Công Chúa Uy Quyền Đào Yên Thiên Nguyệt


Một lúc sau nàng mới nhớ ra gì đó, nên vội vàng hỏi thái hậu "lúc nãi thái y đến chuẩn bệnh cho con?"
Thái hậu nghe thế thì gật đầu nói "đúng vậy, bọn họ nói con chỉ là lao lực quá độ nên sức khỏe mới suy yếu, chỉ cần tịnh dưỡng cho tốt là được"
Nàng rật đầu hiểu nhưng trong lòng đang âm thầm xin lỗi vị sư phụ đã biến mất nhiều năm của nàng, nếu ông ấy còn sống trên đời mà biết được vị đồ đệ duy nhất của mình vì lao lực quá độ mà lâm bệnh chắc chắn cũng sẽ tức chết, dù sao ông ấy cũng là thần y nếu biết đồ đệ của mình không chú ý được việc đơn giản này chắc chắn là không còn mặt mũi gặp người khác.
Nhớ đến sư phụ mình nàng lại đau lòng, ông ấy biến mất từng ấy năm nàng có tìm như thể nào cũng chẳng thể tìm được một chút tung tích.
Thái hậu nhìn thấy sự bất thường trong ánh mắt của nàng thì lo lắng hỏi " con sao vậy? có chổ nào không được khỏe sao?"
Nghe thế nàng cười đáp "Con không sao, mẫu hậu đừng lo"
"Có thật là không sao không?" thái hậu ngờ vực cùng lo lắng hỏi.
"Thật sự không sao mà, chẳng lẽ mẫu hậu không tin con sao?" nàng dùng dọng điệu làm nũng hỏi.
"Được được ta tin con mà" thái hậu cũng cười ôn hòa mà đáp.
Lúc này nàng đưa mắt nhìn Trác Quân sau đó lên tiếng hỏi " Hoàng huynh, huynh cũng ở đây từ sáng giờ đấy à"
Trác Quân ngồi một bên từ nảy đến giờ, lúc này nghe nàng còn nhớ đến sự hiện diện của mình thì liên vui vẽ mà gật đầu.
"Đừng nói với muội là huynh bỏ buổi thượng triều lúc sáng?"
"Đúng vậy, lúc sáng vừa hay tin muội bị bệnh ta đã lập tức chạy ngay đến đây" hắn vội vàng trả lời nên không nghe thấy lời nàng nói có điều bất ổn.
"Hoàng huynh, huynh là vua của một nước sao có thể vì một chút chuyện nhỏ của muội mà không thượng triều" nàng trách cứ nói.
"Ta...ta chỉ là lo lắng cho muội thôi mà" hắn tuổi thân đáp.
"Như vậy cũng không được "
Lúc này hắn đang dương ánh mắt cầu cứu nhìn về thái hậu.

Thái hậu cũng nhìn thấy được nên lên tiếng mở lời thay cho hắn.
"Con cũng đừng trách hoàng huynh con, dù sao hoàng huynh con cũng vì lo lắng cho con nên mới như thế." Thái hậu dùng giọng điệu đầy ôn hòa nói.
"Nhưng..." nàng chưa kịp nói hết câu thì đã bị thái hậu cắt ngang.
"Con không cần nhưng nhị gì cả, đừng lo nhiều chuyện như thế chẳng phải thái y đã nói con lao lực quá độ nên mới lâm bệnh hay sao, giờ con chỉ cần dưỡng bệnh cho tốt là được rồi"
Nàng nghe thế thì chỉ có thể ngoan ngoãn dạ một tiếng, hơn nữa mắt còn không quên trừng về phía vị hoàng huynh đó của nàng.
Trác Quân đang ngồi thì thấy nàng trừng mình như thế, vậy là hắn vô cùng tự nhiên ngoảnh đầu chổ khác làm lơ ánh mắt của nàng.
Cùng lúc này ở một nơi nào đó trong kinh thành.
Hai nam nhân đang ngồi đối diện nhau.
Một người mở miệng nói "ả tại sao lại không bệnh chết luôn đi chứ, sống làm gì để cản đường của chúng ta" lời nói này chứa biết bao nhiêu là sự điên cuồng.
Người ngồi đối diện thấy hắn thế nên mở miệng nói " người bình tĩnh, cẩn thận bị kẻ khác nghe thấy"
"Dù sao đây cũng là chổ của ta nên ngươi cứ an tâm"
"Người đừng ỷ y như thế, ngày nên nhớ nàng ta có bao nhiêu lợi hại cơ chứ.

Người của nàng ta e là đã cài cấm khắp nơi, nếu chúng ta không mai bị nàng ta phát hiện thì chỉ e...." người này nói đến đó thì im lặng sau đó đưa tay lên làm hành động cắt cổ.
Người kia nghe thế thì cũng hiểu rõ " ta quên mất, mai mà có ngươi nhắc nhở.

Sau này khi mọi việc đã thành ta nhất định sẽ không xử tệ với ngươi"
Người kia nghe thế thì cuối đầu đáp " được phụng sự cho người chính là vinh hạnh của thần"
Người kia vô cùng hài lòng nói "tốt tốt "
Nhưng hắn ta không biết rằng đằng sau cái cuối đầu ấy ánh mắt ngoan độc đã lóe lên.
" À đúng rồi, chuyện lần trước ả ta rất quan tâm đến con bé kia, chuyện này rất có lợi cho chúng ta sau này."
"Thần cũng không ngờ mọi chuyện sẻ xuông sẻ đến vậy, như vậy thì cơ nghiệp của người sẽ xớm được hoàng thành".
"Này, ngươi nghỉ ả ta sao lại nhẫn tâm như vậy cơ chứ"
"Đại nhân, nàng ta làm vậy ý chỉ bản thân chung thành tuyệt đối với người, vì người nên những thứ khác sẻ không để tâm đến"
————
Quay lại cung của nàng lúc này, nàng biết bản thân đã bỏ lơ chuyến đi nên vội vàng sai Hoa nhi chuẩn bị để xuất phát.
Nhưng rất nhanh đã bị thái hậu cùng Trác Quân ngăn lại.
Bọn họ diện ra đủ lý do cùng những lời khuyên bảo nàng cần tịnh dưỡng, Thu nhi Hoa nhi đứng bên cạnh cũng phụ họa theo.
Nàng chỉ có có một cái miệng nên không nói lại họ nên chỉ đành bất lực buôn xuôi nằm tại Ngọc Hàn cung làm một con sâu gạo lười biếng.
Lúc này đám người của Chu Tuấn thì cứ như là hồn vía lên mây.
Lúc nãy khi không thấy nàng đến nên Chu Quốc và Bạch Quyết có hỏi thử Chu Tuấn, sau đó được cho biết rằng sức khỏe nàng không được tốt, thế là suốt quản đường đi từ nảy đến giờ bọn họ mãi lo lắng cho nàng nên không tài nào tập chung được vào việc thi đấu được.
Chu Tuấn là người ổn định được tinh thần đầu tiên nên lên tiếng nhắc nhở Bạch Quyết và Chu Quốc.
"Hai người đừng có làm cho bản thân suy sụp như thế, ta tin rằng điện hạ sẻ không sao đâu.

Nên chuyện hiện tại chúng ta cần làm là cố gắng để không phụ sự kì vọng của điện hạ chứ không phải là ngồi đó mà ủ rũ"
Tuy hắn nói thế nhưng thật chất trong lòng cũng đang rất là lo cho nàng nhưng vì nhớ đến những lời trước kia nàng từng nói nên hắn mới cố tỏ ra bản thân mình ổn mà khuyên nhủ hai người Chu Quốc và Bạch Quyết.
Chu Quốc và Bạch Quyết khi nghe thì nhớ đến nếu nàng biết được rằng bọn họ không thi đấu tốt thì sẻ buồn lòng nên họ quyết định cất sự lo lắng của mình qua một bên.
Còn nhớ lúc sáng khi Võ Bảo nghe tin không thượng triều cùng với lý do của việc đó thì hắn đã.

rất là lo lắng, nhưng hắn vẫn kìm cơn lo lắng của bản thân lại mà quây về nhà.
Hắn biết bản thân không thể hấp tấp vội vàng chạy đến cung của nàng được, bởi hắn rõ có khả năng hoàng đế và thái hậu cũng đang ở tại nơi đó.
Thế là hắn chọn đường quay về phủ của mình, rồi mới canh thời gian thích hợp mà vào cung thăm nàng.
Hắn quả thật đã canh thời gian vô cùng chuẩn xác, sau khi hoàng đế và thái hậu rời đi không lâu thì hắn cũng đã đừng ở trước cửa cung của nàng.
Nghe thái giám đi vào thông báo là hắn xin gặp thế là nàng đồng ý cho hắn vào.
Lúc này nàng đang ngồi mà tựa lưng vào gối, hắn vừa bước vào đã lập tức cuối người hành lễ "tham kiến điện hạ"
"Không cần đa lễ.
Không biết võ đại nhân đến tìm ta có việc gì"
"Thần lúc sáng có nghe nói điện hạ lâm bệnh nên muốn đến xem tình trạng của người "hắn kính cẩn đáp.
"Nhọc lòng đại nhân rồi, sức khỏe của ta vẫn tốt"
"Điện hạ xin đừng nói thế, Nhan thể quý trọng nên xin người hải chú ý.

Các đại thần đều lo lắng cho sức khỏe của người"
"Không ngờ nha, Võ đại nhân nay đã dấn thân vào chốn quan trường kiểu cách nói chuyện cũng càng ngày càng giống các lão thần kia rồi." nàng đùa cợt nói.
"Điện hạ quá lời, vì đang phụng sự cho quốc gia nên thần cũng chỉ cố gắng làm hết sức mình, giống các lão thần chắc cũng là do một lòng trung thành với bệ hạ cùng điện hạ "
"Quả nhiên là người ta xem trọng, chưa làm quan được bao lâu mà đã có khí khái cùng cách ăn nói của một người làm quan lâu năm.

Cái này liệu có phải là mắt nhìn người của bổn công chúa ting tườn hay không?" nàng dương ánh mắt đầy hiếu kỳ về phía hắn.
Hắn nghe thế thì vội vàng đáp " Mắt điện hạ quả thật ting tường thần là do mai mắn mới có được sự tinh tưởng của điện hạ."
"Lời ngươi nói là thật lòng đấy à?" lời nói này tuy nghe có phần nghiêm túc nhưng bên trong lại có chứa thêm sự đùa cợt.
"Thần chưa từng hai lòng với điện hạ" hắn chắc ăn như đinh đóng cột mà lên tiếng nói.
Tuy hắn và nàng đang nói chuyện vô cùng bình thường nhưng Thu nhi và Hoa nhi đang đứng bên cạnh lại nghe giống như lời của một nam nhân đang an ủi nữ nhân mình yêu rằng sẽ luôn yêu nàng và tuyệt đối sẻ không hai lòng.
"Người đừng nói thế, người mà ngươi nên trung thành là hoàng đế mới đúng, chứ không phải là ta.

Người nói chỉ chung thành với mình ta vậy đây là có ý gì?" nàng hơi có phần nghiêm túc mà lên tiếng hỏi
Hắn nghe nàng nói thế hắn có chút giật mình nhưng vẫn bình tĩnh lại khôn khéo trả lời "các triều thần điều rõ điện hạ cũng một lòng vì nước Sở hơn nữa bệ hạ lại còn rất quan tâm đến người, người cũng vì bệ hạ mà luôn nổ lực hết sức mình.

Nên thần chung thành với người cũng giống như chung thành với bệ hạ."
"Hay cho câu 'chung thành với người cũng giống như chung thành với bệ hạ', Võ Bảo à Võ Bảo ngươi càng ngày càng biết cách ăn nói rồi đấy" nang lười biếng đáp lại lời hắn.
"Điện hạ quá lời rồi" hắn thấy nàng trả lời thế biết nàng không truy cứu thêm thế là liền thở phào nhẹ nhõm.
"Được rồi, cảm tạ ngươi đã dùng thời gian mà chạy vào cung thâm ta."
"Điện hạ không cần quá lời, đây là điều hiển nhiên".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui