Công Chúa Thành Vương Phi



Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

Lý Long Triệt nói có đồ vật tốt muốn tặng cho Đình nhi, sau đó hắn vén tà áo dài của mình lên, để lộ một bao da được buộc chặt ở đùi, rút ra một thanh chủy thủ có chuôi màu ngọc lam, là ngưu giác chủy thủ.

Nhìn Lý Long Triệt rút ra, Bùi Nguyên Tu nhận lấy, Lung Nguyệt cũng tiến lên muốn xem cho kỹ.

Ngưu giác chủy thủ, danh như nghĩa, đó là chủy thủ có hình dạng như một chiếc sừng trâu.

Thợ làm ra chủy thủ này thật sự rất khéo tay, trên chuôi có khắc một dòng chữ, Lung Nguyệt đoán đây hẳn là văn tự của một bộ tộc du mục nào đó, hẳn là kinh văn để cầu phúc cát tường.

“Mấy người các ngươi đã thu Ngạc Lan bộ tộc rồi sao?” Bùi Nguyên Tu đùa nghịch chủy thủ trong tay một chốc, sau đó đưa cho Lung Nguyệt, nói: “Đây là hổ phù của thủ lĩnh bộ tộc Ngạc Lan, ta đã từng nghe mấy lão nhân ở Ba Sơn nói rằng hổ phù của bộ tộc này là thanh chủy thủ có hình dạng như sừng trâu.”

“Ánh mắt của tỷ phu thật tốt!” Lý Long Triệt cười đắc ý: “Đệ bắn hắn ngã ngựa rồi cướp thứ này đó!”

“Ồ, vậy Hàn thủ lĩnh ở đâu?” Bùi Nguyên Tu nghe vậy liền hỏi.

“ Bùi Tiểu đã phái người giải hắn xuống, là đệ đến trước để tranh công!” Lý Long Triệt tỏ vẻ thẹn thùng, mặt dày nói. Lần này trở về, một là đưa công văn về bộ tộc Ngạc Lan, hai là áp giải Hàn thủ lĩnh về.

“Ha ha ha!” Bùi Nguyên Tu cười to: “Lễ vật này ta thích!”

Hai năm nay bộ tộc Ngạc Lan này lui tới rất thân thiết với Kim quốc, nay đã bị thu phục,

""


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui