Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
“Ừ.” Bùi Nguyên Tu lên tiếng trả lời.
Mà Lung Nguyệt đã sớm vén màn xe lên nhìn. Cách đó không xa là thân hình cao lớn rắn rỏi, y phục màu trăng non thêu mãng xà bằng chỉ vàng, bên cạnh là ba cái đầu củ cải nhỏ còn chưa đầy mười tuổi.
Đoàn xe còn chưa tới nơi đã có một đầu ngựa phi lên trước, miệng hô lớn: “Ngũ Hoàng huynh!” Không ai khác ngoài Lý Long Triệt, mà người đón đúng là Anh Vương Lý Long Tá.
Lung Nguyệt thấy rõ người nọ, hốc mắt trong chốc lát đã ửng đỏ, vội vàng xuống xe.
Bùi Nguyên Tu xuống trước nàng, cẩn thận đỡ nàng. (MTLTH.dđlqđ)
Lung Nguyệt túm váy chạy đến phía Lý Long Tá. Đến gần Ngũ ca, nhìn thấy hắn giang rộng hai tay, theo thói quen định lao vào vòng ôm ấy thế nhưng lại chợt ngừng lại.
Nàng đã làm vợ, làm mẹ, không thể ôm ca ca như hồi còn bé nữa.
“Ca ca.” Lung Nguyệt phúc thân.
“Cửu nhi, muội về rồi.”
Lý Long Tá vốn cũng chẳng quan tâm đến nhiều thứ như vậy, vẫn giữ thói quen xoa đầu nàng như hồi còn bé, không ngờ lại bị Bùi Nguyên Tu đứng sau cố ý ngăn lại.
Sau đó nói với nhi tử trong lòng: “Đình nhi, gọi tiểu cữu cữu đi nào.”
Bị Bùi Nguyên Tu ngăn lại, Lý Long Tá đen mặt, tính cho Bùi Nguyên Tu một quyền, ai ngờ đứa em rể gian manh này ôm theo một đứa trẻ, đôi mắt bé con to tròn nhìn rất giống với muội muội, cái miệng nhỏ nhắn hì hì cười: “Đây là Đình nhi sao? Năm ấy ta đi Bắc Cương bé con vẫn còn đang trong bụng mẹ đấy, nay đã lớn như vậy rồi.”Lý Long Tá nói với Lung Nguyệt.
Sau đó đưa tay ôm Bùi Triệu Đình vào lòng, suy nghĩ một chút rồi nói: “Rất cứng cáp! Tiểu tử này căn cơ tốt đấy.” Dứt lời liền cọ cái cằm lún phún râu vào đôi má mềm mềm của bé con.
Đình nhi bị chọc cho cười, khanh khách cười suốt.
“Tiểu cô cô!”
Lung Nguyệt cúi đầu, một trong ba cái đầu củ cải đang túm lấy ống tay áo nàng.
“Con là…Triêm nhi?”
“Tiểu cô cô, đoán xem con là ai?”