Cậu đang nhăn mặt đứng một bên nhìn hai huynh muội nhà này ôm nhau thì bỗng rùng mình một cái.Sao thầy lại nhìn cậu bằng ánh mắt đó!Đừng có nói là!
-Chết tiệt!
Anh gầm lên,khẽ đẩy nhẹ cô ra anh lao vào quẩn ẩu với cậu.
Cậu hốt hoảng né tránh.Chật vật ra chiêu thức để chống trả.Cây cối xung quanh đó đều bị đánh cho đổ rạp xuống đất.Chim chóc bay toán loạn.
-Thầy hiểu lầm rồi,hãy nghe em giải thích đã.
-Câm miệng!
Đôi mắt tím của anh loé ra tia máu.Giờ phút này anh sẽ tiêu diệt hết tất cả những kẻ đã khiến Thiên nhi của anh đau phải lòng.Dương Bảo Hiếu,Lâm Hoàng!Đều phải chết.
Những chuyện ngày qua anh không nhắc tới chứ không phải không biết.Anh căm hận Lâm Hoàng,nếu không phải vì cậu ta thì Thiên nhi của anh sẽ không đau lòng,sẽ không bị đám người rác rưởi kia cười nhạo.Trên thế giới này không ai có đủ tư cách xem thường hai tiểu muội của anh.Trước khi đưa cô về trời anh nhất định phải tiêu diệt từng kẻ một.
Ánh sáng màu xanh biển trên người anh mạnh mẽ ra tăng.Cả khu núi trở lên đẹp dị thường.
-Đại huynh,mau dừng lại đi.Huynh hiểu lầm cậu ấy rồi!Hiếu không có hại muội,là cậu ấy đã cứu muội mà.
Có lẽ do khóc nhiều lên giọng của cô có vẻ khàn đi.Cô hoang mang không biết làm thế nào để ngăn cản hai người kia lại.Hơn nữa cô lại rất lo lắng cho Thiên Phong,anh bị thương hôm trước vẫn còn chưa phục hồi.Nếu cứ tiếp tục đánh nhau như vậy,e là chân khí của huynh ấy sẽ bị hư tổn,rất nguy hiểm cho bản thân.
-Thầy đừng đánh nữa.Nếu không thầy sẽ không chịu nổi nữa đâu.
Cậu tinh mắt nhận ra là anh đang bị thương rất nặng,nên lo lắng mở miệng,cả thân mình nhanh nhẹn tránh những cú tân công đầy uy lực của anh.Cậu thầm than vãn trong lòng,ông thầy đang bị thương nặng mà cậu còn phải chống đỡ chật vật,nếu bình thường thì thật không biết là cậu đã chết trong tay ổng bao nhiêu lần rồi.Thật không hổ danh là nhân vật phong vân trẻ tuổi nhất trong tam giới.Qủy Vương cha cậu ca ngợi thật không sai chút nào.
Anh đang gồng mình tấn công thì bỗng phun ra một ngụm máu tươi rồi hoa lệ ngất đi.
-Đại huynh!
-Thầy!
Cô và cậu đồng thanh hét lên.Cả đỉnh núi bỗng chốc trở lên im ắng lạ thường,không còn tiếng cây cối đổ rạp,cũng chẳng còn tiếng chim chóc hoảng loạn bay nữa.Chỉ còn tồn tại tiếng gọi thê lương,và tiếng khóc đau lòng của cô.
-Cậu đừng lo lắng quá.Đi,chúng ta mau đưa thầy xuống núi trước đã.
Nói xong cậu nhanh nhẹn cõng anh xuống núi.Cô cũng lau nước mắt chạy theo.
Ba người vừa rời khỏi thì căn nhà gỗ kia bừng bừng bốc cháy.Nhưng cực kì lạ đó là đám lửa đó rất ngoan ngoãn không lan ra địa phận khác,mặc kệ gió bắc thổi,cây khô đầy rẫy cũng không thèm quan tâm,chỉ tập chung ngấu nghiến,thiêu rụi ngôi nhà.
...
-Quách Thiên Thiên!Mày hãy lên cảm ơn tao vì tao đã tìm được người yêu mày mù quáng như vậy.Tối nay có vẻ sẽ là một đêm khó quên dành ày đấy.haha
Khẽ lắc ly rượu đỏ trong tay,Hải Anh mỉm cười đắc í.Sau đó uống chọn ly rượu xuống bụng.
-Tiểu thư,Lâm phu nhân tới chơi ạ!
-Bà ấy đâu rồi?
-Dạ đang ngồi ở dưới phòng khách chờ tiểu thư ạ!
-Đi ra ngoài đi!
Cô giúp việc khẽ cúi đầu chào nhỏ rồi lui ra ngoài.Nhỏ nhếch môi.Bà già đó tới tìm nhỏ ư?Nhỏ cũng đâu có ngu mà không biết nguyên nhân vì sao bà ta tác hợp cho nhỏ và Lâm Hoàng.Còn không phải là chờ khi hai đứa đám cưới rồi nuốt chọn Vương thị nhà nhỏ đi,ai bảo nhỏ là đứa con duy nhất chứ.Nhưng mọi việc sẽ không nằm trong tính toán của bà ta đâu.Lâm Hoàng là người mà nhỏ đã yêu ngay từ lần gặp đầu tiên nên nhỏ sẽ không để ai tính toán trên người hắn.Còn tập đoàn Lâm thị nhỏ cũng sẽ không buông tha đâu.