Lúc này đây ở ngoại ô kinh thành, hai tên sát thủ đang đùn đẩy việc giết đứa trẻ cho nhau.
Tuy bọn chúng là sát thủ bao nhiêu năm, làm nhiều việc ác nhưng duy chỉ có trẻ con là chưa bao giờ động tới, huống chi lại là một đứa trẻ xinh đẹp như thế này.
Công chúa rất ngoan ngoãn, từ khi bị bắt đi đến giwof nàng không khóc không nháo.
Cuối cùng tên sát thủ kia không dằn lòng được nói :
"Thôi dù sao chúng ta cũng nhận được ngân lượng và hứa sẽ không bao giờ trở lại kinh thành nữa vậy thì coi như làm một việc tốt cuối cùng tha mạng cho đứa trẻ này.
Nếu nhân duyên tốt sẽ có cơ hội sống sót mà chúng ta cũng không thất hứa ".
Tên sát thủ đi cùng nghe thấy cũng hợp lý, hai người đi xa thêm một đoạn nữa khi thấy một đoàn xe ngựa đi tới liền đặt hài tử vào một gốc cây.
Bọn chúng nhanh chóng biến mất ngay lập tức vì sợ bị liên lụy.
Lúc này đây không hiểu công chúa của chúng ta có linh tính như thế nào bèn khóc thật to khiến cho hai người ngồi trong xe ngựa bỗng có một cảm xúc lạ.
Tiếng nói nhẹ nhàng vang lên :
"Phu quân hình như thiếp nghe thấy có tiếng trẻ con khóc, có phải thiếp mong ngóng có hài tử quá mà trở nên nghe lầm hay không ?".
Giọng nói trầm ấm yêu thương vang lên :
"Không đâu, ta cũng nghe thấy tiếng trẻ nhỏ khóc, nàng ngồi yên đây để ta xem thế nào ".
Nói rồi Y hạ lệnh dừng xe ngựa rồi bước xuống xe, vị phu nhân ở trong xe cũng không ngồi im, nàng cũng bước xuống cùng.
Tiếng khóc vọng ra từ phía gốc cây xa xa, hai người liền nhanh chóng bước tới, khi phát hiện đúng là một hài tử sơ sinh bọn họ liền ôm vào trong lòng, cảm giác như duyên phận của bọn họ vậy.
Hai người họ là đại công tử và thiếu phu nhân quan Tổng đốc ở Giang Tây, lần này xuôi kinh thành là để tìm phương pháp chữa trị cho thê tử.
Hai người họ thành thân đã ba năm mà không có con nên vô cùng sốt ruột, nghe nói có vị danh y vô cùng tài giỏi ở kinh thành nên bọn họ đã bỏ hết mọi việc để đến gặp thần y mong chờ một phép mầu.
Tuy nhiên số phận lại không như mong muốn, đại công tử mắc phải một bệnh lạ từ khi sinh ra nên không thể có con được nữa.
Bọn họ đã xa nhà hơn một năm bây giờ cũng đã đến lúc phải trở về.
Nhưng ai ngờ đâu ông trời lại thương xót ban cho hai người hài tử đáng yêu này, có lẽ là ý trời chăng.
Hạ Uy Tuấn nhìn ngắm đứa trẻ một lúc, như có linh tính công chúa nhỏ bỗng nhiên nở một nụ cười tươi khiến cho tim hai người trở nên tan chảy.
Quan sát một lúc Hạ Uy Tuấn liền nói :
"E rằng thân phận của đứa bé này không đơn giản, tay đứa trẻ có đeo một chiếc lắc nhỏ thật tinh xảo, nàng nhìn xem khăn choàng gấm bao bọc này là loại thượng hạng, e rằng đứa trẻ này vừa mới sinh ra đã bị bắt đi,thật là bi thương ".
Lâm Nhược Lan ôm đứa trẻ vào lòng rồi nói :
"Mặc kệ xuất thân là ai, nếu chúng ta tìm lại mẫu thân ruột của nó lại gây nguy hiểm cho nó thì sao, thiếp không biết thiếp muốn đưa hài tử về Giang Tây, thiếp muốn làm mẫu thân của nó, chàng đồng ý đi, cả đời này e rằng chúng ta không thể có hài tử của riêng mình, hãy cứ coi như là quà mà ông trời ban tặng chúng ta ".
Hạ Uy Tuấn nhìn thấy thê tử khóc lóc thảm thương như vậy thì thầm xuôi lòng, chỉ trách bản thân mình không thể sinh được hài tử.
Y trấn an thê tử rồi nói :
"Được ta đồng ý với nàng, tuy nhiên chuyện của đứa bé phải được dấu kín, đây sẽ là hài tử của ta và nàng đi cầu thần y đích thân sinh ra ".
Lâm Nhược Lan có phần không hiểu nhìn phu quân,như hiểu được thắc mắc trong lòng nàng Y nói :
"Nàng biết Hạ gia quan trọng con nối dòng như thế nào, ta đã chấp nhận nuôi hài tử thì không thể để sau nàu nó lớn lên bị mọi người kỳ thị về thân thế của mình, nữ nhi của Hạ Uy Tuấn ta phải là kỳ nữ trong thiên hạ ".
Lúc này Lâm Nhược Lan mới hiểu được vấn đề nhưng nàng nhìn thị vệ đi cùng thì lo lắng hỏi :
"Nhưng chuyện này tất cả mọi người đều biết chúng ta làm sao mà giấu nổi ".
Hạ Uy Tuấn cười nói :
"Nàng yên tâm những người này đều là ta thuê để đi theo bảo vệ sự an toàn của chúng ta.
Nàng cũng biết thân phận của chúng ta ra sao mà, lần này hai chúng ta trốn đi kinh thành tìm danh y không mang theo người có lẽ phụ mẫu sẽ rất tức giận vì đã giấu hai người họ.
Nên ta sẽ thuê toàn bộ thị vệ mới để tháp tùng chúng ta trở về, những người này sẽ không biết được thân phận của chúng ta đâu.
Nghe như thế Lâm Nhược Lan mới thở phào yên tâm, nàng nhìn đứa trẻ đang yên ổn nằm trong lòng tướng công mà cảm thấy ấm áp lạ.
Phải biết rằng khi nàng biết nàng và tướng công không thể có con nàng đã buồn bã bao nhiêu,.
nhưng sợ tướng công buồn lòng nên nàng phải nhẫn nhịn lại.
Hạ Uy Tuấn nhìn hài tử rồi nhẹ nhàng nói :
" Đứa trẻ vừa mới sinh ra đã bị kẻ xấu hãm hại vậy chúng ta đặt tên con là Hạ Vô Ưu đi, mong rằng cuộc sống sau này của con sẽ Vô lo, vô nghĩ không ưu phiền ".
Lâm Nhược Lan cảm thấy vô cùng thích cái tên ấy, liền đưa tay đón lấy đứa trẻ trong tay phu quân một cách nhẹ nhàng.
Hai người trở lên xe ngựa rồi rời khỏi kinh thành, thế là công chúa Vô Ưu dần dần rời xa hoàng cung, rời xa mẫu hậu của mình.