sớm, mà trên người hầu như không ngửi thấy mùi rượu. Dù cho là uống tửu, cũng sẽ dọn dẹp nhẹ nhàng khoan khoái mới tiến đến.

Lung Nguyệt không nghĩ ra hắn đang hát màn kịch nào, "Ngoại trạch" kia cứ yên tĩnh như vậy?

Làm nghĩ, những này nghĩ thì nghĩ, nhưng Lung Nguyệt không hiển lộ ra nửa phần.

"Đào Châu, ngươi đi phòng bếp tìm một khối băng nhỏ làm đồ ăn, nghiềm thành vụn băng, lại lấy mật hoa quế hồi sáng ta dùng làm nhân bánh đậu đỏ phủ lên trên, đúng rồi, dùng bát lưu ly kia mà đựng!"

Lung Nguyệt dặn dò, tự mình xoay người đi vào thay quần áo. Ngoại viện đều là nam tử, tuy khí trời nóng bức, nàng cũng không thể ăn mặc mỏng manh.

Ai! Nàng lại nhớ tới một điểm không tốt của cổ đại, nếu còn ở hiện đại, mặc áo ngắn váy ngắn là có thể ra ngoài.

Lung Nguyệt tiến vào ngoại viện, thì thấy ngoài thư phòng, bên dưới cây hoè già, Bùi Nguyên Tu và mấy vị tiên sinh phụ tá đang nghị sự. Các tiên sinh thấy Lung Nguyệt đi vào, dường như nhìn thấy cứu tinh, dồn dập đứng dậy, quay về phía nàng làm lễ.

Hóa ra là đang thảo luận chuyện khẩn điền.

Đang thảo luận trồng trọt trước hay cày cấy trước.

Lung Nguyệt nghe xong trong lòng âm thầm buồn cười, hóa ra câu "Vô dụng nhất là thư sinh" kia không phải giả. Bày mưu nghĩ kế, các tiên sinh giỏi về quỷ tính đến chuyện nông nghiệp này trở thành con ruồi mất đầu.


"Đương nhiên phải trồng cây trước rồi!" Lung Nguyệt khẽ cười nói: "Bây giờ đã qua vụ mùa, khẩn điền không cần nóng lòng nhất thời, gió của vùng Bắc cương ta quá mạnh, bất luận là cây gì, chỉ cần gieo vào, vậy chính là một bức tường chắn gió."

Các tiên sinh nghe xong vỗ tay, khen ngợi: "Có lý có lý! Gió ở Bắc cương này có thể bay trẻ con! Đến lúc đó chỉ sợ hoa mầu gieo vào cũng bị thổi chết."

Bùi Nguyên Tu cười tự nhiên đuổi các tiên sinh đi ra, kéo Lung Nguyệt tiến vào thư phòng.

"Sao này lại biết rất nhiều chuyện nhà nông này?" Bùi Nguyên Tu ăn bát băng Lung Nguyệt mang đến, hỏi ra chuyện trong lòng hiếu kỳ hồi lâu.

"Xem nhiều tạp thư, ít nhiều gì cũng hiểu được một ít, nhưng cũng là lý luận suông thôi, nếu thật sự nếu có thể dùng, sợ là còn cần tận mắt thấy." Lung Nguyệt cười nhạt trả lời. Những thứ nàng nói tới cũng xác thực chỉ giới hạn ở trên giấy, nếu có thể nàng vẫn muốn đến đồng ruộng, đi đi dã ngoại nhìn xem.

"Không bằng ngày mai chúng ta kêu các tiên sinh ra bên ngoài xem một chút?" Bùi Nguyên Tu tất nhiên là đoán ra suy nghĩ của Lung Nguyệt. Hắn vẫn luôn hiểu được, lấy kiến thức Cửu nhi, bị nhốt trong hậu trạch thực là oan ức, chỉ tiếc sinh thân nữ nhi. Có điều, nếu không là thân nữ nhi, làm sao hắn có thể cưới được kiều thê!

Sáng sớm hôm sau, thừa dịp khí trời vẫn còn mát mẻ, Bùi Nguyên Tu mang theo Lung Nguyệt lên xe ngựa, cùng các tiên sinh chạy ra ngoài thành.

"Nếu như có thể, xây dựng một cái bể chứa nước ở kia!" Lung Nguyệt chỉ vào một gò núi cách đó không xa.

"Xây dựng bể chứa nước? Có diệu dụng gì?" Một tiên sinh hỏi.

"Tiên sinh có nghe qua Đập nước Giang Yên?" Lung Nguyệt lấy duy mạo xuống.

"Tất nhiên là từng nghe nói, nhưng việc này này và xây dựng một cái bể chứa nước có liên quan gì?" Cái kia tiên sinh và Lung Nguyệt hai mắt nhìn nhau, trong nháy mắt sắc mặt đỏ ửng.

"Tác dụng của đập nước ở chỗ tưới, thoát lũ, xây dựng một cái bể chứa nước cùng nó có chút tương tự thôi, nhưng mà công dụng không mạnh mẽ như thế." Lung Nguyệt chỉ chỉ gò núi kia, nói: "Xây dựng một cái bể chứa nước ở đó, dẫn mương và vào ruộng, mùa mưa thì bịt kín giữ nước, ngày hạn thì mở cho thông, có thể hóa giải tai ương hạn hán. Còn trên gò núi này, đương nhiên phải trồng cây, không thể trọc lốc, nếu thật sự xảy ra lũ, đất đá trên núi chẳng phải sẽ chon hết đất ruộng? Không riêng nơi này, có mấy chỗ chúng ta vừa mới đi qua cũng có thể xây dựng một cái bể chứa nước ở thế đất cao, đào bới mương ruộng."

"Nhưng nơi này cách sông hồ rất xa, nếu muốn có nước thì phải đào thông." Lục tiên sinh vuốt râu, lắc đầu, "Không thể hi vọng nước không có nguồn!"

Lung Nguyệt nghe nói, nhẹ nhàng nở nụ cười, "Nếu đào bới thủy cừ, vì sao không dẫn nước từ song tới?"


"Nhưng, nếu là như vậy, là một công trình lớn." Có tiên sinh trả lời.

"Tiên sinh muốn dùng nhất thời hay là một đời? Hoặc là mấy đời?" Lung Nguyệt hỏi.

"Chuyện này..."

"Công trình tuy lớn, nhưng sẽ tạo phúc cho hậu nhân..."

"Vương phi nói có lý, tất nhiên dùng đời đời là tốt nhất..."

Các tiên sinh dồn dập đáp lại.

Dọc theo con đường này, tâm trạng Lung Nguyệt rất tốt, không chỉ vì có cảm giác chỉ điểm giang sơn, còn vì học cuối cùng cũng có dùng.

Trên đường về, Lung Nguyệt nằm trên gối, một hồi một hồi ngủ gà ngủ gật. Xe ngựa xóc nảy, đầu nhỏ của nàng lảo đảo chung quy chạm vào thành xe.

Bùi Viễn tu nhìn lo lắng, muốn ôm nàng vào trong ngực, nhưng mà, ngày nắng to bôn ba nửa ngày, một thân mồ hôi, lại sợ nàng không thích. Không thể làm gì khác hơn là lót khan lên tay, nâng đỡ đầu nhỏ của Lung Nguyệt.

Xe ngựa đi ngang qua phố nam, chợt nghe có người gõ song cửa sổ, Bùi Nguyên Tu vén màn lên, thấy sắc mặt Tiểu Mã ửng đỏ cúi đầu nói: "Vương gia... Hôm nay là sinh nhật Mạt Nương, tại hạ nghĩ..."

Bùi Nguyên Tu nhìn hắn một chút, cười thả hắn đi.

"Đã tới chưa?" Cảm thấy xe ngựa dừng lại, Lung Nguyệt mơ hồ tỉnh lại, hỏi.

"Chưa tới, nơi này là phố nam." Bùi Nguyên Tu mím mím sợi tóc bên tai Lung Nguyệt.

"Phố Nam? Vậy Vương gia có thể đi vòng qua nhà in Hằng Xương hay không?" Lung Nguyệt nói.

"Chuyện sổ sách hả? Để hạ nhân đi là được." Bùi Nguyên Tu tuy nói như thế, vẫn như cũ mệnh phu xe chạy tới nhà in Hằng Xương.

"Nơi nào, ông chủ nhà kia có một người bạn du lịch với thương đội, viết bản ghi chú, muốn in ấn cứng nhắc, ngày ấy vừa vặn ta thấy, nghĩ có in ra hay không." Lung Nguyệt híp mắt phượng lại, dường như một con mèo nhỏ, nói đến du ký, ghi chú, tâm trạng của nàng vô cùng tốt.

Tiến vào nhà in Hằng Xương vừa hỏi, quả nhiên, hai ngày trước, ghi chú kia đã được in ra, tất nhiên là Lung Nguyệt mua một quyển.

Ôm thư, cùng Bùi Nguyên Tu đi ra nhà in khỏi, đã thấy trước mặt một người đi tới.


Chính là ngày ấy người Lung Nguyệt nhìn thấy, nữ tử áo lục đưa Bùi Nguyên Tu ra cửa.

Nữ tử kia thấy Bùi Nguyên Tu hơi sững sờ, sau đó vội vã tiến lên phúc thân, nói: "Xin chào Vương gia!" Lại nhìn Lung Nguyệt, thoáng dừng lại một hồi, do dự nói: "Vị này là Vương phi?"

"Ừ!" Bùi Nguyên Tu trầm giọng, cau mày.

Nữ tử kia được tin chính xác, mới dịu dàng phúc thân, nói: "Xin chào Vương phi!"

Lung Nguyệt chỉ nhạt quét nàng một chút, cũng không lên tiếng, giương mắt nhìn Bùi Nguyên Tu, đã thấy hắn cũng đang nhìn mình.

"Trở về thôi, bôn ba nửa ngày, thời tiết còn nóng nữa." Bùi Nguyên Tu vẫn chưa phản ứng nữ tử kia, mà là dưới váy dài không dấu vết nắm tay Lung Nguyệt, đi đến xe ngựa.

"Vương phi, dân nữ Trầm Mạt Nương ngưỡng mộ Vương phi đã lâu, có thể hay không..." Nữ tử kia thấy Lung Nguyệt tức tiến vào xe ngựa, đi lên phía trước, giọng nói dịu dàng, nhưng mà, lời chưa nói hết, đã bị Chu Thống lĩnh ngăn lại.

Ngồi trên xe ngựa, tâm trạng tốt của Lung Nguyệt đã không còn. Câu được câu không lật sách mới.

Tất nhiên Bùi Nguyên Tu cảm thấy biến hóa của Lung Nguyệt, từ trong tay nàng nắm sách qua, nói nhỏ: "Trong xe ngựa không nên đọc sách, cẩn thận tổn thương con mắt."

Bị đoạt sách, Lung Nguyệt giơ lên mắt phượng ngậm nước, cái gì cũng không nói, chỉ lẳng lặng nhìn vào đôi mắt của Bùi Nguyên Tu. Nàng không hiểu, chính thê và "Ngoại trạch" ngẫu nhiên gặp ở rìa đường, còn ngay trước mặt hắn, mà Bùi Nguyên Tu này lại biểu hiện bình tĩnh như thế.

"Cửu nhi, nữ tử vừa nãy gọi Trầm Mạt Nương, nàng là..." Bùi Nguyên Tu muốn giải thích, nữ tử đột nhiên nhô ra giữa đường này vì sao quen biết mình, cũng không biết tìm từ làm sao, do dự một chút, nói: "Cũng coi như lập công lớn trong việc càn quét dư nghiệt phản vương."

Nhưng lúc hắn do dự kia, khiến Lung Nguyệt càng thêm nhận định, Trầm Mạt Nương này là hồng nhan tri kỷ của hắn, còn là hồng nhan tri kỷ "Rất giúp ích " hắn, đã lập công lớn!

Lung Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu, xem như đã biết, nhắm mắt, dựa vào trên gối, không nói nữa.

Mà phản ứng này lại khiến Bùi Nguyên Tu hoảng hồn.

Hiểu được nàng nhất định là hiểu lầm, mau mau giải thích: "Cửu nhi, nàng đúng là... Ai nha! Nàng ta và Tiểu Mã thanh mai trúc mã, nhưng không nghĩ bị con trai phản vương coi trọng mang vào trong phủ, sau đó lại làm đồ chơi đưa cho người khác. Tiểu Mã làm phụ tá cho ta, nàng lén lút mang tin tức trong phủ đệ đi ra, Tiểu Mã đến nay không cưới là đang chờ nàng, nhưng nàng nhưng nói mình đã là không khiết, không xứng với Tiểu Mã, nàng..."

"Vương gia, chúng ta đang trên xe ngựa." Lung Nguyệt cong cong môi anh đào, mở mắt phượng, trong mắt đã có ý cười, lúc này, bất luận Bùi Nguyên Tu nói là thật hay giả, thế nhưng khẩu khí ngốc mà nóng lòng nói rõ của hắn, nghe vào trong tai nàng, trong lòng thoải mái chút.

Bùi Nguyên Tu nghe ra lời ngoài lời của nàng: Có chuyện gì chờ về trong phủ, đóng kín cánh cửa xong tiểu phu thê nói. Lại thấy trong mắt Lung Nguyệt có ý cười, trái tim an ổn xuống, chỉ bắt lấy tay nàng, nắm giữ để trên đùi, nói nhỏ: "Chúng ta trở về nói!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận