Công Chúa Uy Quyền Đào Yên Thiên Nguyệt


Thời gian này nàng ở đây ngày nào hắn cũng chạy đến nhìn nàng vài lần, cứ tới tới lui lui như thế mấy ngày.

Nàng thấy hắn đi như vậy củng không nhịn được mà hỏi hắn thử xem hắn có cảm thấy mệt không.

"Mệt, mỗi lần ta chạy tới lui như vậy rất mệt, nhưn đến khi nhìn thấy nàng ta liền không mệt nữa.

A Yên, ta hy vọng ngày nàng chính thức vào phủ sớm hơn một chút như vậy thì ngày nào ta cũng được thấy nàng không cần vậy vất vã tới lui nữa" hăn nói song liền bắt đầu cười ngốc.

"Lý Khanh, ta thấy chàng vất vã tới lui cũng rất đau lòng" nói rồi nàng hơi cụp mắt xuống, giống như đang giấu đi tâm trạng của mình vậy
Nhưng hành động này của nàng khi rơi vào mắt hắn thì chính là vừa ngọt vừa đáng yêu.

Hắn vừa định lên tiếng thì bên ngoài đã có một giọng nói vô cùng quen thuộc vọng vào.

"Điện hạ tỷ tỷ, muội nhớ tỷ chết đi được.

Mấy ngày nay các mama quản nghiêm quá nên không chuồn ra ngoài được để đến thâm tỷ, tỷ đừng giận muội nha" Ly Nguyệt vừa chạy vào đã ôm lấy cánh tay nàng dụi dụi mà làm nũng.

Nàng thấy vậy hơi mĩm cười đáp "ta không giận muội chỉ là lần này không biết là muội được phép xuất cung hay là tự mình trốn ra đây?"
"Cái này! ," Ly Nguyệt lúc này nghe nàng hỏi thì đầy ngại ngùng khôn biết bản thân phải trả lời như nào mới không phải mất mặt.

"Lý Nguyệt, muội cũng chẳng còn nhỏ nữa nên cũng phải thu lại tính cách trẻ con của mình được rồi đấy" Lý Khanh đứng một bên nhìn muội muội mình đang ôm thê tử của mình thì liền cảm thấy không vui, hắn hình như vẫn chưa ôm nàng như vậy nữa.

Chưa đợi Ly Nguyệt phản bác thì nàng đã lên tiếng trước mà trách ngược lại hắn "chàng đừng có như vậy, tính cách muội ấy trẻ con không phải rất tốt sao?" Ngây thơ, trẻ con là do được bảo bọc quá tốt như thế cũng được, không cần phải dấn thân vào vũng bùng lầy tranh quyền đoạt lợi, nếu như người làm hoàng đế là phụ hoàng của Ly Nguyệt thì với cái tính cách này của nàng ta chắc chắn sẻ phải chịu thiệt nhưng mai mắn người ngồi trên ngai vị hiện tại là ca ca cùng mẹ với nàng ta.

Ly Nguyệt nghe nàng bênh vực mình thì vui đến mức sắp rơi cả nước mắt "Tỷ thật tốt, ca ca huynh ấy suốt ngày chỉ biết mắng ta thôi"
"Ta mắng muội vì muốn tốt cho muội" hắn không cam tâm mà phản bác, tiểu nha đầu này mỗi lần xuất hiện đều chím hết toàn bộ sự quan tâm của nàng hơn nữa còn hại hắn bị nàng trách cứ.

Ly Nguyệt nghe thế cũng lười quan tâm đến hắn mà cứ dính lấy nàng cọ cọ khó hiểu mà hỏi "tỷ tỷ, sao tỷ lại thơm như vậy? mùi thơm không giống như bình thường, nó hình như tỏa ra từ cơ thể của tỷ"
Nàng nghe vậy thì hơi mĩm cười đầy bất lực mà đáp "Cái này muội có hỏi ta cũng chẳng biết phải trả lời như thế nào, ta trời sinh đã vậy rồi"
"À muội biết rồi, cái này giống như là trời sinh cốt cách mỹ nhân" Ly Nguyêt hơi gật gật đầu ra vẻ am hiểu mà nói
Nàng thấy nha đầu này có chút ngốc nghếch nhưng lại đáng yêu, thật giống như hoàng huynh của nàng ta vậy.

Lúc này Ly Nguyệt đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó nên hơi kéo kéo nàng, nàng thấy vậy liền quay sang hơi nhướng mài muốn hỏi đây là cô chuyện gì.

Ly Nguyệt lúc này hơi ngại ngùng nói "Tỷ,! nếu sau này tỷ không thích huynh ấy nữa vậy có thể căn nhắc đến việc gã cho ta hay không?" lời sau khi nói ra Ly Nguyệt liền lập tức úp mặt vào vai nàng như đang giấu đi gương mặt đỏ bừng vì ngại ngùng.

Nàng nghe lời này liền có chút ngơ người còn Bách Lý Khanh thì trực tiếp nỗi giận mắng "Bách Lý Ly Nguyệt muội càng ngày càng không có phép tắc, ngay cả tẩu tử của mình mà cũng dám mơ ước" hắn thật không ngờ muội muội của mình cũng mơ ước thê tử của mình.

"Muội! muội, muội chỉ là đang nói nếu như thôi mà huynh nổi giận cái gì hả" Ly Nguyệt ấp úng đáp nhưng mặt vẫn không dám ngẫn lên.

Nàng lúc này chỉ hơi cười mà nói "được, sau này ta sẻ cân nhắc đến muội"
Ly Nguyệt nghe vậy liền ngẫn đầu, lấy ánh mắt ngây thơ nhất mà nhìn nàng bên trong cũng không thể giấu được kích động.

Lý Khanh bị lời của nàng nói làm cho đơ hết cả người, hắn không thể tức giận với nàng cũng không muốn tức giận với nàng nên ánh mắt sắt bén hơn đao kiếm lúc này đang hướng về phía hoàng muội thiếu đánh kia của mình.

Ly Nguyệt thấy hắn nhìn mình như vậy cũng không thèm quan tâm đến lơ phắc nó đi, hiện tại nàng ta cảm thấy hoàng huynh sao có thề đáng sợ bằng việc không được điện hạ tỷ tỷ yêu thích chứ.

Hai huynh muội nhà này cứ dương cung bạc kiếm với nhau cho đến tối muộn, nàng nhìn hai người họ dương cung bạc kiếm với nhau gần cả ngày nên cũng cảm thấy có chút mệt liên quyêt định đuổi khách, hay ngươi lúc bị đuổi đi liền có cùng một bộ dáng không cam tâm.

Ngày thành hôn được định vào ngày 19 tháng này nàng nghe nói ngày này là ngày tốt, phù hợp cho cưới gã.

Hiện tại đã là ngày 16 bên trong dịch trạm cũng đã bắt đầu treo gèm cùng với đèn lòng đỏ, nhìn những thứ này nàng cũng nhớ lại ngày đó ở Sở quốc hoàng cung cũng được nhuộm thành màu đỏ như vậy.

Bách Lý Khanh những ngày này không có đến timg nàng bởi hắn đang bù đầu chuẩn bị thêm nhiều thứ ở trong phủ, chỉ có Ly Nguyệt ngày nào cũng chạy đến tìm nàng chơi như vậy cũng đở nhàm chán hơn hẳn.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui