Công Chúa Thời Tiết

Cậu khẽ lắc mình né tránh khỏi cú tấn công đầy kinh hoàng của bạch hổ.Mười mấy năm trước cậu còn nhỏ nên pháp lực có lẽ là yếu,hơn nữa gặp phải hồ nước nên mới dễ dàng bị con bạch hổ này một chiêu đánh xuống hồ.Nhưng bây giờ thời thế đã khác,kẻ nào thua cuộc còn chưa biết đâu.

Thấy cậu dễ dàng né tránh bạch hổ càng thêm tức giận,gầm vang một tiếng,liền quay người hướng về cậu mà tấn công.Bạch hổ cũng không biết tại sao mà nó thấy ghét thằng nhãi này lạ thường,nhất là lúc cậu cứ lảng vảng bên nhị công chúa của nó.

Đám con gái vội vàng che mắt lại không dám nhìn,còn đám con trai suýt nữa thì đứng tim mà chết.Chuyện gì đang diễn ra vậy?Nhìn một người một thú đang trong tình trạng một mất một còn nhưng tại sao họ lại thấy như là đang chơi đùa với nhau vậy,rất hài hoà!

-Hai tiểu hài tử háo thắng thôi!Các cậu đừng bận tâm,mau lại đây ăn đi.Để lạnh mất ngon!

Thiên Hà mỉm cười,cắn quả táo cái rắc,thản nhiên nói như kiểu đó chỉ là hai đứa trẻ chơi đùa với nhau chứ không phải là đang bị thú dữ tấn công nữa.

Đám tiểu quỷ khẽ lạnh xương sống.Bà ngoại à,bà có cần thiết phải vô tư vậy không?Mạng người là vô cùng quý giá đó!Con hổ to lớn,dữ dằn như vậy mà cắn xuống thì đúng là chỉ có chết,vậy mà bảo họ không quan tâm sao cho được.


Một người một thú nghe nhỏ nói vậy thì mặt đầy hắc tuyến,động tác bỗng trở lên cứng ngắc.Ai là "tiểu hài tử háo thắng"chứ?Có cần thiết phải sỉ nhục họ tới vậy không?Thành ra người hướng thú trừng mắt,thú hướng người hừ lạnh rồi đường ai lấy đi,không thèm để ý tới nhau nữa.

Anh khẽ nhếch môi,nhìn nụ cười của hai tiểu muội anh thấy rất thoả mãn.Anh nhất định sẽ là bầu trời mà đem hai tiểu muội che trở.Kéo rèm cửa,anh trở lại giường nhắm mắt dưỡng thần.

Tối nay cả đám quyết định sẽ dựng trại tại vườn.Coi như là đang đi cắm trại thôi,thật vui vẻ.

-Bầu trời hôm nay thật đẹp nha,giá mà có sao băng bay qua thì tuyệt quá!

-Chúng ta sống trong thành phố đúng là thiệt hơn so với những nơi khác.Muốn ngắm sao thôi cũng đã khó rồi,nhìn lên trời cũng chỉ thấy toàn nhà tầng,huống tri nhìn thấy sao băng.

Một đứa ủ rũ nói sau đó là đồng loạt những tiếng thở dài khác vang lên.Đúng là sống ở trong thành phố cũng chẳng sung sướng gì.Toàn là bon chen thôi!


-Á,sao băng kìa!Là mưa sao băng mới đúng.

-Wow,thật là đẹp quá!

-Mau ước đi các cậu.Nghe nói là thấy sao băng mà cầu nguyện thì điều ước của người đó nhất định sẽ trở thành hiện thực.

-Được,vậy chúng ta cùng ước nào!

Dứt lời cả đám cùng nhắm mắt,chắp tay vào cầu nguyện.Những bờ vai nhỏ bé ngồi tựa vào nhau hệt như một đại gia đình hoà thuận,ấm áp.

Cô và Thiên Hà khẽ đưa mắt nhìn nhau rồi mỉm cười đầy mờ ám.Mấy đứa nhóc này đúng là dễ thoả mãn nha.Thật đáng yêu quá!Nhưng sự tích cầu nguyện này thật sự linh nghiệm sao?Đó chẳng qua chỉ là cái hắt hơi của nhỏ và cô thôi mà.Amen!

Bốn mươi mốt trái tim cùng chung nhịp đập,cùng hướng về nhau mà ước nguyện.Nhưng không ai nói ra miệng,mà nhớ lấy ở trong lòng.

Cùng lúc đó thì Hải Anh tức giận đập phá đồ đạc trong phòng.Chút giận không đã nhỏ ta cho gọi tên vệ sĩ chịu trách nhiệm tạo nhân chứng giả vào đánh đập phát tiết,căm phẫn chửi rủa.Riêng hắn thì thẫn thờ ngồi ngắm hồ sen.Đêm nay đúng là có kẻ khóc người cười rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận