Mục Diễn ngơ ngác, cảm xúc kỳ lạ nổi lên lần thứ hai ảnh hưởng đến trái tim của hắn, lồng ngực dường như hơi đau nhói.
Hắn dùng sức nắm chặt cái túi nhỏ và không dám đối diện với nàng.Hắn sợ mình không thể khống chế được mà làm nàng sợ hãi như cơn tức giận đột nhiên bùng lên với Nhị hoàng tử vào lần trước."Ta nói này." Khương Linh chớp mắt mấy cái, không hề làm cho tiểu ám vệ cảm thấy khó xử nữa, nàng vui vẻ hếch cằm lên: "Nếu như ngươi có chuyện gì thì hãy gọi Trình Lập đến giúp đỡ ngươi.
Hôm nay có nhiều người ở bên ngoài, ngươi đi ra ngoài thì phải cẩn thận tránh người khác một chút."Mục Diễn gật đầu đồng ý, nhưng vẫn không dám nhìn nàng.Khương Linh suy nghĩ một chút rồi giải thích: "Ý của ta là, vết thương của ngươi đang dần trở nên tốt hơn nên đừng để người khác đụng vào rồi làm ngươi bị thương."Nàng đang giải thích với hắn sao? Mục Diễn nắm chặt cái túi nhỏ trong tay, trong lòng dâng lên một cảm xúc kỳ lạ.
Từ khi bước vào con đường làm ám vệ, hắn chưa từng nghĩ rằng sẽ còn sống và đi ra khỏi đó.
Cho đến bây giờ, Mục Diễn cũng không ngờ sẽ có một vị công chúa đối xử tử tế với hắn như vậy.Nhưng trong trái tim lại không có cảm xúc gì đặc biệt mà là cảm giác áy náy và tự trách, thậm chí còn có đau khổ.Hắn không đáng để nàng làm như vậy.
Không chỉ lòng ham muốn đã từng khiến hắn chặt bỏ hai chân mà hiện tại còn mang đến nguy hiểm cho nàng.
Người kia có thể dễ dàng động tay động chân vào trong thuốc của hắn, vậy còn thuốc của công chúa thì sao?Mục Diễn lạnh toát cả người, không dám nghĩ thêm nữa.
Hắn mở miệng muốn nói thẳng thắn mọi chuyện, nhưng Khương Linh đã quay người rời đi.Dường như cái túi nhỏ tinh xảo nằm trong tay hắn đang nóng lên.Vì là sinh nhật của tiểu công chúa mà Chiêu Đế yêu thương nhất nên tất cả các đại thần được mời đều mang quà rất quý giá đến, thậm chí cả những đại thần không được mời cũng gửi quà vào cung để chúc mừng và lấy lòng tiểu công chúa.Khương Linh cũng thật sự rất vui vẻ.
Hôm nay có lẽ các đại thần quan trọng mà phụ hoàng tin tưởng đểu có mặt và có khi còn có một vài người tài giỏi có thể giúp nàng vạch trần bộ mặt đạo đức giả của Trần gia sớm hơn.Kế hoạch lúc trước của Trần gia chắc chắn không phải chuyện có thể làm được trong một lúc mà đã phải tính toán từ lâu rồi, cho nên đương nhiên là phải vạch trần càng sớm càng tốt, miễn cho họ có thành tích trong tương lai và được lòng vua cùng với lòng dân.Nghĩ như vậy, Khương Linh nhìn về phía các vị đại thần với ánh mắt càng ngày càng thân thiết, trên mặt nàng lộ ra nụ cười rất tươi.
Khương Chiếu nhìn mà có chút ghen tị, một đám ông già lọm khọm thì có cái gì để nhìn chứ? Lẽ nào có thể so với khuôn mặt này của ông sao?Khương Chiếu năm nay hơn bốn mươi, trước kia liên tục tập võ nên thân hình thon dài thẳng tắp, khuôn mặt anh tuấn khí phách và được chăm sóc rất tốt.“Khụ.” Khương Chiếu hắng giọng, cố gắng thu hút sự chú ý của Khương Linh, nhưng Khương Linh không hiểu sao đã không còn chú ý đến ông mà bắt đầu tập trung xem xét cẩn thận các đại thần xung quanh.
Kiếp trước nàng không quá quan tâm đến việc của chính trị nên chỉ nghe nói đến một số đại thần.Ví dụ như Ngụy Thành Trạch là người chỉ huy công chính nghiêm minh của quân đội, u Dương Minh là cánh tay phải khéo léo trong việc dùng người, và Lý Hồng Lương, một người rất giỏi ăn nói… Không biết là vẫn còn sớm hay là nhân tài chưa xuất hiện mà Khương Linh không nhìn thấy một người nào.Quay đầu nhìn thấy ánh mắt có chút u buồn và phiền muộn của cha già, Khương Linh vội vàng cười nịnh nọt với ông, hỏi: "Phụ hoàng, tại sao đại hoàng huynh còn chưa đến ạ? Con đã lâu không gặp huynh ấy rồi."Khương Chiếu nhìn nàng với ánh mắt sâu xa rồi nói: "Thái tử có việc riêng nên sẽ đến muộn một chút.""Vậy Nhị hoàng huynh thì sao ạ? Nghe nói huynh ấy đã ra khỏi cung cùng với tiểu hoàng thúc.
Hôm nay cũng không trở về sao?" Khương Linh nhìn Khương Chiếu với ánh mắt chờ mong, hai người ca ca thân thiết nhất còn chưa đến, nên nàng thật sự có chút bối rối khi đối mặt với nhiều người xa lạ như vậy."Mấy ngày không gặp, hóa ra A Linh đang nhắc đến ta như thế này, không sợ làm cho phụ hoàng cảm thấy khó chịu sao." Giọng nam quen thuộc nhẹ nhàng vang lên, hai mắt Khương Linh sáng lên, nàng vui vẻ nói: "Nhị ca, cuối cùng huynh đã trở về."Khương Yến đầu tiên là cung kính hành lễ với Khương Chiếu, sau đó mới cười và nhìn về phía Khương Linh, giọng điệu trìu mến: "Mấy ngày nay, ta chỉ là đi tìm cho muội quà sinh nhật.
Vừa rồi ở đây muội nhắc đến quà sinh nhật hay là nhắc đến ta vậy?"“Đương nhiên là nhị ca rồi.” Khương Linh nói không chút do dự, trong lòng thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy nhị ca dường như đã không còn giận nàng nữa.
Nhị ca luôn làm việc phóng khoáng, sợ rằng là do nàng nhỏ nhen rồi.Khương Yến mỉm cười đưa cái hộp trong tay ra, Khương Linh mở ra thì thấy ở bên trong là tranh chữ, trong mắt nàng lộ ra vẻ mừng rỡ rồi vui vẻ nói: "Nhị ca tìm được "Thu Ngâm Phú" của Đường tài tử ở đây vậy?""Đương nhiên là ta tự mình lấy được." Khương Yến hơi nhướng mày: "Muội thích không?"Trên mặt Khương Linh tràn đầy tươi cười: "Đương nhiên là thích rồi, cảm ơn nhị ca!"Lúc này, tiếng nói to của tiểu thái giám từ bên ngoài truyền đến, thái tử Khương Kình bước vào đại sảnh, cầm trong tay một cái lồng sắt, bên trên có phủ một tấm vải đen cực kỳ kín.“Con trai tham khiến phụ hoàng.” Giọng nói của Khương Kình nghe vô cùng trong sáng.
Hắn có khuôn mặt giống với Khương Chiếu, nhưng bớt uy nghiêm một chút và nhiều sự thẳng thắn cùng với ấm áp như ánh mặt trời, nhìn có vẻ cực kỳ đẹp mắt.Khương Linh nhìn Khương Kình không chớp mắt.
Đại ca của nàng là thái tử từ nhỏ, bị nhiều Thái phó dạy dỗ vô cùng nghiêm khắc.
Ngay cả đang ở Đông Cung thì cũng rất ít có thời gian rảnh rỗi chạy đi chơi đùa.Những năm trước thì tốt hơn một chút, chờ khi hắn ta trưởng thành hơn, các thái phó càng ngày càng dạy dỗ hắn ta cẩn thận và cực kỳ muốn nhốt hắn ta ở trong Đông Cung..