Công Chúa, Tiểu Tăng Hữu Lễ


Chương 100: Phiên ngoại 1 (Một nhà Cảnh Dương)
Y thuật của Sở Thương trải qua mấy năm lắng đọng càng cao thâm, rất nhiều người ngoài Kinh Hà đều mộ danh đến tìm nàng chữa bệnh. bất quá thanh danh càng lớn, gánh nặng trên vai càng nặng, mặc dù Sở Thương còn trẻ khỏe mạnh cường tráng, nhưng cũng không thể không cân nhắc vấn đề truyền thừa y bát của mình, một thân bản lĩnh trị bệnh cứu người, tuyệt đối không thể hủy trong tay nàng, nhưng bây giờ cái này muốn truyền cho ai lại thành vấn đề lớn.
"Làm gì đấy?"Cảnh Dương tiếp nhận hòm thuốc của Sở Thương, đang chuẩn bị cầm khăn rửa tay cho nàng thì thấy người này mắt cũng không nâng liền chạy ra khỏi phòng.
"Ta đi thư phòng, mấy ngày nay đụng phải rất nhiều chứng bệnh trước nay chưa từng thấy qua, ta đi sắp xếp lại."
Vừa muốn tiếp tục đi tiếp liền bị gọi lại.
"Đợi chút nữa."Cảnh Dương bước nhanh đi qua, mở tay Sở Thương ra, tinh tế cầm khăn lau cho nàng, trong miệng cũng có chút oán giận: "Cả cái nhà này ngươi không đi chỗ nào ngoài thư phòng cả, hài tử trong nhà cũng không chút nào quan tâm."
Nói đến đây, xác thực Sở Thương cũng có chút xấu hổ, mấy năm gần đây thân thể Sở Huyền Đông cũng không bằng lúc trước, chuyện ở y quán cũng toàn đều giao vào trong tay của nàng, tuy cũng mời thêm vài lang trung ngồi xem bệnh, nhưng có một ít người bệnh chỉ muốn xem Sở Thương, không gặp được nàng liền không chữa bệnh, về sau đương nhiên chỉ lo được bên ngoài không lo được trong nhà.
"Đây không phải là nhà có hiền thê sao, có nàng ta còn cần quan tâm cái gì a."
Cảnh Dương ngẩng đầu liếc nàng một cái "Ngươi cũng đừng chỉ toàn nói lời dễ nghe, ta không quan tâm trò này của ngươi." Lập tức lại thở dài một hơi, xoay người giặt khăn tay nói: "Khi nào thì ngươi có thể săn sóc bằng một nửa muội phụ đối với Nhứ Nhi, ta cũng liền thỏa mãn ."
Sở Thương nghe vậy cười cười, trực tiếp đi qua, ôm nương tử nhà mình vào trong ngực "Mệnh của ta tốt, cưới được nương tử khéo hiểu lòng người như nàng, nàng ngược lại không thấy bộ dáng Chính Khiêm sợ Nhứ Nhi kia, rất giống như gặp phải dạ xoa!" Nói xong thè lưỡi.
"Tránh ra!" Cảnh Dương cũng bị nàng chọc cười "Có ngươi nói người trong nhà như vậy sao, dù sao a, ta cũng không có phúc lớn như Nhứ Nhi người ta, cả đời liền tiêu trên người phu quân không biết thương yêu người khác như ngươi."
Sở Thương dán lên tóc Cảnh Dương, một phen mùi hương thơm ngát bay vào mũi, vừa mở mắt lại nhìn thấy nàng bởi vì bất mãn mà cong cái miệng nhỏ nhắn lên, trong lòng nhất thời rung động, không nhịn được quấn chặt người trong ngực, môi dán lên tóc mai của nàng, cọ xát .
"Ngươi đừng lợi dụng thời cơ làm chuyện mờ ám." Cảnh Dương bị nhiệt khí bên tai làm cho toàn thân cũng nóng lên, bất quá dư quang lại nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, vội vàng tránh thoát nói: "An Bình cùng An Nghĩa sắp tan học, ngươi đừng hồ nháo."
Bất quá Sở Thương cũng không có ý buông tha người này, lý trực khí tráng nói: "Đây không phải là còn không chưa tan học sao."
"Đợi tan học liền muộn —— ngô."
Cảnh Dương vội vàng quay đầu, muốn tách khỏi nhiệt khí bên tai người này, thật không ngờ lại trúng gian kế của Sở Thương, đầu vừa mới lệch, miệng liền bị chặn lại.
Đang lúc hai người khó bỏ khó rời thì ngoài cửa liền truyền đến tiếng kêu cửa của gia đinh, Cảnh Dương cả kinh liền dùng sức liền cắn khóe miệng Sở Thương .
"Tê!" Sở Thương che mép, đầu tiên là làm bộ đáng thương liếc mắt nhìn Cảnh Dương, sau đó mới nhìn về phía cửa, chịu đựng miệng đau hỏi: "Chuyện gì?"
"Triệu phu tử ở tư thục đến, dẫn đại tiểu thư đang ở đại sảnh chờ."
"Đến ngay."
Cảnh Dương trước một bước kéo tay đang che miệng của Sở Thương qua, kiểm tra một hồi, lỗ cũng không nhỏ, ngẩng đầu lên dùng một ánh mắt xin lỗi.
Sở Thương giả vờ tức giận nói: "Đêm nay sẽ tính sổ với nàng!"
Phu thê Sở Thương vừa mới bước vào đại sảnh liền thấy y phục Triệu phu tử đầy mực nước, lại quay đầu nhìn An Bình đứng ở một bên, liền hiểu đại khái.
"Sở An Bình!" Sở Thương quát một tiếng chói tai chỉ nữ nhi nhà mình "Có phải ngươi lại gây rắc rối hay không! Còn không mau nhận lỗi với phu tử!"
Triệu phu tử khoát tay áo, rốt cuộc cũng là văn nhân, dù cho bị học trò quậy phá, tu dưỡng tốt cũng khiến hắn không cách nào gào to, chắp tay nói: "Không cần, Sở đại tiểu thư thiên tư quá cao, tha thứ tại hạ năng lực có hạn, vẫn mời Sở đại phu tìm lương sư khác đi."
Vừa thấy Triệu phu tử muốn đi, Sở Thương cùng Cảnh Dương đều nóng nảy, Triệu phu tử là phu tử có học thức tốt nhất Kinh Hà, nếu hắn cũng không dạy, còn có ai có thể dạy đây.
"Triệu phu tử, tiểu nữ ngang bướng, tại hạ quản giáo không nghiêm, mong rằng phu tử đừng chú ý."
"Ngang bướng?" Triệu phu tử vuốt chùm râu bạc, nhướng mày hướng Sở Thương phất bạch sam tràn đầy mực nước của mình "Lão phu thấy qua ngang bướng nhưng chưa thấy qua ngang bướng như thế, vẫn mời Sở đại phu đừng nên làm khó lão phu mới phải." Nói xong sải bước liền bước ra đại sảnh.
"Phu tử, phu tử." Sở Thương thật sự bị chọc giận, quay đầu nộ khí mười phần nhìn về phía nữ nhi nhà mình "Ngươi thật sự lợi hại a, phu tử đều có thể bị ngươi chọc tức bỏ đi?!"
"Tướng công, Bình nhi còn nhỏ." Cảnh Dương thấy Sở Thương muốn nổi giận vội vàng ở một bên khuyên can, người này không nổi giận thì thôi, chỉ khi nào nổi giận, mình cũng không khuyên nổi, quay người lại đem nữ nhi hộ vào trong ngực, vừa muốn nói chuyện thì nghe thấy tiếng của tiểu nhi tử từ cửa truyền đến.
"Cha, nương!" An Nghĩa cũng đã bảy tuổi, đảo đôi mắt đen láy quan sát bốn phía, liền hiểu khẳng định tỷ tỷ lại gặp rắc rối .
"An Nghĩa trở về rồi." Cảnh Dương vội vàng đẩy An Bình, nói: "Mau cùng tỷ tỷ đi rửa tay."
"A." An Nghĩa nói thì chậm mà làm thì nhanh, bịch bịch bịch chạy qua, nắm lấy tay An Bình liền bỏ chạy không còn hình bóng. (thông minh vỡi :3 hịhị)
"Ta còn chưa nói hết đâu! Tất cả trở lại cho ta!" Sở Thương chỉ hai tiểu thân ảnh ở ngoài cửa hô to.
Cảnh Dương bước nhanh về phía trước vỗ tay Sở Thương "Được rồi được rồi, không phải ngươi muốn đi thư phòng a, mau đi đi."
"Ai, nàng, nàng, nàng nuông chiều con đến vô pháp vô thiên!" Sở Thương bất đắc dĩ rủ hai tay xuống, lắc đầu liền đi về thư phòng.
Sở Thương đi vào thư phòng, đang nghĩ ngợi sửa sang một chút nghi nan tạp chứng mấy ngày gần đây gặp phải, nhưng mông vừa chạm ghế, liền bị phương thuốc trên bàn hấp dẫn ánh mắt, cau mày nói: "An Bình, An Bình!"
Cảnh Dương mới vừa đi tới cửa phòng thì nghe thấy tiếng la người này từ thư phòng, trong lòng suy nghĩ đây lại xảy ra chuyện gì, vội vàng liền đi qua.
Mới vừa vào cửa, liền nhìn thấy dáng vẻ Sở Thương nhíu chặt lông mày.
"Nàng tới làm cái gì? Đi gọi An Bình tới đây."
Cảnh Dương bất động không lên tiếng, lại đi vào trong phòng "Làm sao? Ngươi thật muốn giáo huấn nàng a?"
Sở Thương ngẩng đầu, liền nhìn thấy sắc mặt không vui của nương tử nhà mình, lúc này mới hạ giọng nói: "Sao ta lại muốn giáo huấn con chứ, nàng đi gọi con đến đây, ta có việc hỏi."
"Vậy ta nói cho ngươi biết trước, động miệng là được rồi, động thủ ta không cho phép! An Bình không phải nam hài, không chịu được ngươi hung dữ như vậy!"
"Biết, ta tuyệt đối không phát cáu, nàng nhanh đi gọi con tới đi." Sở Thương lại cam đoan một phen, cuối cùng Cảnh Dương mới nhẹ gật đầu, đưa An Bình vào thư phòng, lúc đến vẫn không quên nháy mắt với Sở Thương.
An Bình một bộ dáng vẻ không sợ trời không sợ đất, khuôn mặt nhỏ ngẩng lên cao "Cha."
Sở Thương giương mắt nhìn một chút, liền cầm tờ giấy trên bàn lên lắc lắc "Đây là ngươi viết?"
An Bình nhận ra tờ giấy kia, nhẹ gật đầu "Đúng vậy, do ta viết."
"Ngươi học ở đâu? Là cô cô hay là gia gia dạy ngươi?"
An Bình lắc đầu "Đều không phải." Chỉ trong phòng giá sách, nói: "Trong sách viết, tự ta xem."
Sở Thương sửng sốt một chút, ngây ngốc nhìn nữ nhi trước mắt, cuối cùng vẫn là Cảnh Dương giật giật tay áo của nàng, mới khiến cho nàng hồi phục thần trí.
Thở sâu một hơi, nhẹ gật đầu với An Bình "Được rồi, ngươi về phòng trước đi."
"Cha, ngài không phạt ta sao?" An Bình thận trọng nhìn sắc mặt Sở Thương.
"Không phạt, ngươi đi chơi đi."
"Ân!" An Bình đã sớm vội vã muốn ra ngoài chơi, nàng đều đã hẹn cùng đồng bạn trong thư viện! "Cha, nương, ta đi đây."
Cảnh Dương nhìn ra được tướng công nhà mình có tâm sự, trực tiếp đi đến đóng cửa lại, quay người liền hỏi: "Ngươi sao thế? Phương thuốc này có vấn đề gì không?"
Sở Thương đưa tay chống lên phương thuốc, có chút bất đắc dĩ cười nói: "Dương kim hoa, hạt mã tiền, thuốc nặng như vậy ngay cả ta cũng không dám tùy tiện hạ, nàng chỉ là một hài tử mười hai tuổi có thể viết ra phương thuốc dạng này." Xoay mặt lại nhìn nương tử của mình "Đứa nhỏ này là một thiên tài."
Cảnh Dương cầm lấy đơn thuốc cũng bình tĩnh nhìn coi "Cái này không vừa vặn sao, chẳng phải hiện tại ngươi thiếu một người có thể kế thừa y bát sao?"
Sở Thương kéo Cảnh Dương qua, để cho nàng ngồi trên chân của mình, có chút bất đắc dĩ lắc đầu "Ta vốn muốn chọn An Nghĩa, y thuật không giống cái khác, mặt ngoài nhìn mới lạ chơi vui, chỉ khi nào xâm nhập, liền buồn tẻ nhàm chán, tính tình này của An Bình, ta sợ nàng không thể kiên trì, lại thêm nàng là nữ hài, về sau khó tránh khỏi phải gả đi, đây đều là vấn đề."
Cảnh Dương lập tức có chút không vừa ý đối với lời này của nàng "Thế nào, nghe ý ngươi đây là ghét bỏ An Bình sao?"
"Nàng xem nàng lại hiểu lầm rồi, ta thương con còn không kịp đâu, sao lại ghét bỏ con chứ."
"Ngươi còn nói không có, ta thấy tư tưởng cổ hủ của ngươi ngày càng giống cữu phụ, An Bình là nữ hài thì sao? Không phải ngươi cũng là nữ sao!" Cảnh Dương cãi lại nói: "Ngươi chỉ đơn giản là lo lắng ngày sau An Bình lấy chồng, không thể xuất đầu lộ diện, mai một y thuật của ngươi, nhưng ngươi có nghĩ tới hay không, nếu một cơ hội nhỏ nhoi ngươi cũng không cho nàng, hiện tại liền bác bỏ nàng, đây chẳng phải cũng là mai một tài hoa của An Bình sao!"
Sở Thương nhíu mày, lời Cảnh Dương nói cũng không phải là không có đạo lý, nhưng nàng cũng không thể không cân nhắc tình huống thực tế, hơn nữa trong lòng Sở Thương càng hy vọng ngày sau nữ nhi có thể không cần khổ cực như vậy, thật đơn giản gả cho một nam tử bình thường, hảo hảo sinh hoạt, đây đối với Sở Thương mà nói cũng là đủ rồi, dù sao nữ nhi không giống mình, nàng không hy vọng An Bình quá mức vất vả.
Cảnh Dương thấy nàng không nói lời nào, chỉ cau mày, hai tay khoác lên trên vai của nàng, khuyên nói: "Ta biết ngươi cũng đau lòng nữ nhi, nếu không thì như vầy đi, để An Bình cùng An Nghĩa cùng nhau học y, đến lúc đó ngươi lại định đoạt đến cùng ai mới là lựa chọn tốt nhất."
Sở Thương như có suy nghĩ lắc đầu "Không cần chọn, chọn An Bình đi."
Cảnh Dương không hiểu nhìn về phía nàng.
"An Nghĩa đứa nhỏ này đối với y thuật không có bất kỳ hứng thú gì, nếu không ta cũng không đợi nó bảy tuổi còn chưa dạy nó y thuật." Sở Thương quay đầu nhìn về phía nương tử nhà mình, có chút u oán mà nói: "Nàng quên rồi sao, trước kia ta cho nó nhìn qua phương thuốc, kết quả đứa nhỏ này lấy hết đi xếp hạc giấy."
Nói như vậy Cảnh Dương mới nhớ tới, lúc ấy Sở Thương giận đến xanh mặt, cầm nhánh cây đuổi theo An Nghĩa khắp sân muốn đánh, cuối cùng vẫn là Sở Huyền Đông ngăn lại.
"Được rồi, đợi tối nay nàng gọi An Bình đến đây." Sở Thương giãn mi, vừa muốn đưa tay lấy sách trên bàn, liền bị Cảnh Dương cản lại.
"Cho ta xem miệng của ngươi một chút." Cảnh Dương đến gần vài phần, thanh âm cũng biến thành nhu hòa .
Sở Thương bị động tác của nàng làm cho trong lòng ngứa ngáy, trên tay cũng bắt đầu không yên ổn, dùng chút lực đạo siết chặt người nàng, miệng cũng dán qua.
"Không viết phương thuốc?" Cảnh Dương dùng cánh tay chặn nàng, cười nhẹ, ngón tay như có như không trượt lên môi Sở Thương.
"Nàng còn muốn để cho ta viết?" Sở Thương cũng học bộ dáng của nàng, cười nhẹ, tay lại dò vào trong y phục.
"Đáng ghét!" Cảnh Dương đánh cái tên không chúng nghiêm chỉnh kia, liền dán môi mỏng ngọt như mật đường qua.
Lúc chạng vạng tối, An Bình liền đi vào thư phòng.
"Ngươi muốn học y?" Sở Thương cũng không nhìn nàng, bản thân liếc nhìn sách thuốc trong tay.
"Muốn!" Mắt An Bình liền sáng lên "Cha chịu dạy ta?"
Sở Thương thả sách thuốc trên tay xuống, đưa mắt nhìn lại, đứa nhỏ này là sinh non, tuy nói những ngày sau đó không ngừng bồi bổ, nhưng thân thể này vẫn có chút yếu kém so với hài tử cùng lứa.
"Học y rất khổ, cha rất nghiêm khắc."
"An Bình không sợ khổ, cũng không sợ nghiêm khắc" Trong đôi mắt An Bình mang theo chút quật cường "Chỉ sợ cha không muốn dạy ta."
Sở Thương kéo cái ghế ra, đứng dậy đi đến trước mặt An Bình, sủng ái sờ đầu nữ nhi nhà mình, tính bướng bỉnh quật cường này thật sự giống mình "Bắt đầu từ ngày mai, cha liền dạy ngươi."
Trong mắt An Bình lại một lần nữa thả ra hào quang, mặc dù mười hai tuổi không biết Sở Thương nói khổ đến cùng là bao nhiêu, nhưng nàng ở trong lòng hạ quyết tâm, đây là con đường thuộc về nàng.
============================================
Do editor nhầm lẫn. Chỉ có 3 PN thôi nha mấy b =.= Còn 2 PN nữa, hôm qua đọc lại thấy dự đoán của mọi người trật lất :)) Editor cũng tưởng tác giả ghi nhầm tên nhưng k phải :v


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui