Công Chúa Thành Vương Phi




Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

Lung Nguyệt cười khẽ nói: “Đúng là hai đứa trẻ chăm chỉ.”

“Ừm, đúng là hai đứa bé ngoan.” Bùi Nguyên Tu cũng cười. Hai tiểu tử này coi như cũng hợp ý hắn, chăm chỉ ngoan ngoãn, đàng hoàng không đần độn, còn có chút đại trí giả ngu.

“Ngồi trong điện đã lâu, y phục lại nặng, hẳn là nàng thấy mệt lắm đúng không?”   Bùi Nguyên Tu thấy trên trán Lung Nguyệt có mồ hôi rỉ ra, đau lòng nói: “Về phòng thay xiêm y nhẹ nhàng rồi nghỉ ngơi một lúc, nhé?”

Lung Nguyệt khẽ gật đầu, tiết Đoan Dương chính là ngày nóng nhất trong năm. Nàng lại là phụ nhân có thai, lại càng thấy sợ nóng. Thế nhưng chuyện loan giá vẫn chưa biết cụ thể thế nào, bảo nàng làm sao yên tâm được đây?

Nàng chỉ đành chuyển hầu hết khối lượng cơ thể tựa vào  Bùi Nguyên Tu.

Bùi Nguyên Tu thấy nàng kiên trì, cũng biết thê tử nhà mình có tính cố chấp, vậy nên cũng không khuyên nhiều, chỉ sai người lấy kiệu, đỡ nàng vào trong.

Còn chưa ra tới cửa, Bùi Đại đã tiến đến, khom lưng thi lễ rồi báo: “Bẩm Vương gia, Vương phi, người dẫn đầu loan giá là Anh Vương Điện hạ. Anh Vương tới đón Hoàng Thượng và Hoàng Hậu hồi triều.”

Lung Nguyệt vốn đang ngồi trong kiệu, nghe vậy liền hưng phấn vén rèm, cười nói: “Thật sao?”

“Bùi Tiểu Cương vừa mới truyền lời về, hiện tại hắn đang dẫn đoàn loan giá đến Vương phủ.” Bùi Đại trung thực báo cáo. (MTLTH.dđlqđ)

“Mau! Mau! Nhanh đến đại môn!”  Lung Nguyệt cười cong mắt phượng, ca ca nàng đến thăm nàng, thật tốt quá!

Thấy Lung Nguyệt vui mừng như vậy, trên khuôn mặt  Bùi Nguyên Tu cũng nở nụ cười nhưng trong lòng thì thở dài, hẳn người đến là Lý Long Tá.

Đại môn Vương phủ mở rộng, thảm đỏ trải từ sảnh chính cho đến tận ngoài cửa tựa như nghi thức nghênh đón Hoàng Đế thật. Để che mắt người ngoài, Long liễn và Phượng liễn đều có rèm che kín thể như Đế Hậu đến thăm con gái lấy chồng xa, thực chất hai người đã ở trong Vương phủ được hơn mười ngày rồi.

Lý Long Tá vừa đến đại môn Vương phủ liền nhảy từ trên lưng ngựa xuống, trong mắt hắn không có người khác, chỉ có Lung Nguyệt đang đứng bên cạnh  Bùi Nguyên Tu, ý đồ muốn duỗi hai tay bế nàng lên như hồi còn bé.

“Khụ!”  Bùi Nguyên Tu nhìn ra ý đồ của Lý Long Tá, ho nhẹ một tiếng cảnh cáo.

Lý Long Tá dừng tay, cau mày nhìn  Bùi Nguyên Tu. Đối với tên nam nhân bắt cóc muội muội bảo bối của hắn đến tận Bắc Cương xa xôi này, hắn thực sự chẳng có chút hảo cảm nào cả.

Hắn khẽ liếc qua vùng bụng đã nhô lên của Lung Nguyệt, sờ sờ chóp mũi nghĩ: Muội muội đã sớm không phải bé con đáng yêu năm nào, muội muội sắp làm mẹ rồi.

“Ca ca…” Lung Nguyệt ửng đỏ hốc mắt khẽ gọi một tiếng. Nàng muốn nhào vào lòng ca câ làm nũng như khi còn bé, nhưng lại không phù hợp với hoàn cảnh nên đành phải hành lễ.


“Cửu nhi! Muội làm mẫu thân rồi!” Lý Long Tá cảm khái, thấy tiểu muội khóe mắt đỏ lên, trong lòng không mấy dễ chịu, hắn cười giỡn: “Ca ca ta khi nào có mặt mũi lớn đến nỗi phải để cho Vương phi Cửu nhi lấy đại lễ ra đón tiếp vậy?”

“Là ca ca không chọn thời điểm tới. Hôm nay là tiết Đoan Dương, muội cùng Vương gia mới từ Ngân An điện đi ra mà.” Lung Nguyệt cong cong đuôi mắt, giống khi còn chưa xuất giá, thường xuyên cùng Lý Long Tá đấu võ mồm. (MTLTH.dđlqđ)

“Ca ca muội chính là muốn ăn tết ở đây đấy! Muội có gói bánh chưng không? Lâu rồi không được ăn bánh chính tay Cửu nhi gói rồi.”Lý Long Tá đi qua kéo lấy tay Lung Nguyệt.

Bùi Nguyên Tu nhanh chóng nhấc chân như thể vô ý chặn trước mặt Lý Long Tá, nói: “Anh Vương Điện hạ đường xa đến đây hẳn đã mệt mỏi, chúng ta nên vào trong phủ thôi!” Nói giỡn sao? Cửu nhi nay đã là thê tử của hắn, tay của nàng chỉ có thể để hắn chạm vào, nam tử khác đừng nằm mơ! Kể cả huynh trưởng cũng không thể!

Lý Long Tá trừng hắn. (MTLTH.dđlqđ)

Bùi Nguyên Tu cười khẽ, nói nhỏ: “Anh Vương Điện hạ còn chưa bái kiến phụ Hoàng, mẫu Hậu đâu.”

Lý Long Tá nghe nói, thu hồi tâm tư đấu trí với  Bùi Nguyên Tu, nói: “Mau dẫn ta đi bái kiến phụ Hoàng, mẫu Hậu đi!”

Bùi Nguyên Tu gật đầu, ngăn Lung Nguyệt cũng muốn đi đến viện Kỳ Áo: “Trời rất nóng, thân thể nàng lại không tiện, lại còn mặt chính trang ngồi Ngân An điện cả ngày, mau về phòng nghỉ ngơi đi thôi. Nếu như nàng vẫn muốn qua, về phòng thay quần áo nhẹ nhàng mát mẻ rồi sai người dùng kiệu đưa nàng qua.”

“Đúng, rất có lý, muội nên nghe lời Nguyên Tu. Phụ Hoàng, mẫu Hậu mà nhìn thấy muội có khi lại mắng ca, rồi lại bị tống về phòng cho xem!” Đối với sự săn sóc của  Bùi Nguyên Tu với Lung Nguyệt, Lý Long Tá cảm thấy rất hài lòng.

Lung Nguyệt nghĩ nghĩ rồi đồng ý, tạm biệt hai người rồi lên kiệu mềm về phòng.

Tin Thuận Khải Đế loan giá đến Tĩnh Bắc Vương phủ trong chốc lát đã truyền khắp Cương thành và các vùng lân cận, quan viên phiên địa nhanh chóng sai người tới đút lót hạ nhân Tĩnh Bắc Vương phủ để nghe ngóng tình hình.

“Tiểu Bùi quản sự, bạc này chúng ta không biết phải làm sao!”

Người trông cửa tại Vương phủ đều là binh lính theo  Bùi Nguyên Tu đánh giặc, sau bị thương không thể lên chiến trường liền được  Bùi Nguyên Tu giữ lại giao cho công việc giữ cửa, vì vậy tuyệt đối trung thành với Tĩnh Bắc Vương phủ.

Bùi Tiểu hiện tại chuyên quản những chuyện vụn vặt trong Vương phủ, nghe người nói liền cười đáp: “Đưa bạc tới sao lại không thu? Thu! Cứ thu cho ta!

“Vậy…….” Người làm do dự, thu bạc của người ta lại không cung cấp tin tức, như thế hình như cũng không phải nhẽ.

“Nói những chuyện nên nói. Người ngoài mắt sáng như sao, nói gì dễ hiểu là được.”  Bùi Tiểu cười.

Hạ nhân chắp tay với  Bùi Tiểu, vẻ mặt vui mừng chờ người đưa tiền tới cửa.

Bùi Tiểu xoay người bẩm báo với Vương gia. (MTLTH.dđlqđ)

Bùi Nguyên Tu đang ở tại Kỳ Áo viện bồi Đế Hậu, thấy  Bùi Tiểu thập thò ngoài cửa liền cáo lỗi rồi ra ngoài.

Nghe  Bùi Tiểu bẩm báo, hắn cười mắng: “Tiểu tử tham tiền khốn kiếp này!” Rối sau đó lại nói: “Đi ngoại viện thông báo cho bọn họ, có người mời rượu thì cứ đi, đưa bạc thì cứ lấy nhưng chỉ được nói những chuyện hôm nay đã xảy ra!”


‘Bọn họ’ này là chỉ các phụ tá tiên sinh và các thân vệ.

“Dạ!  Bùi Tiểu lĩnh mệnh!”  Bùi Tiểu cười lui ra.




















Tập tin gởi kèm:

Chú thích: Đây là loan giá dưới thời nhà Nguyễn của Việt Nam
triều-Nguyễnjpg

Lung Nguyệt về đến phòng, thay chính trang Vương phi thành một bộ xiêm y rộng rãi thoải mái rồi mới ngồi kiệu mềm đến Kỳ Áo viện.

Vừa vào cửa liền nhìn thấy Hoàng Đế lão cha và Anh Vương tiểu ca đang mắt to trừng mắt nhỏ.

“Dám tự mình loan giá buộc trẫm phải hồi cung! Hừ!” Thuận Khải Đế đặt mạnh ly trà lên trên bàn con bên cạnh, quắc mắt trừng tiểu nhi tử đang cúi đầu tự kiểm điểm. Không biết hắn lấy đâu ra lá gan dẫn loan giá, một đường không chút tiếng gió đến Bắc Cương, sau đó mới nghênh ngang chiếu cáo thiên hạ Đế Hậu đến ở Tĩnh Bắc Vương phủ. Dám làm to chuyện lên như vậy, bảo ông sao có thể yên ổn sống ở đây với tiểu khuê nữ bảo bối thêm mấy ngày nữa đây?

Còn chưa tính đến chuyện tất cả quan viên ở Bắc Cương chắc chắn sẽ triều bái ông, vả lại, ông không còn muốn ở đến lúc nào thì ở nữa!


Làm Đế Vương cũng thực thân bất do kỷ! Ném chuyện triều chính cho đại nhi tử rồi chạy đến Bắc Cương chơi với tiều khuê nữ bảo bối, không nói dân chúng trong thiên hạ có nói ra nói vào hay không, chỉ riêng mấy tên ngôn quan cổ hủ kia kiểu gì cũng sống chết can dán đến mấy ngày cho xem.

Nhưng Thuận Khải Đế thực sự không muốn hồi kinh. Những ngày qua thực an nhàn mà, thi thoảng ngồi nghe Cẩn nhi đàn vài bài, rồi thi thoảng rảnh rỗi lại vẽ mấy bức tranh, còn có có thể tùy ý đũa giỡn với Cửu nhi. Không cần mỗi ngày mở mắt ra lại đối mặt với chồng tấu chương cao ngất ngưởng, không cần phải nhìn mặt mấy lão già nhăn nheo trong triều, mấy ngày này đối với Thuận Khải Đế đúng là vui thú điền viên. Kiều thê ái nữ bên cạnh, thư thái chờ đợi tiểu ngoại tôn ra đời rồi ôm một cái. Ông thậm chí còn suy nghĩ đến việc hồi triều rồi viết luôn chiếu chỉ nhường ngôi cho Thái tử, còn bản thân tự do tự tại làm chức Thái Thượng Hoàng nhàn tản.

“Phụ Hoàng! Cuối tháng còn có tiết Vạn Thọ đợi ngài về chủ trì. Vả lại ngài cùng mẫu Hậu chẳng nói chẳng rằng để lại một bức thư rồi lén đến Bắc Cương, thật khiến huynh đệ chúng con vừa lo vừa không biết phải làm thế nào!” Lý Long Tá còn chưa nói kế này là do Thái Tử phi tẩu tử nghĩ ra bắt hắn đi làm. Tuy Thái tử ca ca nói đã sớm giúp Phụ Hoàng xử lý việc triều chính, nhưng cũng chỉ giúp được phần nào, nay đùng một cái bắt hắn phải đón lấy hoàn toan việc quốc gia đại sự, thật lòng là rất cố sức. Giám quốc cùng chấp chính là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt, nếu bản thân kế vị, đăng Đại Bảo, tất cả mọi việc đều có thể tự mình quyết định. Còn bây giờ làm cái gì cũng phải đợi nghe ý kiến của Phụ Hoàng hoặc đợi Phụ Hoàng về giải quyết, nghe thôi đã thấy hết sức mệt mỏi.  Mắt thấy huynh trưởng gầy đi trông thấy, Thái tử phi tẩu tử cảm thấy đau lòng liền ra chủ ý này.

Lung Nguyệt đứng ở cửa nghe, trong lòng buồn cười, thì ra cha mẹ nàng là lén chạy đến đây! Rõ ràng là có mưu kế từ trước mà. Chẳng trách chỉ dẫn theo hơn mười người ngàn dặm đến Bắc Cương. Không cần nghĩ cũng biết nếu như Phụ Hoàng nói ra, chắc chắn các ca ca  nhất quyết không đồng ý. (MTLTH.dđlqđ)

Bữa tối, người một nhà cùng nhau quay quần bên mâm cơm, hoàn toàn giống như những bữa cơm bình thường của nhà dân chúng, cha mẹ con cái cùng ngồi xuống trò chuyện dùng bữa.

Lý Long Tá cùng Lung Nguyệt lại giống như những ngày trước, nói ba câu không hợp nhau lại đấu võ mồm.

Thuận Khải Đế và Cẩn Hoàng Hậu cũng chỉ mỉm cười nhìn hai đứa con tranh cãi, đáy mắt đều là ý mừng.

Cả hai đời  Bùi Nguyên Tu chưa từng dùng bữa cùng gia đình. Đây hoàn toàn là trải nghiệm mới mẻ đối với hắn. Hắn cảm thấy rất ấm áp, trong lòng trương trướng những tình cảm hắn chưa từng trải qua. Hắn cảm thấy rất hạnh phúc.

Người một nhà náo nhiệt dùng xong bữa tối, bản thân Lung Nguyệt dạo gần đây rất thích ngủ, vừa ăn cơm xong nàng liền ngáp ngắn ngáp dài.

Thuận Khải Đế và Cẩn Hoàng Hậu nhìn khuê nữ nhà mình mà đau lòng liền đuổi ba đứa về nghỉ ngơi sớm.

Bùi Nguyên Tu bồi Lung Nguyệt về Bích Thương viện, nhìn nàng đã ngủ ngon mới dời bước đến viện của Lý Long Tá.

Hai người ngồi trên ghế trúc dưới giàn nho tán gẫu.  Bùi Nguyên Tu sai người bưng rượu và thức ăn lên rồi hai người cùng đối ẩm.

“Cái tên này, tiểu viện nhà ngươi thế nào lại giống như trong Kinh vậy?” Lý Long Tá gắp một miếng ngó sen bỏ vào miệng.

“Chính xác là y hệt, Cửu nhi thích như vậy.”  Bùi Nguyên Tu nâng chén về phía Lý Long Tá.

Nhắc tới Lung Nguyệt, Lý Long Tá liền trừng  Bùi Nguyên Tu: “Nói! Ngươi khi nào thì đánh chủ ý lên muội muội nhà ta?”

Lý Long Hữu cùng Lý Long Tá đều là hai người thông minh, lại đã từng cùng hợp tác với  Bùi Nguyên Tu khi còn trong quân doanh, nhiều chuyện so với Thuận Khải Đế còn rõ ràng hơn. Lung Nguyệt lấy chồng ở xa, mới vài ngày, hai huynh đệ đã đoán được muội muội nhà mình rõ ràng đã bị tên một bụng đầy ý xấu này để ý đã lâu. Tiểu tử chết tiệt này khi nào đã đánh chủ ý lên Lung Nguyệt nhà hắn vậy?

Hắn suy nghĩ một chút, Bùi Nguyên Tu cùng Lung Nguyệt chân chính tiếp xúc với nhau ở Lư Khởi. Chẳng lẽ khi đó hắn đã động tâm tư với tiểu Lung Nguyệt hãy còn chưa trưởng thành?

Nghĩ như vậy, hai huynh đệ đồng thời cùng rùng mình. Tâm tư phải sâu đến mức nào mới có thể sớm bày bố cục chỉ để cưới một tiểu nhà đầu?

Mấy năm này Lý Long Hữu cùng Lý Long Tá đều tự mình điều tra  Bùi Nguyên Tu. Càng điều tra càng kinh hãi, kinh hãi với mưu kế chiến lược của hắn. Nếu như hắn có ý làm phản,  triều đình Đại Chiêu chắc chắn sẽ phải đối mặt với một phản Vương khó giải quyết. May mắn, hầu hết tâm tư của hắn chỉ đặt lên người Cửu nhi, một lòng một dạ muốn chăm lo cho nàng. Mấy năm qua, hai người cũng không tiếc dùng mật thám đặt bên trong Tĩnh Bắc Vương phủ, người này đúng thật giống hệt Hoàng Đế lão cha của hai người, Cửu nhi nói gì nghe nấy, độ cưng chiều tuyệt đối không thua Thuận Khải Đế, rất có xu thế càng ngày càng vượt xa.

Có lúc Lý Long Tá cùng Thái tử huynh trưởng của hắn nhìn nhau thở dài. Nữ nhi gia người ta thì khuynh quốc khuynh thành, họa quốc ương dân. Cửu nhi nhà họ lại ngược lại, từ lúc sinh ra đến giờ đều quốc thái dân an, chỉ gây họa cho một mình  Bùi Nguyên Tu.

Bùi Nguyên Tu nghe Lý Long Tá trả lời, chỉ cười, không trả lời.

Kiếp trước hắn động lòng nhưng một mực phủ nhận, từ lúc mở mắt ra sống tiếp kiếp này liền bắt đầu bày mưu đặt kế, nhưng hắn không thể nói.

Lý Long Hữu sớm đặt mật thám bên cạnh hắn, hắn biết, nhưng những tin tức kia đều là hắn cố ý để lộ, cũng chỉ muốn cho gia đình nàng ở trong cung yên tâm.


Rượu quá ba tuần,  Bùi Nguyên Tu đứng dậy cáo từ Lý Long Tá, ra khỏi cửa liền đi về phía tiền viện.

Lý Long Tá vội vàng gọi hắn: “Bích Thương viện không nằm ở hướng đó. Cái người này, uống chưa nhiều mà đã say đến nhầm đường!”

Bùi Nguyên Tu quay đầu: “Trên người ta có mùi rượu, ta đến tiền viện tắm qua tránh hun Cửu nhi.”

Lý Long Tá hài lòng cười nói: “Tiểu tử ngươi không tệ, không uổng năm đó chúng ta xuống tay lưu tình, không có đánh đến cha mẹ ngươi cũng nhận không ra!”

“ Ha Ha!”  Bùi Nguyên Tu cười giả hai tiếng, thầm mắng trong lòng. Đúng là xuống tay lưu tình thật, chỉ tội hắn bầm tím khắp người mấy ngày mới hết! Nhưng cũng đâu thể trách người khác, hắn tự mình bẫy muội muội như hoa như ngọc nhà người ta về làm vợ, chắp tay thở dài nói: “Đa tạ cữu huynh xuống tay lưu tình!”

Lý Long Tá đấm hắn một quyền lên vai: “Nhanh đi rửa mặt đi, về trễ Cửu nhi lại trách ta!”

Bùi Nguyên Tu lại một lần nữa chắp tay cáo từ. (MTLTH.dđlqđ)

Về ngoại viện rửa mặt thay quần áo,  Bùi Nguyên Tu mới quay về Bích Thương viện, vào phòng ngủ liền nhìn thấy Lung Nguyệt đi tiểu đêm, vội vội vàng vàng đỡ nàng vào bình phong. Thai nhi càng lớn, thai phụ tiểu đêm càng nhiều, đêm nay Lung Nguyệt đã đi đến ba lần.

Lung Nguyệt mơ mơ màng màng, mờ mịt nhìn  Bùi Nguyên Tu, chun mũi ngửi ngửi: “Không phải chàng lại cùng ca ca uống rượu sao? Sao không ngửi thấy mùi rượu?”

Bùi Nguyên Tu cười khẽ, nhớ bữa cơm tối nay, Lý Long Tá đã từng nói mũi Lung Nguyệt rất tinh, không cần mở mắt cũng có thể ngửi thấy mùi cách xa ba dặm.

“Sợ hun hôi nàng, ta đã đi tắm trước rồi.”  Bùi Nguyên Tu đỡ Lung Nguyệt nằm lên trên giường, rót nước cho nàng uống.

Từ khi có thai, đại phu đã nói không được uống rượu, cũng không được uống trà, nàng liền một giọt cũng không uống.

Mỗi ngày có hai canh giờ nàng đánh đàn, vẽ tranh, vịnh thơ, nàng gọi đó là ‘Dưỡng thai’! Hắn chưa từng nghe phương thức dưỡng thai này, nhưng cũng không nói gì, chỉ cần nàng vui là được. Hắn đã từng hỏi đại phu, chưa có ai nghe đến cách dưỡng thai này lần nào.

Không quá hai ngày, các quan viên tại Cương thành đều đến lễ bái Hoàng Đế. Loan giá hôm đó đúng là của Hoàng Thượng và Hoàng Hậu, hai người lo con gái gả xa đang có thai liền đến Bắc Cương thăm nom.

Vì vậy trên bàn làm việc của  Bùi Nguyên Tu trong thư phòng đã đầy tràn lễ vật tặng cho Thuận Khải Đế.

Hành tung bại lộ, Thuận Khải Đế rất giận tiểu nhi tử, giận hắn dám cả gan cắt ngày nghỉ của ông. Nhưng tin ông đến cũng đã thả ra ngoài, chẳng lẽ lại không cho các quan viên đến lễ bái?

Thuận Khải Đế liền để  Bùi Nguyên Tu thả lời, các quan viên chức quan trên tứ phẩm, năm ngày sau đến Tĩnh Bắc Vương phủ kiến giá.

Bắc Cương tuy hoang vắng nhưng cũng có đến bảy tòa thành trì, quan viên nhậm chức cũng đến hàng trăm.

Bùi Nguyên Tu lĩnh Thánh mệnh, phân phó người đưa tin ra roi thúc ngựa đến các thành trì thông báo.







Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận