Khi cảm giác ấm áp truyền đến từ vành tai, Thân Đồ Xuyên đầu tiên là sững sờ, sau đó đột ngột lùi về sau một bước, tay Quý Thính vẫn còn đặt trên đai lưng hắn, suýt nữa đã bị hắn hất văng ra.
Thân Đồ Xuyên đen mặt đỡ nàng, đợi nàng đứng vững liền buông tay ra, ánh mắt đầy tức giận: "Điện hạ làm gì vậy?"
Quý Thính dường như vô cùng khó hiểu: "Ngươi tránh gì chứ? Cứ như là ta khinh bạc ngươi vậy."
"Chẳng lẽ không phải là điện hạ đang khinh bạc ta sao?" Thân Đồ Xuyên lạnh giọng hỏi lại.
Biết rõ là hắn đang tức giận nhưng vẫn hành động tùy tiện như trước, không thèm đếm xỉa đến suy nghĩ của hắn, hắn thật sự muốn hỏi thẳng rằng mình trong lòng nàng có gì khác với món đồ chơi không?
Quý Thính rũ mắt, che dấu sự trào phúng nồng đậm trong đó.
Vương bát đản*, mới bị nàng sờ soạng một cái đã như trinh tiết liệt phu vậy, thế mà còn dám giả vờ tình thâm đến lừa gạt nàng, thật sự xem nàng là đứa ngốc à?
*Vương bát đản: Đồ con rùa rụt cổ
Thân Đồ Xuyên thấy nàng im lặng không nói gì, cố nén không vui trong lòng, cố gắng hết sức làm mình bình tĩnh lại: "Điện hạ xưa nay chưa từng có hành động như vậy, hôm nay lại đột nhiên làm vậy, chẳng lẽ không cần cho ta một lời giải thích sao?"
"Ngươi muốn giải thích gì?" Quý Thính ngước mắt nhìn hắn.
Ánh mắt Thân Đồ Xuyên sâu thẳm, gằn từng chữ: "Sau khi hiến tế điện hạ không đến tìm ta, sao lại thất hứa, tại sao mấy ngày nay biến mất, vừa rồi sao lại đột nhiên....đột nhiên làm vậy?"
Lúc nói lời cuối cùng hắn có hơi lắp bắp, sau khi tức giận vì không được tôn trọng thì cảm giác mềm mại ẩm ướt lúc nãy vẫn luôn quẩn quanh trong đầu hắn, quả thực như đòi mệnh.
Hắn tức giận nhưng cũng không thể khống chế mà trầm mê.
Quý Thính bình tĩnh đối mặt với hắn, nhìn hắn uất ức, tức giận, lúng túng xấu hổ, nghĩ thầm diễn xuất tốt như vậy mà không đi hát hí khúc thì thật đáng tiếc.
Nàng khẽ cười, lười biếng dựa vào nhuyễn tháp, tuy rằng thấp hơn Thân Đồ Xuyên rất nhiều nhưng vẫn không ngăn được việc nàng từ trên cao nhìn xuống: "Bởi vì ngày hiến tế hôm ấy bổn cung đã có một giấc mộng."
Thân Đồ Xuyên khựng lại, nhíu mày nhìn nàng.
"Giấc mộng này cũng không vui lắm." Quý Thính bình tĩnh quan sát hắn, "Trong mộng ngươi không tốt với bổn cung, luôn nói năng lạnh lùng, bổn cung cứu ngươi ra khỏi Phong Nguyệt Lâu, phục vụ ngươi đồ ăn ngon, thế nhưng ngươi lại giống như một con sói mắt trắng vậy, muốn giết bổn cung.
Trong mộng ngươi rất đáng ghét nên bổn cung mới không muốn gặp ngươi, vừa rồi đúng là cố ý làm nhục ngươi."
Thân Đồ Xuyên vốn đang nhíu mày, nghe nàng nói vậy, nét mặt dần giãn ra, ánh mắt nhìn nàng sâu hơn một chút.
Quý Thính nhìn thấy phản ứng của hắn, lập tức biết rằng Thân Đồ Xuyên đã sớm biết nàng sống lại rồi, thảo nào lúc trước thái độ của nàng thay đổi lớn vậy mà hắn cũng không kinh ngạc.
Giờ phút này hẳn là hắn vẫn chưa biết nàng đã biết chuyện hắn sống lại, một khi đã vậy, Quý Thính cũng không định nói với hắn, có vậy mới có thể diễn một vở kịch nhẹ nhàng được, làm cho hắn hoàn toàn mất cảnh giác.
Quý Thính nhìn Thân Đồ Xuyên im lặng, tỏ vẻ hơi bất lực: "Nhưng mấy ngày nay bổn cung không đến gặp ngươi thì nhớ ngươi lắm, nhớ ngươi đưa bạc cho bổn cung, ngươi chép cờ cầu nguyện giúp bổn cung, còn dẫn bổn cung đến hội làng, ngươi với con sói mắt trắng trong mộng của bổn cung không giống nhau, bổn cung không thể xem hai người là một được."
"Vậy thì đừng xem là một." Rốt cuộc Thân Đồ Xuyên cũng mở miệng, đôi mắt sâu thẳm không nhìn ra được cảm xúc, "Điện hạ, ta sẽ đối xử thật tốt với người theo cách mà người thích, người không thích ta tuyệt đối sẽ không làm."
Quý Thính lơ đãng ngắm nghía ngón tay mình, một lúc lâu sau mới hời hợt nói: "Lòng người khó đoán, bây giờ đúng thật là ngươi tốt lắm, không giống như người trong mộng, ai biết được một ngày nào đó ngươi có trở thành hắn hay không, dù sao......các ngươi cũng là cùng một người."
"Nếu điện hạ lo lắng thì cứ chém đứt tay chân, rút đầu lưỡi của ta, khiến ta trở thành một người tàn phế hoàn toàn, nuôi dưỡng trong phủ trưởng công chúa." Ánh mắt Thân Đồ Xuyên kiên định, giống như chỉ cần Quý Thính gật đầu là hắn có thể tự mình động thủ.
Quý Thính ngẩng đầu nhìn hắn, đột nhiên nở một nụ cười: "Không cần phải tàn nhẫn như vậy.
Thân Đồ công tử dáng vẻ đường đường, nếu thiếu mất tay chân thì có phần hơi phí của trời."
"Thân Đồ tự nguyện để điện hạ xử trí." Thân Đồ Xuyên rũ mắt.
Quý Thính nhẹ nhàng thở dài: "Thôi, mặc dù người trong mộng là ngươi, nhưng chuyện này cũng không đến mức khiến bổn cung chặt tay chân ngươi, ngươi cho bổn cung thêm vài ngày nữa, để bổn cung suy nghĩ thật kĩ xem sau này nên chung sống với ngươi như thế nào đã, không còn sớm nữa, ngươi về trước đi."
Thân Đồ Xuyên lại mím môi, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Quý Thính khựng lại một chút, khó hiểu nhìn hắn: "Sao còn chưa đi?"
"Sau khi điện hạ suy nghĩ kĩ, có phải đời này người sẽ không gặp lại Thân Đồ nữa không?" Thân Đồ Xuyên nhìn vào mắt nàng, hỏi.
Quý Thính bật cười: "Tất nhiên là không, lúc trước bổn cung đã hứa với ngươi là cho ngươi nhập phủ trưởng công chúa của ta rồi."
"Được, vậy Thân Đồ quay về Phong Nguyệt Lâu chờ điện hạ." Mắt Thân Đồ Xuyên khẽ động, "Mong điện hạ sớm nghĩ thông, nhanh chóng đưa ta về phủ."
Hừ, ngươi vội vàng vậy à.
Quý Thính cười nhẹ: "Tất nhiên rồi."
Nàng đích thân tiễn Thân Đồ Xuyên ra cửa, sau khi nhìn thấy hắn biến mất khỏi sân, nụ cười thường trực trên mặt nàng đột ngột biến mất, vô cảm xoay người trở về phòng, "ầm" một tiếng đóng cửa lại.
Mặc dù chuyện Thân Đồ Xuyên này nàng phát hiện ra sớm, cũng coi như kịp thời xoay chuyển tình hình, nhưng vẫn không khỏi có cảm giác bị lừa gạt, trong lòng kìm nén lửa giận khiến nàng không muốn kéo dài nữa mà muốn lập tức trả thù.
Quý Thính nằm trên giường trằn trọc cả đêm, hôm sau trời chưa sáng đã đến Chu phủ, vừa thấy mặt Chu lão tướng quân liền nói một câu: "Sư phụ, ta có thể giết Thân Đồ Xuyên không?"
"Nổi điên gì vậy? Mới sáng sớm đến chỉ để hỏi ta chuyện này?" Chu lão tướng quân không nói nên lời, "Hắn làm gì người?"
Quý Thính mặt mày ủ rũ: "Không cần quan tâm, ta có thể giết hắn không?" Con sói mắt trắng đáng chết, đã hãm hại nàng một lần lại còn muốn hãm hại lần thứ hai, đúng là tội không thể tha thứ.
"Đương nhiên là không! Văn thần trong triều kia một nửa là môn sinh của phụ thân hắn, nếu hắn chết, đám hủ lậu kia tất nhiên phải điều tra, đến lúc tra được trên đầu người, có tin là đám văn thần này sẽ không đội trời chung với người, ngấm ngầm hại người cả đời không?" Chu lão tướng quân không chút do dự mà bác bỏ.
Lợi và hại trong đó tất nhiên Quý Thính hiểu được, nhưng nghe Chu lão tướng quân nói vậy, Quý Thính vẫn an tâm: "Vậy ta sẽ nghĩ cách khác."
"Rốt cuộc là hắn đắc tội gì với người mà mới sáng sớm người đã hô đánh hô giết rồi?" Lão tướng quân tò mò.
Quý Thính hừ nhẹ một tiếng: "Không cần quan tâm đắc tội thế nào, dù sao cũng là đắc tội, nếu không thể giết......sư phụ, người có thể nghĩ cách giúp ta vừa không xé rách mặt với hắn vừa khiến hắn chán ghét không?"
"Chuyện này có gì khó đâu, hắn ghét nhất cái gì thì cho hắn cái đó, không thể giết thì đối phó cũng không sao? Chu lão tướng quân liếc nàng một cái.
Hắn ghét nhất cái gì.....Nhớ đến tối hôm qua hắn bài xích mình như vậy, mắt Quý Thính sáng lên: "Không hổ là sư phụ, đúng là gãi đúng chỗ ngứa."
"Đừng nịnh nữa, nếu đã đến đây rồi thì ở lại dùng bữa sáng đi." Chu lão tướng quân khẽ cười một tiếng.
Quý Thính lập tức đáp ứng, không chỉ ở lại dùng bữa sáng mà còn dùng bữa trưa và bữa tối, rồi mới hồi phủ rửa mặt chải đầu thay y phục, ngồi xe ngựa đi đến Phong Nguyệt Lâu.
Thân Đồ Xuyên nghe thấy Quý Thính đến thì không tin, mãi đến khi nàng xuất hiện ngay trước mặt mới giật mình: ".....Sao hôm nay điện hạ đến đây?"
"Sao, không thể đến à?" Quý Thính hất cằm hỏi.
Thân Đồ Xuyên khựng lại một chút, vẻ mặt hòa hoãn nói: "Đương nhiên là có thể đến, chỉ là ta nghĩ rằng.....mấy ngày sau điện hạ mới đến."
"Vốn định vài ngày sau mới đến, nhưng mà trong phù buồn chán quá nên bổn cung đến đây sớm hơn." Quý Thính ngồi xuống trước bàn, "Gọi người đưa rượu đến đây, bổn cung muốn giải sầu."
Khóe môi Thân Đồ Xuyên hơi nhếch lên, lập tức gọi người đem rượu và đồ ăn đến, ngồi xuống bên cạnh Quý Thính, rót từng ly rượu cho nàng.
Quý Thính vừa uống vừa nói chuyện phiếm với hắn, nhưng không hề đề cập đến những lời mà đêm hôm trước hai người đã nói.
Thân Đồ Xuyên cũng thức thời không nhắc đến, chỉ lắng nghe những chuyện nàng nói.
Chẳng mấy chốc đã hết nửa bình rượu, Quý Thính hơi mơ màng, cố ý dựa vào người hắn, lập tức cảm nhận được thân thể hắn cứng ngắc, trong lòng Quý Thính giễu cợt, lại ra vẻ không biết gì cả mà vuốt ve khuôn mặt hắn, ngón tay được sơn đỏ nhẹ nhàng lướt trên sườn mặt hắn, rồi chậm rãi trượt từ cằm xuống hầu kết của hắn.
Chỉ thấy hầu kết của hắn đột ngột run lên, sau đó Thân Đồ Xuyên liền nắm lấy ngón tay nàng, khàn giọng hỏi: "Điện hạ say rồi?"
Trong lòng Quý Thính cười lạnh một tiếng nhưng ánh mắt lại hơi mơ hồ: "Không say, trước đây bổn cung có thể uống một bình, hôm nay mới có nửa bình thôi."
Nói xong nàng rút tay ra, dứt khoát thăm dò vào trong cổ áo hắn, khi vừa chạm đến cơ thể gầy gò nhưng rắn chắc của hắn, nàng cảm nhận được cả người Thân Đồ Xuyên nhanh chóng căng cứng như một tảng đá.
Trong lòng Quý Thính vui vẻ, thưởng thức nhìn vẻ mặt bình tĩnh của hắn: "Khuôn mặt này của ngươi đẹp thật, bổn cung thật sự rất thích, không ngờ cơ thể ngươi cũng tốt như vậy." Giả vờ nữa đi, xem ngươi giả vờ được đến bao giờ.
"....Điện hạ đã say rồi, ta mang điện hạ đi nghỉ ngơi." Thân Đồ Xuyên khó khăn bắt lấy cổ tay nàng, muốn đỡ nàng đứng dậy.
Quý Thính chớp mắt: "Nhưng bổn cung không muốn đi."
"Ta ôm người nhé?" Tai Thân Đồ Xuyên đỏ bừng nhưng vẻ mặt lại rất bình tĩnh.
Quý Thính đưa bình rượu cho hắn: "Ngươi uống hết cái này trước đi rồi bổn cung mới cho phép ngươi ôm."
Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn nàng, lúc Quý Thính nghĩ rằng hắn sẽ từ chối thì hắn lại đột ngột cần lấy bình rượu, uống mấy ngụm rồi bất lực hỏi nàng: "Vậy được chưa?"
Quý Thính cảm thấy nhàm chán, vươn tay ra cho hắn, được hắn ôm lấy, chờ đến lúc được hắn đặt xuống giường thì đột ngột kéo tay hắn một cái, Thân Đồ Xuyên bị bất ngờ chưa kịp đề phòng nên đè lên người nàng.
Nhận thấy được Thân Đồ Xuyên muốn đi, Quý Thính nheo mắt lại: "Không cho đi."
Thân Đồ Xuyên khựng lại một chút, cứng đờ điều chỉnh lại vị trí hai chân mình, không để đồ vật nào đó mạo phạm đến nàng: "Điện hạ, người say thật rồi....."
"Ngươi thích ta?" Quý Thính cắt ngang lời hắn.
Đầu óc Thân Đồ Xuyên đã bắt đầu choáng váng, nghe được lời này thì hơi sững sờ, nhất thời không phản ứng kịp.
"Nếu ngươi không thích ta, tại sao khăng khăng muốn làm thị phu của ta?" Quý Thính ngây thơ nhìn hắn, ung dung thản nhiên tạo áp lực cho hắn, "Chẳng lẽ là có ý đồ khác?"
Thân Đồ Xuyên lắc đầu, cố hết sức làm bản thân tỉnh táo lại: ".....Không có, chỉ bởi vì ta thích người thôi."
Quý Thích nhếch môi đỏ mọng: "Thật không?"
"Thật." Thân Đồ Xuyên kiên định nói, hơi men từng bước xâm chiếm lí trí của hắn.
Quý Thính khinh thường trong lòng, nhưng trên mặt lại sóng mắt lưu chuyển nắm lấy áo hắn, kéo hắn lại gần thêm một chút, ghé vào tai hắn thì thầm: "Nếu là thật, vậy tối này hầu hạ bổm cung thế nào?"
Đầu óc Thân Đồ Xuyên đã hoàn toàn mơ hồ, nghe vậy hơi khựng lại: "Điện hạ nghiêm túc sao?"
"Tất nhiên là nghiêm túc rồi" Quý Thính ỷ vào việc hắn không nhìn thấy biểu cảm của mình mà đắc ý nhếch môi, "Thế nào, ngươi không vui sao? Nhưng vừa nãy rõ ràng là ngươi nói thích...."
Còn chưa dứt lời, đôi môi của nàng đã bị lấp kín.
Quý Thính: "?".