Đến gần sáng, Huy đã yên lặng nằm ngủ, tay vẫn ôm lấy người kia.
Lucy nằm trong lòng Huy, đôi mắt đang nhắm từ từ mở ra, dựa vào chút ánh sáng mờ ảo nhìn lên gương mặt cậu. Cô đưa tay nhẹ nhàng đặt lên mặt Huy vuốt ve, đường nét gương mặt này trong tâm trí cô đã khắc rất sâu, không thể quên được.
Lucy nhẹ nhếch khóe môi, đôi mắt chứa đựng tia bi thương. Giữa bọn họ, đã nên sớm kết thúc, hôm nay lại xảy ra chuyện này. Ông trời nhất định đã sắp đặt cho cô một cơ hội cuối cùng để ở bên cạnh cậu.
Lucy đã cố gắng đến quên mình, tự nhắc nhở bản thân, mình là Lucy không phải là Pie. Nhưng sự thật vẫn là sự thật, cô là Pie, không thể hoàn toàn hóa thân thành Lucy. Cô là Pie, tên cô là Lê Diệu Anh, cô là trưởng nữ, là người thừa kế hợp pháp của dòng họ Takishima. Nhưng... hiện tại, cô chỉ còn giữ lại được mỗi cái tên Lê Diệu Anh cho mình, thân phận không thể lộ diện, quyền lợi coi như vứt bỏ.
Năm năm trước, lúc rời khỏi Bảo, trong tay cô quả thực không có tiền, lại không thể trở về.
Cục diện này, cô đã có sự tính toán. Ai nói cô rời khỏi Bảo thì không sống được? Ai nói Hime đóng băng tài khoản của cô thì cô không còn tiền? Tiền cô có, có rất rất nhiều. Câu chuyện này, quả thật nguyên nhân cội nguồn rất dài... Vào năm đó, cô mượn tiền từ ông Takishima gần 10 tỷ, ông ấy rất hòa phóng cho cô một khoản tiền khổng lồ, cô đoán mục đích của ông là muốn xem thực lực của cô, mở ra một công ty cho cô, còn cho người hỗ trợ, kèm cặp. Mấy năm vùng vẫy, cuối cùng cô cũng đem nó từ một công ty nhỏ phát triển thành một tập đoàn, lợi nhuận thu được không hề kém tập đoàn Trường Thịnh. Đương nhiên, chuyện này là bí mật giữa cô và ông Takishima, Hime lẫn ba mẹ đều không biết. Vậy nên nói, đóng băng tài khoản là tận diệt cô? Hime suy nghĩ quá ngây thơ rồi.
Cô liên lạc với người thân cận của mình, làm lại giấy tờ, đưa đến cho cô một số tiền. Dùng số tiền đó đi thay đổi thân phận.
Chẳng phải Hime từng nói “Cô mang gương mặt kia, biến mất khỏi thế giới!”, là do Hime ghét cùng với cô mang một gương mặt giống nhau. Vậy được, lần cuối cùng này, cô sẽ đáp ứng Hime. Từ nay về sau, vĩnh viễn không còn hai con người mang một gương mặt nữa. Cô vĩnh viễn không còn là Pie nữa.
Chịu bao đau đớn, nằm trong bệnh viện gần ba tháng. Đến khi tháo băng, cô nhìn mình trong gương, ngẩn người một hồi lâu. Công nghệ thời nay quả nhiên lợi hại, biến làn da bị bỏng của cô trả về nguyên trạng, mượt mà, láng mịn. Biến gương mặt tròn của cô thành gương mặt chuẩn V-live thời thượng. Biến đôi môi nhỏ mỏng của cô thành bờ môi trái tim quyến rũ. Cô không thể nhận ra chính mình nữa, tựa như có ai đó từ trong tấm gương này đang nhìn cô. Cô lúc đó còn mỉm cười nhìn vào gương, nói một câu “Xin chào!”.
Vào một ngày nọ, cô đang ngồi hóng mát dưới công viên. Bất chợt, cô nhìn thấy một cặp song sinh. Họ đang so chiều cao với nhau, người nào cũng khăng khăng mình cao hơn người kia. Cô xem đến muốn cười chế giễu, đã là song sinh đương nhiên chiều cao sẽ không có mấy khác biệt. Trong đầu cô bất chợt nghĩ đến “Hiện tại gương mặt mình tuy rất khác, nhưng chiều cao rất có thể chính là điểm yếu vạch trần thân phận. Nếu đứng cạnh Hime, sơ hở này rất dễ bại lộ”. Cô biết phẫu thuật kéo dài chân rất đau đớn, cũng có rất nhiều biến chứng nguy hiểm, cô đắn đo suy nghĩ hơn nửa tháng, cuối cùng cũng quyết định làm cuộc đại phẫu thuật này. Cô nằm ở bệnh viện, chịu đau hơn tám tháng trời. Quá trình từ đầu đến cuối, thực muốn chết đi sống lại. Kết quả nhân được, chiều cao của cô đo được một mét bảy mươi, quá hoàn hảo.
Thời khắc Hime cho cô một dao, đẩy cô xuống vực, cô không thấy hận, vì đó là cô nợ Hime, cô phải trả. Nhưng sau này, khi phục hồi trí nhớ, phát hiện vì chuyện Hime làm, gây cho cô hậu quả nghiêm trọng, hại cô ở chung chỗ với Bảo, cùng Bảo có một đứa con, là cô phản bội Huy, phản bội người mình yêu, tâm can ray rứt. Lại nói đến lúc, Bảo nói Huy bỏ rơi cô, căm phẫn cùng nghi hoặc trong lòng cô khiến cô mong muốn trở về, muốn biết lúc đó thực sự đã xảy ra chuyện gì. Ai đã cứu cô từ bàn tay của tử thần? Ai đã mang cô đưa cho Bảo? Huy cùng Minh Anh ruốt cuộc có liên quan hay không?
Những ngày tháng trôi qua của cô, không đêm nào ngon giấc, tâm tư muốn báo thù vây lấy đầu óc cô, tạo thành một nỗi ám ảnh tận trong tiềm thức.
Nhiều lúc cô nghĩ, khi mình còn là cô bé Pie của năm đó, sao có thể vô ưu vô lo, cười nói vui vẻ. Còn những năm này... ngay đến nụ cười gượng gạo cô cũng không làm được.
Lucy từ trong suy nghĩ quay về hiện tại. Mắt có chút cay, một vệt nước lưng chừng trong khóe mắt không cách nào rơi xuống được. Lucy chớp chớp mi mắt, kéo khóe môi nở một nụ cười nhạt, cô rúc người vào trong lòng ngực của Huy, lưu luyến giữ lại cho mình chút hơi ấm.
Thời gian qua, cô đã chứng thực được một nghi hoặc trong lòng mình, năm đó Huy không bỏ rơi cô. Tất cả chỉ là do Bảo bịa chuyện chia rẽ tình cảm của bọn họ. Huy vẫn luôn đi tìm cô, điên loạn tìm cô hơn một năm, sau đó bị ông Vĩnh đưa sang Trung Quốc, ép cậu cưới Tiêu Kỳ. Cậu lại nhất mực chống đối.
Cô hiểu, cô hiểu tất cả, Huy vẫn luôn là của cô, trước sau vẫn là của một mình cô, vẫn dành cho cô một tình yêu duy nhất. Không ai có thể cướp đi được.
Nhưng mà, tất cả đã quá muộn để quay đầu lại...
Cô vẫn yêu Huy. Nhưng... cô không còn là của mình cậu nữa rồi.
........................
5 giờ sáng...
Hạ Vy gặp phải ác mộng tỉnh giấc, lại không cách nào ngủ tiếp được, cô xuống giường, vệ sinh cá nhân, thay một bộ đồ, nhẹ nhàng khép cửa phòng đi ra ngoài. Cô gái ở cùng phòng vẫn đang ngủ say như chết.
Không khí buổi sáng ở đây đủ lạnh, Hạ Vy khẽ rùng mình một cái, hai tay khoanh trước ngực, thu mình lại hết sức có thể. Cô bước rất chậm qua hành lang, từ từ ngắm cảnh biển lúc bình minh, thật đẹp đẽ làm sao.
Hạ Vy nghe thấy tiếng cửa thang máy mở, theo đó là tiếng bước chân đi ra. Ban đầu cô cũng không mấy để ý, đến khi cô rất vô tình quay đầu nhìn sang, liền nhìn thấy Lucy đang đi vội về hướng này. Trên người cô ấy chỉ mặc một cái áo sơ mi nam hơi rộng, lộ ra bên dưới cặp chân dài thẳng tắp, trên tay còn cầm theo thứ gì đó nhìn không rõ. Có lẽ do quá vội, nên Lucy không để ý cô đang đứng đó, rẽ qua hành lang đi mất.
Nhìn tình hình trước mặt, một kẻ ngốc cũng suy luận được, Lucy là mới vừa làm chuyện gì trở về. Nhưng mà... người có thể ở cùng Lucy, đám nhân viên nam trong công ty này có khả năng sao? Hạ Vy bất chợt nghĩ đến một người, từ tối đã sớm không thấy bóng dáng anh đâu.
Hạ Vy bất chợt thấy lòng mình thắt lại, cô cho là mình nghĩ quá nhiều. Huy sẽ không thích Lucy, sẽ không. Vì cô chắc chắn Lucy không phải Pie, mà không phải Pie đồng nghĩ với việc Huy không thích cô ấy.
Tự trấn an mình một lúc, cô cất bước trở về phòng. Khi đi đến trước thang máy, suy nghĩ gì đó, cô lại vào, nhấn chọn tầng, đi lên.
Chỉ là nghi ngờ, trúng cũng được, trật lại càng tốt, Hạ Vy chỉ muốn đi xem qua phòng Huy để xác nhận một chút. Cô đã sớm điều tra số phòng của Huy, nên cô rất nhanh đi một đường thẳng. Nếu khóa cửa thì cô nghĩ mình sẽ đứng ngoài một lúc rồi về. Nhưng chẳng may cửa lại không có khóa. Cô không biết mình lấy đâu ra nhiều dũng cảm, tự ý mở cửa phòng Huy, đi vào.
Đèn led trên cao chiếu ánh sáng rất mờ, phòng ngoài im ắng. Cô lại quay người hướng nhìn về phòng ngủ bên trong, rón rén nhón chân như tên trộm, cô đi vào bên trong.
Bên trong phòng có một loại ấm áp kỳ lạ, ánh đèn mờ vừa đủ. Huy nằm ngay ngắn trên giường ngủ rất say, chăn đắp qua vai. Hạ Vy đi lại gần, nhẹ nhàng ngồi quỳ gối dưới nền, tay chống trên giường, ngắm nhìn Huy. Mắt cô mơ màng thu hết gương mặt cậu ta vào bên trong, vẫn là một dạng mỹ nam động lòng người, khiến trái tim cô phút chốc bị tách rời khỏi sự kiểm soát của lý trí. Cô ngồi ở đó, không biết qua bao lâu, ngủ thiếp đi.
..........................
Huy ngủ được một giấc quá tốt đẹp. Thậm chí cậu còn mơ thấy Pie ở bên cạnh cậu, cậu ôm cô vào lòng, ngủ rất ấm áp.
Bất chợt, có tiếng đồ bị vỡ “Choang” một cái, giấc mơ tốt đẹp của Huy bị đánh cho tan tành. Cậu nhíu nhíu mày, hai mắt mơ màng nhìn xung quanh. Bên ngoài truyền đến tiếng nói lớn.
- Con khốn nạn này! Quá lợi cho mày rồi.
Huy nhận ra giọng lơ lớ của Tiêu Kỳ, cậu mặc dù không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng nghe thấy giọng Tiêu Kỳ đã cảm thấy bực mình. Cậu bước xuống giường, vừa lấy một bộ đồ mặc vào, vừa nghĩ đến chuyện đêm qua. Cậu còn nhớ mình bị Tiêu Kỳ bỏ thuốc, khó chịu đến phát điên. Cậu nhớ rõ đã tống cô ta ra ngoài. Việc làm đêm hôm qua lại không phải là giấc mộng. Là thực, rất thực. Vậy người kia, là ai?
Huy chợt nghĩ đến điều gì đó, cậu đi tìm điện thoại. Phát hiện điện thoại nằm trên tủ đầu giường, cậu vội mở ra xem nhật ký cuộc gọi. Nếu cậu nhớ không nhầm và linh cảm là đúng, thì đêm qua cậu đã gọi cho Lucy, cũng chính là...
Không có, tối hôm qua cậu không có gọi đi.
Huy vốn không biết được, chuyện đơn giản này, Lucy đã sớm xóa dấu vết. Mọi thứ trong phòng cô cũng thay cậu dọn dẹp ổn thỏa như ban đầu. Điện thoại của cậu là do cô nhặt từ phòng tắm để lên đây. Chỉ duy nhất chuyện mặc lại quần áo cho cậu, là cô không làm. Không phải vì ngại hay không dám, mà vì cô sợ làm cậu giật mình tỉnh giấc.
Hiện tại bên ngoài tiếng Tiêu Kỳ liên tục vang lên.
- Mày là hồ ly tinh!
Huy mở cửa phòng ngủ, vội vàng đi ra, liền thấy Tiêu Kỳ giơ tay hướng về phía Hạ Vy, đánh tới.