Editor: Chung Minh
Beta: Wall
Chương 92: Xuống tóc
"Quả thật là hoàn tục, có nương tử, liền cái gì cũng không xem ra gì." Liễu Trần hừ lạnh nhìn Sở Thương đang ngồi một bên.
Sở Thương không muốn nói thêm cái gì, đưa tay từ trong lòng lấy ngọc trụy của Cảnh Dương cho nàng ra, cúi đầu đeo ở trên cổ.
"Ngươi trái lại một câu cũng không nói a!" Liễu Trần thấy nàng không nhìn mình, càng tức giận không chỗ phát tiết, liền đưa tay ác ý đẩy nàng một cái, nói: "Mấy ngày nay trên đường ngươi luôn bày ra biểu tình muốn chết không muốn sống này! Sớm nói ngươi không muốn đi, bây giờ trở về cũng không muộn!"
Sở Thương không có phòng bị, thình lình bị hắn đẩy như thế, suýt nữa từ ghế mã xa ngã xuống, quay đầu nghiêm túc nói: "Liễu Trần sư phụ, ta kính nể ngươi là sư huynh của ta, nhưng tuyệt đối không nên hung hăng gây sự như thế, nếu ta không phải tự nguyện đi, ngươi tuyệt đối không thể lôi ta đi được." Phủi phủi y phục, lại xê dịch chỗ ngồi ra một chút "Lúc ngươi tỉnh lại, ta đã nói với ngươi, đầu ta bị thương, tất cả chuyện trước đây cũng không nhớ rõ, các loại biện pháp, các loại thuốc, ta cũng thử uống, nhưng điều trị thế nào cũng không hết, sau đó ta cũng bỏ cuộc, nghĩ không nhớ thì không nhớ đi, nhưng hết lần này tới lần khác lại gặp gỡ ngươi." Lại lắc đầu, than thở: " Đó là thiên ý không thể trái đi."
"Phải, ta biết ngươi hiện tại tất cả đều đã quên, thế nhưng ——" Giọng Liễu Trần có chút nghẹn ngào "Nhưng ngươi rốt cuộc vẫn là Liễu Không, không có sai đi, ngươi đã là Liễu Không, vậy ngươi liền không thể trốn tránh trách nhiệm." Nói lại lau một mặt nước mắt, nói: "Ngươi nói ta bức ngươi cũng được, trách ta làm nhiễu loạn sinh hoạt của ngươi cũng được, nhưng một chuyến đi này, vô luận như thế nào ngươi cũng trốn không thoát đâu."
Sở Thương nhìn bóng dáng Liễu Trần, ngực cũng không chịu nổi, từ ống tay áo lấy ra một chiếc khăn đưa cho hắn, giọng nói cũng không có lạnh lùng kiên quyết như vừa nãy "Ta chưa bao giờ muốn trốn, cho dù ngươi không nói, ta cũng sẽ đi theo ngươi, chỉ là ta không yên lòng nương tử của ta, để theo ta, nàng ăn không ít khổ, đường đường là một công chúa nhưng không làm, lại không chối từ vất vả cực nhọc đến Kinh Hà thâm sơn cùng cốc như vậy, tuy rằng nàng nói có ta là đủ rồi, nhưng trong lòng ta cũng cảm thấy như vậy không công bằng với nàng."
Liễu Trần cầm khăn ở trong tay tinh tế nhìn, góc dưới bên trái đoan đoan chính chính thêu một chữ "Thương", tuy rằng các mũi thêu rất bình thường, nhưng có thể cảm giác được người thêu dụng tâm, quay đầu hỏi: "Đây là Cảnh, Cảnh thí chủ thêu?"
Sở Thương theo ngón tay Liễu Trần cũng nhìn thấy chữ "Thương" , xấu hổ cười cười "Ân, có phải rất xấu hay không?" Với tay qua cầm cái khăn vuốt phẳng "Vì thêu chữ này, nàng cũng khổ luyện rất lâu, một công chúa kim chi ngọc diệp, đúng là làm khó nàng làm việc này cho ta." Nói liền nghĩ tới cảnh tượng Cảnh Dương lần đầu tiên vì nàng thêu, trên mười người ngón tay không chỗ nào không có vết thương, đến bây giờ nhớ tới cũng khiến Sở Thương đau lòng sâu đậm.
"Không xấu, dụng tâm làm ra như này, sao lại xấu." Liễu Trần thật sâu thở dài "Nàng đối với ngươi tốt như vậy, coi như là không uổng công lúc trước ngươi thiếu chút nữa vì nàng chết một lần."
Trong lòng Sở Thương chua xót, vừa định muốn nói chút cái gì, lại nghe thấy hắn nói.
"Muốn nghe một chút chuyện trước đây ngươi tại Long Sơn Tự không?" Liễu Trần quay đầu hỏi nàng, trong ánh mắt lộ ra vết tích năm tháng "Tuệ căn của ngươi rất cao, cũng thông minh hơn ta rất nhiều, lại là đệ tử sư phụ thương nhất, khi đó ngươi theo ta cùng nhau hạ sơn hoá duyên, mà mỗi lần hạ sơn, ngươi đều ồn ào gây chuyện, thấy người đáng thương , việc thương cảm, vân vân, đều là người thứ nhất rút dao tương trợ, khi đó ngươi... . ."
Cảnh Dương một mình ngồi ở trong sương phòng, trong tay vuốt vuốt một đôi hài nhỏ hình con cọp màu đỏ, đây là chính nàng tự mình thêu, khi đó Sở Thương còn sợ nàng quá mệt mỏi.
Vừa nghĩ đến Sở Thương, đáy lòng Cảnh Dương một phen chua xót, không lâu trước đó, nàng nằm trong lòng Sở Thương, nghe nàng ở bên tai mình ôn nhu thì thầm, nhưng hiện tại trong phòng vắng vẻ cũng chỉ còn lại một người, đối mặt gian nhà quen thuộcnày, trong khoảng thời gian ngắn, nàng lại có chút hối hận, hay là lúc đó bản thân nên ích kỷ một ít, giữ nàng lại, tựa như Sở Nhứ Nhi nói như vậy, mặc kệ trước đây thế nào, chí ít hiện tại nàng là phu, bản thân là thê, hơn nữa trong bụng còn có hài nhi của các nàng.
Đang xuất thần thì chợt nghe thấy "kẹt" một tiếng, cửa bị người từ bên ngoài đẩy ra.
Cảnh Dương rất nhanh dùng tay áo lau mặt mình, cũng may nước mắt còn chưa rơi ra.
"Biểu tẩu." Sở Nhứ Nhi bưng hai chén nước ô mai, kéo thân thể cồng kề đi đến.
"Sao lại tự mình đưa tới, thân thể ngươi cũng không nhẹ, lần tới để hạ nhân đưa tới cũng như nhau." Cảnh Dương đứng dậy nhận lấy nước ô mai.
"Nào có cao quý như vậy a, chỉ có mấy bước, còn có thể mệt sao, biểu tẩu cũng thực sự là quá coi thường ta." Mỗi ngày Sở Nhứ Nhi đều đưa nước ô mai đến, tìm Cảnh Dương trò chuyện, từ khi Sở Thương đi Long Sơn Tự, Cảnh Dương lại càng mệt mỏi, có lúc cửa phòng cũng không bước ra.
Cảnh Dương nhấp một ngụm nhỏ, ê ẩm ngọt ngào, vừa giải khát, vừa đỡ thèm "Tay nghề của muội phu càng ngày càng khéo léo, nhưng mà mỗi ngày làm nhiều việc như thế, đừng để nàng mệt quá."
"Này có cái gì, biểu tẩu tuyệt đối đừng đau lòng nàng, dù sao nàng cũng nhàn rỗi, không tìm chút việc làm, khẳng định lại làm việc hồ đồ, không sao đâu."
"Tính tình này của ngươi, cũng chỉ có muội phu có thể chịu được."
Sở Nhứ Nhi cười cười, lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ "Biểu ca đi có hơn một tháng đi?"
Thân thể Cảnh Dương không khỏi cứng ngắt, hóa ra đã lâu như vậy, gật đầu nói: "Hình như là vậy."
Một tiếng thở dài, Sở Nhứ Nhi nhìn chằm chằm bụng Cảnh Dương, nói: "Ngươi cũng thực sự cam lòng."
Cảnh Dương lắc đầu, nói: "Cũng không phải ta cam lòng, mà là ta hiểu nàng, cho dù ta hiện tại giữ nàng lại, sau đó nhất định nàng cũng muốn đi, Long Sơn Tự không chỉ quan trọng với nàng, đối với ta mà nói cũng rất quan trọng, lúc trước nếu không phải Vô Minh đại sư thủ hạ lưu tình, ta cùng nàng sao có thể có ngày hôm nay ." Cảnh Dương cũng không muốn nói về chuyện này quá nhiều, xoay đầu, ánh mắt liền rơi vào trên bụng Sở Nhứ Nhi "Hôm nay hài tử không nháo ngươi đi? Nghe muội phu nói, đã nhiều ngày nàng luôn đá ngươi."
Sở Nhứ Nhi hé miệng cười nói: "Hôm nay rất ngoan, chỉ là mấy ngày trước đây nháo lợi hại mà thôi, tối hôm qua bị Chính Khiêm nhìn bụng răn dạy một phen, hôm nay yên tĩnh hơn." Dừng một lúc lại nói: "Hài tử này sinh ra tới khẳng định giống hệt cha nàng, đều là người chuyên bắt nạt kẻ yếu."
"Như muội phu như vậy cũng rất tốt, biết thương người khác."
Sở Nhứ Nhi cười mà không nói, hài tử giống ai không quan trọng , quan trọng là ... Hà Chính Khiêm càng thêm yêu thương các nàng.
"Biểu tẩu thì sao, ta xem đã nhiều ngày, đạp cũng không nhiều."
Cảnh Dương như nghĩ đến cái gì, lông mi khẽ chớp, tay đặt trên bụng, nói: "Ngươi không nói ta cũng không chú ý, từ lúc Sở Thương đi Long Sơn Tự, hài tử này thật không náo loạn, phỏng chừng cũng biết cha nàng không ở bên cạnh mẫu thân, cũng học được yêu thương người khác."
Sở Thương theo Liễu Trần, tới chân núi Long Sơn Tự liền dừng lại. Sở Thương vừa định hỏi có phải tới rồi hay không, thì thấy Liễu Trần bỏ Sở Thương một bên, trực tiếp đi đến bờ sông nhỏ, từ trong lòng lấy ra một vật ngân quang lóng lánh, không ngừng rửa.
"Sư huynh, ngươi làm gì thế?" Sở Thương cảnh giác lui về phía sau vài bước.
Liễu Trần gãi gãi đầu, lại đưa tay đổi dao cạo sang tay phải "Ngươi đừng sợ, ta chỉ muốn xuống tóc cho ngươi, không có ý gì khác."
"Xuống tóc? Đang tốt vì sao lại xuống tóc cho ta?" Sở Thương mở to hai mắt nhìn, một ý niệm trong đầu mạnh mẽ hiện lên, Liễu Trần này sẽ không kêu mình xuất gia đi!
Nhất thời Sở Thương như cảm thấy một cảm giác long trời lở đất xông thẳng lên đầu "Ta cảnh cáo ngươi! Ngươi đừng đến, giờ không giống ngày xưa, ta đã thành thân, ta là người có nương tử có hài nhi, ngươi không thể ép buộc ta xuất gia!"
Liễu Trần cọ cọ đao vào tay áo, sắc bén không gì sánh được "Ta không có ý ép buộc ngươi xuất gia, chỉ là muốn ngươi cạo sạch đầu, không thì với một đầu tóc này của ngươi, đừng nói thấy sư phụ, ngay cả đại môn Long Sơn Tự ngươi còn không thể nào vào được!"
"Ý của ngươi là kêu ta giả làm hòa thượng?!"
Liễu Trần gật đầu như giã tỏi "Ngươi đã đi tới Long Sơn Tự, còn một bước qua này thôi."
Sở Thương nhìn Liễu Trần vẻ mặt tận tình khuyên bảo, đề phòng trong ngực cũng tan một ít, nhưng vẫn lo lắng lại hỏi: "Ngươi thực sự chỉ khiến ta giả làm hòa thượng, không phải khiến ta xuất gia?"
"Phật tổ tại thượng, Liễu Trần ta nếu như có nửa câu nói dối, để ta trọn đời không được siêu sinh!" Liễu Trần khoát tay áo "Lúc này ngươi nên tin tưởng ta đi?"
Sở Thương ở trong lòng thở dài, đưa tay lại lau đi mồ hôi trên trán, mắt lại như có như không nhìn con dao trong tay Liễu trần "Vậy chúng ta phải nói rõ, ngươi nói phải giữ lời mới được!"
"Sư huynh tuyệt đối nói giữ lời!" Nói lại vỗ vỗ ngực, nói: "Đến đây đi."
Sở Thương dứt khoát cắn răng một cái, ngưỡng cổ, rất có cảm giác quyết tâm bằng mọi giá, từng chữ nói: "Ra — tay — đi!"
Chợt nghe sàn sạt âm thanh xuống tóc, mắt vừa mở ra, đã là tóc đen đầy đất, Sở Thương vô thức đưa tay sờ soạn đầu mình, quả nhiên là một cọng cũng không sót lại.
"Di? Đây là chuyện gì?" Tròn tròn , giống như vết sẹo cố ý làm ra.
Liễu Trần lau tiểu đao, liếc mắt "Nga, giới điểm, có lúc ngươi còn làm hòa thượng."
Giới điểm, Sở Thương ở trong lòng yên lặng mà than thở, này nếu như không cạo sạch tóc, có thể cả đời nàng cũng sẽ không biết có thứ này tồn tại.
Hoàn hồn lại nói: "Vậy, hiện tại chúng ta liền lên núi sao?"
Liễu Trần lắc đầu "Còn chưa được, thân y phục này của ngươi quá chói mắt, đợi lát nữa ta dẫn ngươi đến nhà Trần đại thúc, hiện tại ngươi ở đó một đêm, ta trở lại lấy cho ngươi một bộ tăng bào, ngày mai sẽ mang ngươi lên núi."
Sở Thương gật đầu, không có nói thêm cái gì, chỉ là ở trong lòng nghĩ, nếu cũng đã đến Long Sơn Tự, vậy hẳn là đã rất nhiều ngày đi, tính toán thời gian, Cảnh Dương cũng đã hơn bảy tháng, cũng không biết lúc nàng lâm bồn mình có thể về kịp hay không.
"Còn ngây ra đó làm gì, đi thôi." Liễu Trần chọt chọt Sở Thương còn đang xuất thần đứng một bên, còn tưởng rằng nàng lo lắng chuyện xuất gia, lại nói: "Ngươi cứ yên tâm đi, chuyện xuất gia cũng không phải một mình ta có thể quyết định, cho nên không cần lo lắng nữa, chúng ta phải nhanh lên, trước lúc mặt trời lặn phải tới chỗ Trần đại thúc, hảo hảo nghỉ ngơi một chút, ngày mai lên núi tốt hơn."
Sở thương mím môi, cũng không tranh cãi thêm "Toàn bộ do sư huynh làm chủ."