"Chi bằng cái gì?" Bạch Quyết hỏi.
Nghe hỏi hắn trả lời "Chúng ta cùng nhau cạnh tranh công bằng."
Nghe thế hai người còn lại đều tán thành ý kiến mà gật đầu đồng ý.
Lúc này bên ngoài cửa phủ, nàng không nhìn Chu Tuấn nhưng vẫn mỡ miệng nói chuyện "Chu Tuấn, ngươi nên cố gắng thêm một chút, dù sao ta vẫn tin tưỡng ngươi hơn ba người bọn họ, ngươi đừng có mà làm cho ta thất vọng."
Chu Tuấn nghe nàng nói thì thoáng giật mình nhưng nhanh tróng bình tĩnh lại mà đáp "thần nhất định sẽ cố gắng hết sức, nhất định sẽ không khiến người thất vọng"
"Thế thì tốt." Nàng hài lòng nói.
"Được rồi, ngươi tiểng ta đến đây thôi quay về tiếp tục luyện tập đi"
"Điện hạ đi thông thả" hắn cuối người nói.
————————
Từ ngày nàng từ Chu phủ quay về thời gian cũng đã gần một tháng trôi qua, thời gian này nàng sống vô cùng nhàn nhã hết ăn lại ngủ, rảnh rỗi lại chạy đến chỗ thái hậu chơi.
Còn Trác Quân thì vài ngày lại chạy đến thăm nàng, thật ra hắn cũng chẳng tốt lành gì ngoài mặt thì nói là đến thâm còn sự thật là đem quăn một đóng tấu trương cho nàng, còn nói cái gì mà nhiều việc quá hắn làm không xuể nênn muốn nàng giúp.
Còn nếu nàng từ chối thì lại lôi chuyện cũ ra kể lễ, bảo lúc trước nàng nói nếu hắn lên ngôi thì nàng sẽ phụ giúp hắn giải quyết việc còn bây giờ nàng lại không muốn giúp thì chẳng khác nào nàng đang lừa gạt hắn.
Hắn có bao nhiêu chuyện đó cũng nháo cả lên, chuyện này làm nàng vô cùng mệt mỏi nên chỉ đành nhận lấy cho hắn bớt lôi nhôi.
Thanh Nghi cũng thường xuyên mang con vẹt đến tìm nàng, do thời gian mang con vẹt về Thanh Nghi thường xuyên nói chuyện với nó nên nó đã thân thiết với con bé.
——–————
Hôm nay là một ngày nắng đẹp nên nàng đang tắm nắng dưới góc hoa đào ngồi vườn cùng bạch ưng.
Cây hoa đào này khá to hơn nữa nó lại không giống những cây đào khác, nếu thông thường thì hoa đào sẽ nở vào mùa xuân còn cây hoa đào này của nàng thì nở đến hai lần mỗi lần nở gần năm tháng mới tàn, cứ như thế cây hoa đào này nỡ gần như là quanh năm.
Hiện tại cây đào này đang có vài bông hoa nhỏ nhỏ đang hé nở dưới tàn cây, báo hiệu cho một mùa hoa sắp nỡ.
Đang vô cúng thông thả thì bên ngoài có người chạy vào báo nói là tiểu Thành Nghi đến tìm nàng, thế là nàng bảo bọn họ cho người vào.
Con bé chạy lạch bạch đến chổ nàng, trên vai còn có một con vẹt đứng đó con bé vừa chạy vừa gọi "Tỷ tỷ, tỷ xem thanh thanh biết nói chuyện rồi này"
Đến chổ nàng đang nằm con bé thở hì hà hì hục, nàng thấy thế thì bảo Hoa nhi gót cho con bé một tách trà.
Nàng ngồi dậy sau đó đưa tách trà cho con bé rồi nói " muội đi từ từ thôi không cần phải chạy nhanh như thế, nếu như không cẩn thận té thì sao?"
Con bé đưa tay nhận lấy tách trà sau đó nói " muội thật không có cố ý chạy như thế đâu, chỉ là muội đang gấp cho tỷ xem thanh thanh biết nói thôi mà"
"Khoan đã, lúc nãy muội gọi nó là thanh thanh sao" nàng chỉ con vẹ đang đứng trên vai con bé mà hỏi.
Con bé nghe nàng hỏi thế thì vui vẽ gật đầu đáp "dạ đúng vậy"
"Muội tại sao lại kiu nó là thanh thanh?"
Con bé nghe nàng hỏi thì vừa trả lời vừa lên ghế ngồi cùng nàng, hành động này của con bé là do thối quen mỗi lần Thanh Nghi đến đây đều ngồi cùng nàng " tai lúc nảy muội đang dại nó kiu tên muội thì nó kiu lên thanh thanh, nên muội thấy thế liền đặt nó là thanh thanh"
Nghe thế nàng đỡ trán bất lực nói " tiểu Nghi, muội sao có thể đặt tên cho nó một cách tùy tiện đến thế?"
"Tỷ, muội không có tùy tiện mà" con bé chu mõ nói.
"Muội còn dám nói không tùy tiện, rõ ràng chỉ nghe nó kiu có hai chữ liền đặt tên cho nó" nàng nhìn con bé mang theo sự bất lực mà nói.
"Nhưng mà tỷ tỷ, hình như tỷ cũng dựa vào màu của bạch ưng mà đặt tên cho nó" con bé nhỏ giọng phản khán.
Nghe thế nàng mới giật mình nhớ lại hình như bản thân nàng cũng tùy tiện quá mức trong lĩnh vực đặc tên.
"Được được, muội thích đặt tên gì thì cứ đặt tỷ không có ngăn cản." Nàng bất đắc dĩ mà nói.
Thanh Nghi nghe nàng nói thế thì vô cùng vui vẻ, con bé đưa tay về phía thanh thanh trên vai, tức thì con vẹt ấy nhảy vào lòng bàn tay con bé.
Con bé đưa con vẹt hướng về phía nàng soa đó hào hứng hỏi "thanh thanh của muội có thể chơi cùng bạch ưng hay không"
Nàng nghe thế thì động tác cầm tách trà bị đình trệ sau đó quay sang nhìn bạch ưng thì thấy nó đang dùng mõ gấp quả nho đang để trong đĩa lên ăn ngon lành.
Bạch ưng này vốn là loài ăn thịt, và là vương của bầu trời, ai mà biết nàng cho con vẹt ở cạnh nó, nó có nổi máu lên mà cắn luôn con vẹt hay không.
Thấy thế nàng đành quay sang nhìn Thanh Nghi nói "chắc là không được đâu, tỷ sợ bạch ưng sẽ làm tổn thương thanh thanh"
"Tỷ tỷ, thanh thanh đang chạy lại phía bạch ưng rồi" con bé yếu ớt nói.
Nghe thế thì nàng quay lại nhìn lại hướng bạch ưng thì phát hiện thanh thanh đã bọc qua phía sau nàng mà chạy đến đó, thấy thế nàng giật mình.
Cùng lúc này bạch ưng từ nảy giờ đang cấm đầu vào đĩa trái cây bất ngờ ngẩn đầu lên nhìn trầm trầm vào thanh thanh sao đó dang hai cánh ra mà thị uy, còn đôi mắt nó thì đang nhìn trầm trầm vào thanh thanh tựa như nó có thể bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công con vẹt bé nhỏ kia.
Còn thanh thanh lúc này cũng đang nhìn vào bạch ưng, chứng kiến được bộ dạng dữ tợn đó của bạch ưng thanh thanh vội vàng nhảy lùi lại phía sau, rồi dứt khoát quay đầu lại chạy về hướng Thanh Nghi đang ngồi vội vàng tìm chổ an toàn để mà chốn vào.
Sau khi con vẹt ấy chốn đi nàng nhìn thấy bạch ưng thu cánh lại sau đó lại quay sang gấp nho ăn, hình như nàng nhìn thấy được bạch ưng không có cố tình muốn tấn công thanh thanh, mà chỉ đang cố ý hù dọa con vẹt thanh thanh mà thôi.
Thật sự thì nàng rất là ba chấm với cái độ dó của bạch ưng.
"Tiểu Nghi à, muội đừng sợ, bạch ưng không thích kẻ lạ nên là muội đừng đến gần nó cũng như đừng cho thanh thanh của muội lại gần nó có được không" nàng nhỏ giọng nói, nàng thấy được vẽ mặt hoảng hốt của con bé nênn muốn nhỏ giọng mà an ủi.
Thanh Nghi nghe thế thì vô cùng ngoan ngoãn mà gật đầu.
————————
Chu quốc.
Hoàng cung
Trong ngự thư phòng, một nam nhân đang cậm cui phê tấu trương, ngồi cạnh là một nam nhân đang vô cùng nhàn nhã mà uống trà.
Nam nhân đang phê tấu trương uất ức mà lên tiếng "Bách Lý Khanh, đệ tại sao lại nhẫn tâm với ta như thế hả"
Nghe thế hắn nhướng mài hỏi lại "đệ làm gì?"
"Đệ lại còn dám hỏi lại sạo? đệ quăng cho ta một đống tấu trương thế này chẳng phải rất nhẫn tâm với ta hay sao hả? ta thật sự quá là vất vã mà" nam nhân ba phần tức giận bảy phần uất ức nói.
"Hoàng huynh nói sai rồi, đây vốn là chuyện của huynh từ trước đến nay huynh toàn quăng sang cho ta làm, huynh sao không nghĩ đến ta cũng cảm thấy bản thân mình vất vã hả " hắn trầm giọng hỏi lại.
Người kia không biết đường trả lời đành ấp úng nói " ta...!ta....."
"Hoàng huynh, ruốt cuộc người ngồi trên ngay vàng là ta hay là huynh?" Hắn hỏi.
Nam nhân kia nhanh chóng đáp "là ta"
"Vậy thì đúng rồi, người làm vua là huynh, người nên phê tấu sớ cũng là huynh, cho nênn là huynh bớt mà càm ràm đi." Hắn hài lòng nói.
Nghe hắn nói dậy tên nam nhân kia cẩn thận mà hỏi lại "Vậy nếu đệ là hoàng đế, đệ có phải cũng sẽ phê tấu trương hay không?"
Hắn nghe hỏi thế thì thản nhiên mà gật đầu.
Người kia nghe thế thì nói tiếp "vậy hiện tài ta nhường ngôi cho đệ có được không?"
Hắn nghe thế thì nhíu mài nói "không được, hoàng huynh dù sao chuyện này cũng không thể nói đùa được, hơn nữa hiện tại huynh là người trưởng thành, hoàng hậu cũng đã lập, hoang tử cũng có nênn huynh không phải cứ thích đùa là đùa được.
Hơn nữa ngôi vị này của huynh là do phụ hoàng chính tay viết thánh chỉ chuyền lại cho thái tử là huynh, chuyện này triều thần điều gõ bây giờ huynh nói nhường lại cho đệ thì chẳng khác nào cố ý làm trái ý phụ hoàng.
Và một điều cuối cùng đệ muốn nói cho huynh biết,
ĐỆ
KHÔNG
MUỐN
NGAI
VỊ
NÀY
chuyện này huynh nhớ rõ cho đê.".