Hạ Vô Ưu nở một nụ cười duyen dáng nói :
"Ta thật sự không biết phạm lỗi gì mà công chúa bắt ta phải quỳ, thật là vô lý ".
Tam công chúa không tin nàng ta dám chống đối lại mình liền tức giận nói :
"Ngươi phá hỏng yến tiệc của mẫu phi chẳng lẽ lý do này chưa đủ ".
Vô Ưu cười nhạt nói :
"Ta chẳng làm gì sai cả, cung nữ này vô cớ đặt một đĩa sâu trước mặt bồn tiểu thư đương nhiên bổn tiểu thư phải trả lại cho nàng ta, còn nàng ta ngã làm đồ đồ vật là lỗi của nàng ta chứ đâu phải là lỗi của ta ".
Nhìn vẻ dương dương tự đắc của Vô Ưu tam công chúa nhất thời mất khống chế, nàng ta nói :
"Ai nhìn thấy cung nữ này bỏ sâu trước mặt ngươi, nếu như ngươi đặt điều thì sao, cung nữ của ta làm việc trước nay chưa bao giờ có sai sót cả ".
Vô Ưu nhìn quanh một lượt nhưng không có ạ dám đứng ra làm chứng việc vừa rồi cho nàng khiến cho nàng thầm thất vọng, cười nhạt nói :
"Ta có thể tự làm chứng, nha đầu của ta cũng có thể làm chứng ".
Tam công chúa cười lạnh nói :
"Nếu đã là người của ngươi thù không tin tưởng được, người đâu lôi nàng ta ra bắt nàng ta quỳ xuống, để xem hôm nay nàng ta có phục hay không ".
Thị vệ giường như đã chuẩn bị từ trước, bốn tên liền đi lên chuẩn bị bắt lấy nàng.
Vô Ưu thấy thế thì nói :
"Hạ Vô Ưu ta chưa bao giờ làm sai cái gì, muốn bắt ta vô duyên vô cớ phạt quỳ nằm mơ đi ".
Rồi Vô Ưu cùng Thanh Hoa Thanh Ngọc nhanh chóng phản công lại.
Tam công chúa nét mặt ngẩn ngơ không nghĩ rằng nàng ta dám đánh trả, tam công chúa liến sai bốn tên còn lại khống chế Vô Ưu.
Có thêm bốn tên nữa cũng không phải là đối thủ của Vô Ưu và hai người Thanh Hoa, Thanh Ngọc.
Bữa tiệc được chuẩn bị chu đáo bỗng chốc trở nên hỗn loạn, toàn bộ bàn ghế đồ nghiêng ngả, hoa quả trà nước rơi xuống đất tứ tung.
Tam công chúa nhìn thấy thế thì vô cùng hoang mang, nàng ta không nghĩ sự việc lại tiến triển đến mức này, lo sợ mẫu phi sẽ trách phạt, không được nhất định nàng ta phải bắt được kẻ chủ mưu để ghánh tội.
Vô Ưu thấy đánh mãi cũng không phải là cách, sẽ dễ kinh động nhiều thị vệ khác, nàng ra hiệu cho Thanh Hoa Thanh Ngọc cùng nhau rút trở về phủ tính tiếp.
Rất nhanh tám tên thị vệ đã bị ba người đánh cho nằm bẹp dưới đất, nhân cơ hội cả ba cùng bỏ chạy.
Tam công chúa thấy thế thì hét lên :
"Người đâu, phản rồi, bắt bọn chúng lại cho ta ".
Vô Ưu rất nhanh chóng chạy đi, nhưng rất nhanh nàng đã bị kế hoạch vừa rồi dập tắt đó là nàng không biết đường ra ngoài.
Thị vệ được điều động đến rất nhanh, chỉ một lát cả ngự hoa viên đã vô cùng huyên náo, ba người rất nhanh bị lạc mất nhau.
Vô Ưu thấy chạy lung tung cũng không phải cách, nàng nhìn thấy một cung điện phía trước liền nhanh chóng ẩn mình tiến vào.
Thấy trước cửa có một số nô tài và cung nữ nàng âm thầm lẻn vào trong mà không ai hay biết.
Tuy nhiên vừa bước chân vào trong phòng nàng đã bị một chưởng lực đánh tới, Vô Ưu nhanh chóng né ra, một chưởng lực nữa lại tung đến.
Đúng lúc này Vô Ưu ngẩng mặt lên thì nam nhân trước mặt giật mình vội thu chưởng lực về, giọng run run hỏi :
"Lan nhi, sao lại là nàng".
Vô Ưu hoảng hồn liền nhanh chóng chạy về sau phòng thủ.
Giường như nam nhân kia kịp định thần lại hỏi :
"Ngươi không phải Lan nhi, vì sao lại giống nàng như thế, ngươi là ai ".
Vô Ưu lén quan sát người trước mặt, trên người Y mặc một bộ long bào màu vàng, lúc này nàng đã biết người trước mặt là ai, thầm nghĩ mình đen đủi sao chỗ nào không đến lại đến đúng cung hoàng thuingwj chứ.
Rất nhanh Vô Ưu liền quỳ xuống và nói :
"Hoàng thượng thánh minh, tiểu nữ là Hạ Vô Ưu là nữ nhi của Hạ Uy Tuấn mới hồi kinh không lâu ạ !".
Lúc này hoàng thượng đã bình tâm lại và thầm quan sát Vô Ưu, càng nhìn Y càng thấy nàng giống thê tử của mình trước kia.
Hai người là thanh mai chúc mã cùng lớn lên, nên Y là người chứng kiến dung mạo của hoàng hậu nhiều nhất.
Giọng Y run run hỏi :
"Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi ?".
Vô Ưu hoang mang nhưng vẫn trả lời thành khẩn :
"Hồi hoàng thượng tiểu nữ đã mười lăm tuổi rồi ạ !".
Lúc này theo như trực giác hoàng thượng liền hỏi :
"Ngươi có thể kéo tay áo lên cho ta nhìn một lát, ta sẽ tha cho ngươi tội đột nhập vào đây ".
Vô Ưu không hiểu hoàng thượng vì sao lại hành động như vậy.
Giường như giều suy nghĩ của nàng Y liền nói :
"Tiểu cô nương đừng lo sợ, trẫm chỉ muốn chứng thực một chuyện mà thôi, không làm hại tiểu cô nương đâu ".
Vô Ưu ngẫm nghĩ một lát rồi nói :
"Tiều nữ vừa rồi có gây náo loạn buổi yến tiệc của Dụ quý phi, hoàng thượng hãy hứa là sẽ tha tội tiểu nữ sẽ làm theo lời hoàng thượng ".
Nhìn dáng vẻ cò kè mặc cả của nàng hoàng thượng bật cười nói :
"Được trấm hứa với ngươi được chưa ".