Vô Ưu lúc này đã bị mẫu thân bắt thay một bộ xiêm y khác có phần long trọng hơn một chút, nàng nhẹ nhàng thướt tha đi bên cạnh mẫu thân.
Khi Hạ Uy Tuấn nhìn thấy Vô Ưu thì vô cùng giật mình, Hạ Uy Phong nhìn thấy dáng vẻ đó thì quay sang cười nói :
"Là phụ thân bảo thê tử con dẫn Vô Ưu tới đấy, dù sao chúng ta cũng đã hồi kinh được hơn một tháng, Vô Ưu cũng đã đến tuổi thành thân, nhân cơ hội ngày hôm nay biết đâu lại tìm được mối nhân duyên cho con bé ".
Hạ Uy Tuấn chưa muốn nữ nhi xuất hiện sớm như vậy, thời gian này Y đang gấp rút điều tra về công chúa bị thất lạc của hoàng hậu.
So sánh thời gian và tuổi tác thì thật sự trùng hợp quá ngạc nhiên, nhưng bây giờ phụ thân đã để nữ nhi lộ mặt muốn giấu cũng không kịp nữa, thôi kệ duyên phận vậy.
Khi mọi người nhìn thấy dung mạo của Vô Ưu thì ai cũng thất thần trong giây lát, nhất là các công tử của các quan trong đó có Dụ Thành Nhi là nhi tử của thừa tướng.
Ánh mắt hắn nhìn nàng vô cùng lộ liễu, sự kinh diễm hiện lên trên đôi mắt, hắn cứ đắm đuối nhìn nàng không rời.
Mà ở phía dưới Lưu Thái phó lẩm nhẩm nói :
"Giống thật quá giống, nếu nữ nhi của hoàng muội không thất lạc thì thật sự là ! "
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu khiến cho Y hoảng sợ, không lẽ! nhưng rất nhanh Y đã gạt sang có lẽ người giống người thôi.
Hạ Uy Phong liền cầm tay cháu gái và nói :
"Xin giới thiệu với mọi người đây là ngoại tôn nữ của Hạ gia, nay muốn ra mắt cùng mọi người ".
Tiếng suýt xoa vang lên, Vô Ưu thật sự đã quá quen thuộc với những hành động như thế, nàng chỉ nhẹ nhàng mỉm cười hành lễ.
Buổi yến tiệc diễn ra trong không khí vui vẻ, mọi người ai cũng vui cười nhưng không biết bên trong có bao nhiêu giả dối, có bao nhiêu thật lòng.
Kết thúc buổi yến tiệc Vô Ưu cùng mọi người tiễn quan khách, nàng chỉ đứng cho có lệ một lát rồi nhanh chóng trở về phòng.
Nàng lười phải đối mặt với những yến tiệc xã giao như này, nó làm cho nàng cảm thấy không thoải mái.
Sự việc Hạ phủ có vị thiên kim xinh đẹp chẳng mấy chốc được truyền ra ngoài khiến cho ai ai cũng tò mò.
Từ sau ngày hôm ấy trở về Dụ Thành Nhi vô cũng ngẩn ngơ, lúc nào cũng nghĩ về Vô Ưu, hắn giường như là bị trúng độc khiến cho phụ mẫu lo lắng.
Còn Dụ Minh Châu thì ngược lại, từ ngày hôm đó trở đi nàng ta ghi hận trên người Vô Ưu, ngày hôm đấy toàn bộ sự nổi bật Vô Ưu đều chiếm lấy cả, nàng ta không cam lòng.
Vì sao một nha đầu từ đâu đến trong thời gian ngắn đã chiếm lấy sự nổi bật, mẫu thân còn hết mực khen ngợi nàng ta.
Mấy hôm sau nàng ta lấy cớ là vào thăm cô cô mình trong cung để mách lẻo với tam công chúa.
Khi gặp tam công chúa nàng ta kể lể vô cùng khổ sở, nói rằng Vô Ưu rất hống hách không coi ai ra gì, mới về kinh thành đã lôi kéo các quý nữ kia ngang nhiên chống đối nàng ta!
Tam công chúa từ trước đến giờ được nuông chiều nên không coi ai ra gì, nay nghe biểu tỷ của mình đề cao Vô Ưu như vậy cũng có phần tò mò.
Nàng ta ngẫm nghĩ một lúc rồi nói :
"Mấy ngày nữa mẫu phi sẽ tổ chức dạ hoa yến, sẽ mời tất cả các quý nữ đến, ta phải xem cô nương đó có giống như ngươi nói hay không ".
Dụ Minh Châu ánh mắt sáng lên và hỏi :
"Dạ hoa yến, nhưng mà không phảu hoàng hậu đã ban chỉ thị là cấm tất cả mọi yến tiệc trong hoàng cung sao, vì tất cả đang hướng về biên thành, bây giờ cô cô tổ chức có sao không ?".
Tam công chúa nhìn vẻ nhát chết của Dụ Minh Châu thì cười khinh thường nói :
"Hoàng hậu thì lúc nào mà chẳng nhàm chán như thế chứ, lần này mục đích của mẫu phi muốn trọn trước cho nhị hoàng huynh một mối hôn sự tốt trở thành hoàng tử phi, lý do chính đáng như vậy hoàng hậu đâu thể bắt bẻ được ".
Lúc này Dụ Minh Châu mới hỏi :
"Cô cô đã chọn được quý nữ nhà nào chưa, ý của biểu huynh thế nào, tỷ thấy biểu huynh cũng khá là kén chọn ".
Rồi như nhớ ra Dụ Minh Châu liền hỏi :
"Thái tử chưa chọn được thái tử phi, biểu huynh chọn trước có làm sao không, hoàng hậu sẽ không vì thế mà gây khó dễ chứ ".
Tam Công chúa lắc đầu :
"Yên tâm đi chỉ là bước đầu chọn trước thôi chứ đã thành thân đâu mà lo, mẫu phi muốn chọn cho huynh ấy một mẫu tộc có thể giúp đỡ huynh ấy lâu dài sau này.
Hoàng hậu cũng như thế mà thôi làm sao có ý kiến với mẫu phi chứ ".
Tam công chúa liền nhắc nhở thêm :
"Tỷ về nói lại với Dụ Thành Nhi thời gian này ít ra ngoài gây sự thôi, mẫu phi nói tấu sớ dâng trị tội huynh ấy nhiều vô kể rồi, cẩn thận đi đêm lắm có ngày gặp ma, lúc đấy e rằng ngay cả mẫu phi cũng không che giấu nổi ".
Dụ Minh Châu thở dài nói :
"Muội cũng biết tính cách hoang dã của huynh ấy mà ngay cả phụ thân huynh ấy còn chẳng sợ nữa là ".