Vô Ưu tự tin bước đến và cúi xuống hành lễ :
"Tham kiến phụ hoàng, tham kiến mẫu hậu !".
Hoàng thượng đưa tay lên rồi nói :
"Ngày hôm nay con đã vất vả rồi, ban ghế cho công chúa ngồi ".
Vô Ưu nhẹ nhàng quỳ xuống rồi nói :
"Phụ hoàng nữ nhi có chuyện muốn thỉnh cầu, xin phụ hoàng ân chuẩn ".
Dạ Vô Hành liền ân cần hỏi :
"Con có chuyện gì nói ra đi phụ hoàng sẽ làm cho con "
Vô Ưu quay sang nhìn Hạ Uy Tuẩn rồi quay lại nói :
"Phụ hoàng Vô Ưu từ nhỏ đã được Hạ gia hết lòng nuôi nấng, nay nữ nhi đã phục hồi thân phận nhưng vẫn nhớ đến tình cảm xưa, vì vậy khẩn thiết xin phụ hoàng cho nữ nhi nhận Hạ binh bộ cùng phu nhân làm nghĩa phụ và nghĩa mẫu, xin phụ hoàng ân chuẩn ".
Tiếng xì xào bàn tán vang lên không dứt, chuyện này từ trước đến giờ chưa bao giờ có tiền lệ.
Nếu thân phận tiểu thư,quý nữ thì không nói làm gì nhưng lời nói này lại từ một vị công chúa nói ra.
Nghĩa phụ,nghĩa mẫu tuy chỉ là tên gọi nhưng so với vai vế và thân phận thì ngang hàng với hoàng thượng và hoàng hậu.
Ngay cả Hạ Uy Phong và Hạ Uy Tuấn cũng bất ngờ vì lời đề nghị này của Vô Ưu,bọn họ chỉ nghĩ rắng nàng sẽ gọi âm thầm ở trong phủ thôi, ai ngờ.
Dạ Vô Hành quay ra nhìn hoàng hậu rồi mim cười quay ra nói :
"Trẫm đồng ý với thỉnh cầu của con, dù sao Hạ gia cũng có công nuôi dưỡng, con làm như thế không uổng là công chúa hoàng thất ".
Khi Vô Ưu nghe thấy như thế thì vô cùng vui mừng, nàng nhanh chóng nói :
"Đa tạ phụ hoàng và mẫu hậu đã ân chuẩn".
Các quan đại thần vô cùng ngỡ ngàng không nghĩ rằng hoàng thượng sẽ lại đồng ý, Dụ thừa tướng đang định đứng ra khuyên can thì Dạ Vô Hành như hiểu được liền trấn át ngay :
"Chuyện này là chuyện nhà của trẩm, ta tin rằng các khanh ngay cả chuyện nhà cũng muốn tham gia vào như thế thì trẩm thực sự thất vọng ".
Dụ thừa tướng nghe thấy như thế thì làm gì dám có ý kiến gì nữa, đành lủi thủi lui xuống.
Vì lễ tế tổ và sắc phong đã hoàn thành, hoàng thượng thương nữ nhi cả ngày vất vả nên nhanh chóng giải tán tất cả mọi người.
Sau bao nhiêu ngày gấp rút chuẩn bị và sửa sang, điện Cố Luân công chúa được sắp xếp gần với Trữ Tú cung của
hoang hau.
Hoàng thượng ban rất nhiều đồ đạc cho nàng để bài trí, Vô Ưu nhìn đống đồ mà cảm thấy hoa mắt, bình thường nàng rất đơn giản không cầu kỳ hoa lá.
Phòng của nàng khi còn ở Giang Tây và khi hồi kinh trang trí rất đơn giản, chỉ một vài đồ vật.
Chính vì lẽ đó nên Vô Ưu sai Thanh Hoa và Thanh Ngọc cất hết vào khố phòng, chỉ để lại một số đồ của mẫu hậu và đệ đệ lại cho A Nhược và A Hy trang trí.
Cả ngày hôm đó Vô Ưu hết làm cáu này rồi làm cái nọ khiến nàng muốn mệt nghỉ.
Vì không yên tâm sợ kẻ khác cài người của mình vào nên Lưu Ý Lan tự tay chọn một số cung nữ và thái giám để hầu hạ nữ nhi.
Nhiều khi có một số chuyện xảy ra rồi đã bị ám ảnh tâm trí nên lúc nào hoàng hậu cũng cảm thấy lo sợ và bất an.
Vô Ưu phải động viên và trấn an mất một lúc hoàng hậu mới cảm thấy dần ổn.
Thời gian trôi khá nhanh, vậy mà từ lúc sắc phong tới bây giờ đã tròn một tháng, Vô Ưu vẫn đi lại giữa hoàng cung và Hạ gia.
Thời gian đầu Vô Ưu cố gắng trung hòa nhất có thể tâm trạng của hai người mẫu thân, nàng cố gắng hòa hợp lại.
Cuối cùng trải qua bao nhiêu cố gắng của nàng, sau khi thuyết phục mẫu thân đến gặp mẫu hậu thì hai người đã thân thiết hơn.
Hai người hướng nội gặp nhau cảm thấy vô cùng hợp, mà đề tài chung lại nói về sự trưởng thành của Vô Ưu nên không lâu sau hai người cảm thấy hiểu nhau hơn.
Thỉnh thoảng rảnh rỗi Vô Ưu lại đến Đông cung thăm đệ đệ và ngược lại.
Nhiều lúc nhìn thấy những gánh vác mà đệ đệ tuổi nhỏ đã phải học tập và chịu đựng nàng thầm thương cho đệ đệ.
Nhưng nàng biết đó là trách nhiệm của đệ ấy từ khi sinh ra, thân là thái tử một nước thì phải hiểu được trách nhiệm của mình giành cho lê dân bách tính.
Nhiều lần Vô Ưu nghĩ giá như mình là nam nhi thì đã có thể giúp sức một phần cho đệ ấy đỡ vất vả hơn, tình cảm hai tỷ đệ tuy chỉ mới nhưng lại vô cùng khăng khít.
Thời gian gần đây Vô Ưu thấy phụ hoàng sắc mặt lúc nào cũng tràn đầy ưu phiền, đệ đệ thì bận không có thời gian tìm nàng.
Vô Ưu có nghe ngoại tổ phụ nói với phụ thân tình hình chiến báo có phần nguy cấp.
Nghe nói sau thời gian giắng co giữa Nam Phong Quốc và Lưu Vũ quốc có phần nghiêng về phía địch.
Lúc đầu Lưu đại tướng quân còn có thể cầm chừng quân địch không cho chúng tiến vào biên giới nước ta, nhưng mấy ngày gần đây thái tử của Lưu Vũ quốc xuất hiện đã nhanh chống chiếm hai thành trì của ta và dần tiến vào.