Công Chúa Xấu Xí

Nó leo lên phòng học, lau mồ hôi, tìm mãi mới ra đúng phòng học, nó cố tĩnh tâm, im lặng bước vào phòng, nhằm ngay góc phòng lầm lũi tiến đến, k nhìn ai hết, nó ngồi vào góc, im lặng …
Phòng học đang huyên náo, bỗng chùng lại mất mấy giây sau đó lại bắt đầu ồn ào. Nó nghe tiếng những người xung quanh nó làm quen nhau, cười đùa với nhau và vài tiếng xì xầm khác
-Ê mấy bà, con nhỏ đó, toàn sẹo kìa, khiếp, chắc chẳng phải người đàng hoàng rồi, người sống lương thiện thì kiếm đâu ra cái mặt sẹo kiểu đó nhỉ?
- Chắc cũng đầu gấu, giang hồ.
-Nhìn thấy ghê thiệt, tôi mà như nó tôi tự tử cho rồi, í ẹ
Bla bla, nó gằm mặt xuống bàn, nó biết, nhân vật chính của câu chuyện kia chính là nó, người ta cười chê nó, lòng dâng lên 1 nỗi đau, nó im lặng giả điếc giả câm
Đến khi nghe trống, Giáo sư bước vào thì nó mới ngẩng mặt lên, lặng lẽ quan sát, giảng đường đại học có khác, 150 học viên của khóa đều ngồi đủ, nó nhận ra rằng góc nó ngồi dù hơi xa bục giảng, nhưng tập trung thì vẫn nghe rõ nhìn tốt :3 và đặc biệt là góc này nhìn ra hướng cửa sổ rất đẹp (hồn lãng mạn lắm á :”>)
Đến lúc chuống reo, nó hài lòng, học hành cũng thú vị k nhàm chán, ngoài những ánh mắt nhìn nó k bình thường mà nó vẫn sớm quen thì nó rất hài lòng với môi trường nơi này. Tự rút ra kết luận cho ngày học đầu tiên xong thì nó cũng đến nhà xe, nhưng cái quan trọng là nơi xe nó để khi vào k còn thấy xe của nó đâu nữa @@
Xe mình mà cũng có người thèm chôm hả ta? _ Suy nghĩ của nó giống như thừa nhận xe nó “giá trị” như thế nào.
Nó ngơ mất nửa ngày, xong quyết định đứng đợi mọi người về hết rồi tìm xe, nhỡ đâu chỉ là ai đó dắt đổi chỗ đâu đó để lấy xe hay sao đó bla bla nhiều trường hợp được nó đặt ra và tổng kết lại là không thể, vì nó khóa cổ mà! Nghĩ vậy mà vẫn đứng đợi (bà này khong bình thường thật mà)
Người về hết, nhà xe cũng trống trơn, không hề có xe của nó, nó thất thểu định tìm đến nhà trường báo cáo mất xe, nhưng đi ngang qua thùng rác, nó thoáng chau mày, quay lại, chính xe của nó, để ngay đó như nói rằng xe này là bỏ thùng rác !!! Bức xúc, Bức Xúc, nó đạp lun cái thùng rác văng ra 1 đoạn, tự lầm bầm nguyền rủa vì dường như đã biết thủ phạm (^^^) bốc hỏa ngùn ngụt. Nó dắt xe về với cái mặt đầy sát khí, nó đến câu lạc bộ, thay quần áo và lao ngay vào cái bao cát đánh đấm cho hạ hỏa (nó tập võ ạ, và dân tình trong câu lạc bộ đều hiểu rõ nó nên cũng chả ý kiến)
Tối về nhà, lên Face, nó quăng 1 stt: Lũ chúng mày, bà méo thèm chấp!
Sau đó tám với các tình yêu của nó, kể chuyện ngày hôm nay, rồi cũng được hạ hỏa bởi những tình yêu và sau đó ngủ ngon (đúng là chỉ có tình yêu của nó mới làm nó tốt mà ^^!, cơ mà “các tình yêu” _ đa tình dữ ác)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui