Công Chúa Trên Cao


Thấy Quý Thính không thừa nhận thẳng thắn, Thân Đồ Xuyên cũng không gấp mà bình tĩnh nói: "Nghĩ lại cẩn thận thì không phải đánh giá thấp điện hạ, chỉ do bản thân ta không thể tin tưởng mối hôn sự này, với điện hạ mà nói thì nó thuần túy là thủ đoạn nhốt ta lại, là do ta tự ảo tưởng, không trách điện hạ."
Quý Thính quay lại nhìn hắn, đáy mắt lóe lên sự trào phúng: "Không thể tâng bốc ngươi như kiếp trước, để người giẫm đạp phủ trưởng công chúa để trèo lên cao, chắc chắn ngươi rất thất vọng, đúng không?"
Nếu hắn đã nói ra thì cũng chẳng có gì phải ngại, vén tấm màn lên sớm chút cũng tốt, ít nhất cũng không cần mất công giả bộ nữa.
Thân Đồ Xuyên bình tĩnh đối diện với nàng, lát sau chậm rãi nói: "Hóa ra điện hạ cảm thấy ta vào phủ trưởng công chúa là vì bước lên con đường của kiếp trước."
"Chẳng lẽ không đúng sao?" Quý Thính lười biếng dựa vào khung cửa hỏi.
Thân Đồ Xuyên trầm ngâm một lúc lâu, khóe môi nở một nụ cười khổ: "Nếu ta nói không phải thì có lẽ điện hạ cũng không tin."
"Đúng vậy, không tin." Quý Thính tựa cười nhưng lại chẳng phải cười, "Vì vậy ngươi phải làm gì đây? Bổn cung không tin ngươi, cũng sẽ không thả ngươi đi, bước vào của phủ trưởng công chúa rồi thì cả đời này không thể làm quan, cho dù một ngày nào đó nhà họ Thân Đồ của ngươi được sửa lại án sai, ngươi cũng đừng mơ vào triều làm quan."
"Điện hạ nghĩ ta muốn vào triều làm quan ư?" Thân Đồ Xuyên hỏi ngược lại.
Vì câu hỏi này của hắn mà Quý Thính bật cười: "Muốn chứ, đương nhiên ngươi muốn rồi, nếu không ngươi tốn trăm phương ngàn kế vào phủ bổn cung để toan tính cái gì?"
"Toan tính với nàng." Ánh mắt Thân Đồ Xuyên nặng nề, hắn đáp.
Nét mặt Quý Thính hờ hững: "Thân Đồ đại nhân nói thật êm tai, đúng là mở miệng ra là nói ngay được, chỉ tiếc bổn cung không còn như xưa nữa, không thích mấy thứ này."
"Câu nào Thân Đồ Xuyên nói ra cũng là thật, nếu có nửa câu giả dối sẽ bị trời đánh." Thân Đồ Xuyên nhìn chằm chằm nàng, không chút do dự buông lời thề độc.
"Câu nào cũng đều là thật." Quý Thính lặp lại lời hắn, sau đó xì khẽ một tiếng, "Chẳng lẽ sống lại một đời, Thân Đồ đại nhân đột nhiên cảm thấy bổn cung tốt, muốn làm một đôi phu thê ân ái với bổn cung?"
Ý trào phúng trong lời nàng vô cùng nồng đậm nhưng Thân Đồ Xuyên chẳng để ý, chỉ bình tĩnh đáp: "Không phải đột nhiên cảm thấy thế."
"Hả?" Quý Thính liếc mắt nhìn hắn.
Thân Đồ Xuyên cụp mắt: "Ta thích điện hạ còn lâu hơn một chút so với điện hạ thích ta."
Quý Thính sựng người, lúc này tức đến bật cười: "Ngươi đúng là nghĩ ngợi không có giới hạn hơn cả bổn cung, bây giờ ngay cả lời dối trá này mà cũng dám nói?"
"Lần đầu tiên điện hạ nhìn thấy ta là lúc ta trở về từ trường đua ngựa khi mười sáu tuổi, nhưng lần đầu tiên ta nhìn thấy điện hạ thì sớm hơn, là đêm thất tịch, năm ấy điện hạ mười bốn nhưng lại hệt như một đứa trẻ lên ba, đứng giữa hội chùa ăn kẹo hồ lô." Thân Đồ Xuyên nhắc đến chuyện cũ thì sắc mặt cũng hơi thay đổi.
Quý Thính nghe hắn nói thì lập tức nhớ về năm mình mười bốn tuổi, vào đêm thất tịch, nàng dẫn Chử Yến lén xuất cung là thật, hơn nữa quả thật cũng đến hội chùa.
Trong phòng ngủ yên tĩnh chốc lát, Quý Thính chậm rãi mở miệng: "Ý ngươi là năm đó lần đầu tiên nhìn thấy bổn cung đã thích bổn cung từ cái nhìn đầu tiên?"
"Lúc đó điện hạ cứ nhìn xung quanh, ta tưởng nàng lạc đường, sau đó mới phát hiện nàng chỉ đang tìm đồ ăn ngon, vì không nhìn thấy những người khác ở cạnh nàng, sợ cô nhóc là nàng gặp chuyện nên đi theo nàng." Thân Đồ Xuyên không trả lời câu hỏi của Quý Thính mà cong khóe môi lên tự nói một mình, "Có lẽ khi đó nàng đang độ tuổi ăn tuổi lớn, sức ăn rất khá, ăn từ đầu đến cuối cả con phố ấy, trừ kẹo hồ lô ra thì còn ăn hạt dẻ rang, đậu phụ rán, kẹo râu rồng..."
"Dừng, không cho phép ngươi nói mấy thứ này." Quý Thính nhíu mày cắt ngang lời hắn.

Mặc dù nàng chẳng nhớ lúc đó ăn gì nhưng vừa nghe hắn nhắc đến mấy món đó thì lại cảm thấy lúc trước mình ăn thật, "Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của bổn cung."
Nét mặt Thân Đồ Xuyên hòa dịu hơn một chút: "Lúc đó vốn định đưa nàng về, không ngờ mới lơ ý một cái nàng đã biến mất, sau đó ta lật khắp cả kinh thành lên cũng không tìm được, cứ tưởng rằng đời này không có duyên gặp lại, không ngờ hai năm sau khi theo gia phụ vào cung lại gặp được nàng."
Mặc dù hắn không trả lời trực tiếp câu hỏi của Quý Thính nhưng thế này cũng chẳng khác gì nói thẳng, Quý Thính đứng mệt, thay đổi tư thế đứng khác: "Nói vậy là ngươi vẫn luôn thích bổn cung, nhưng vì sao lại luôn lạnh lùng với bổn cung?"
"Có lẽ là vì điện hạ không chịu cho thứ ta muốn." Không nghe ra được sự thay đổi chập trùng trong giọng điệu của Thân Đồ Xuyên.
Quý Thính nhướng mày: "Ngươi muốn cái gì?"
"Một phu một thê, từ bắt đầu đến kết thúc." Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn nàng, gằn từng chữ.
Khóe môi Quý Thính chứa ý cười: "Bởi vì bổn cung không cho được nên ngươi thà không cần nữa cũng không muốn chịu ấm ức đúng không? Sau đó cố ý rời khỏi phủ trưởng công chúa vào triều làm quan cũng vì sự kiêu ngạo ấy?"
"Đúng, nhưng cũng không đúng hoàn toàn." Ánh mắt Thân Đồ Xuyên chưa từng rời khỏi nàng bất cứ giây nào, "Ban đầu ta rời khỏi phủ trưởng công chúa, một là vì không muốn cả đời này chỉ làm thị phu của điện hạ, ta muốn quyền thế, phải có quyền thế lớn đến mức có thể cưới nàng về, hai là vì điện hạ quá tin tưởng hoàng thượng, tình hình của phủ trưởng công chúa quá nguy hiểm, ta hi vọng sẽ có một ngày ta giúp được điện hạ."
Chỉ tiếc hắn là một văn thần, trong tay không có chút xíu binh quyền nào, dù có mưu lược ngập trời cũng không thể cản nổi sát ý của Quý Văn.
Ý cười của Quý Thính càng đậm hơn: "Nói như vậy, ngươi đúng là chỗ nào cũng suy nghĩ vì bổn cung, nhưng vì sao cuối cùng ngươi vì yêu sinh hận, cố ý tự mình tới đưa thuốc, muốn tiễn bổn cung lên đường?"
"Chén thuốc kia không có độc."
Thân Đồ Xuyên đột nhiên nói.
Quý Thính hơi khựng lại: "Ngươi nói gì?"
"Chén thuốc đó không có độc, là thuốc mê, ta mua chuộc cung nhân, định khiến nàng hôn mê rồi đưa nàng đi, đưa thi thể mặc y phục của nàng đã chuẩn bị từ trước vào, sau cùng dùng một cây đuốc đốt trụi thiên điện." Thân Đồ Xuyên nhắc đến chuyện này thì giọng hơi khàn nghẹn, "Ta đã lên kế hoạch xong xuôi, chỉ thiếu một bước cuối cùng."
Quý Thính không nhúc nhích dõi theo hắn, một lát sau chậm rãi hỏi: "Nếu thật sự muốn cứu bổn cung thì nói thẳng với bổn cung, bổn cung đi theo ngươi là được, cần gì phải bỏ thuốc vẽ chuyện?"
"Phủ trưởng công chúa không còn, các thị phu của điện hạ cũng mất, lúc đó điện hạ còn chút xíu ý nghĩ muốn sống không?" Thân Đồ Xuyên hỏi ngược lại.
Quý Thính nghe vậy thì trầm ngâm.

Quả thực nàng của khi ấy không muốn sống nữa, cho dù Quý Thính tha cho nàng, nàng cũng phải dùng cả tính mạng để trả thù.
"Điện hạ đã muốn chết thì sao có thể đi theo ta, vì thế chỉ đành dùng hạ sách đó, nhưng vẫn chậm một bước." Ánh mắt Thân Đồ Xuyên ảm đạm, "Điện hạ đi rồi ta mới nhận ra, thứ gọi là khí phách ngông nghênh gì đó đều là thứ bỏ đi, không chỉ vô cớ làm lỡ nhiều năm, cuối cùng ngay cả mạng của điện hạ cũng không giữ được, may mắn thay ông trời không tệ với ta, cho ta sống lại, có thể bù đắp khuyết điểm và sai lầm lúc trước."
Đầu ngón tay Quý Thính khẽ gõ lên xiêm y của mình, im lặng một lúc rồi vỗ tay một cách tao nhã: "Câu chuyện này không tệ đó, kín kẽ mạch lạc rõ ràng, bổn cung cũng không thể tìm ra lỗ hổng nào, kẻ nào hơi ngu xuẩn một chút thì e rằng cũng tin thật."
"Ta không bịa chuyện." Thân Đồ Xuyên khàn giọng đáp.
Quý Thính khẽ cười một tiếng, ý cười không chạm tới đáy mắt: "Vậy lấy chứng cứ ra."
"Đều là việc trước kia, ta lấy chứng cứ ra thế nào được?" Mặt Thân Đồ Xuyên hơi căng.
Quý Thính: "Không có chứng cứ, chỉ với một cái miệng của ngươi, ngươi cảm thấy bổn cung sẽ tin?"
"Phải làm thế nào điện hạ mới có thể tin ta?" Thân Đồ Xuyên hỏi ngược lại.
Nụ cười trên môi Quý Thính từ nhạt đến biến mất, sau cùng không cảm xúc nhìn hắn: "E là cả đời này bổn cung sẽ không tin ngươi."
Yết hầu Thân Đồ Xuyên giật giật, tựa như muốn nói gì nhưng cuối cùng lại không nói.
Quý Thính quay người đi, vừa đi vừa nói: "Hôm nay chuyển đến thiên viện đi, sau này không có sự cho phép của bổn cung thì không được rời khỏi viện nửa bước, không phải ngươi muốn bổn cung tin ngươi sao? Vậy thì an phận một chút, cứ ở thiên viện cả đời đi, nói không chừng đời này trước khi chết bổn cung sẽ tin mấy lời đó của ngươi."
Lúc nói xong chữ cuối cùng, tiếng nàng đã hòa vào với gió khiến người ta không nghe rõ nữa.

Thân Đồ Xuyên ngồi một mình hồi lâu, sắc mặt nhợt nhạt đứng dậy, rời khỏi căn phòng tân hôn vốn nên thuộc về hắn.
Quý Thính đi thẳng đến sảnh trước mới dừng lại, nghĩ đến những lời Thân Đồ Xuyên nói thì buồn bực, nhìn vải đỏ giăng đầy sân cũng thấy không vừa mắt, nhíu mày bảo tên đầy tớ: "Tháo đống vải đỏ này xuống hết đi, khôi phục phủ thành dáng vẻ ban đầu, đừng làm ngứa mắt bổn cung thêm nữa."
"Vâng." Tên đầy tớ vội đáp.
Quý Thính nhìn bọn họ kéo hết vải đỏ xuống, lúc này tâm trạng mới dễ chịu hơn một chút, nàng lên xe ngựa ra ngoài tìm người uống rượu, đến tận đêm khuya mới về, ngả xuống giường ngủ say luôn.
Không biết có phải chịu ảnh hưởng bởi những lời bịa đặt của Thân Đồ Xuyên hay không, Quý Thính lại nằm mơ tới kiếp trước, lần này, trong mơ Quý Văn muốn chôn nàng vào hoàng lăng, Thân Đồ Xuyên lại khuyên can, nhận luôn việc xây lăng mộ khác cho nàng.
Quý Thính nhìn hắn tìm mảnh đất phong thủy tốt xây lăng mộ rồi lại trộm thi thể nàng ra trước một đêm chuẩn bị chôn cất, đổi bằng một thi thể ăn mày.
...Thế này là hận nàng đến mức nào mới có thể làm ra chuyện thất đức thế này? Quý Thính lạnh lùng nhìn hắn mang thi thể đã phân hủy về phủ, tạm thời đặt ở giường của mình.

Quý Thính muốn biết rốt cuộc hắn sẽ xử lý thế nào, kết quả lại nhìn thấy hắn thay cho thi thể một bộ áo đỏ, bản thân hắn cũng mặc áo bào đỏ.
Quý Thính khựng người, đột nhiên nảy sinh cảm giác quái lạ...!Không phải giống như nàng nghĩ đó chứ?
Nàng vừa nảy ra suy nghĩ đó thì nghe thấy Thân Đồ Xuyên đột nhiên cất lời: "Ta biết nàng đang ở đây."
Quý Thính sững sờ, phản ứng đầu tiên chính là hắn đang nói chuyện với mình nhưng cẩn thận nhìn vào mắt hắn thì hắn chỉ đang nhìn chằm chằm vào thi thể mình.

Nàng thả lỏng, đang định tiến lên xem thế nào thì thấy hắn hôn lên môi mình.
...Mặc dù khi còn sống nàng là mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành hiếm có ở triều Lẫm, nhưng bộ thi thể này đã phân hủy rồi, có chỗ trên mặt đã thối rữa, hắn còn hôn được, dù thi thể đó là bản thân Quý Thính, nàng nhìn thấy cũng không nhịn được buồn nôn.
Trong lúc dạ dày sôi trào, nàng lại nghe thấy vị Thân Đồ đại nhân này chậm rãi nói: "Bây giờ coi như chúng ta thành thân hôn, nàng vào tổ mộ nhà ta, về tình về lý đều là chuyện danh chính ngôn thuận."
Quý Thính ngẩn người, choàng tỉnh.
Nhìn rèm giường chỉ phòng ngủ mình có, Quý Thính lặng người hồi lâu, cảm thấy mình đúng là điên rồi, ngay cả giấc mơ như vậy cũng mơ được..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui