Cong Hay Không Cong Thôi Quên Đi


Tần Hưởng ngồi xe đến cổng bệnh viện thành phố, mua một ít hoa quả và thuốc bổ từ siêu thị bên cạnh, mang đến khoa nội trú.
Huấn luyện viên Lý là huấn luyện Tán Đả (Kungfu) của hắn, được cha mẹ cho theo học từ khi học mẫu giáo, huấn luyện viên nói rằng hắn là thần đồng một cây mầm tốt, ông ta đối với cậu rất ưu ái, tận tâm tận lực dạy dỗ, tính đi tính lại cũng học bảy tám năm, tiếp đó còn lấy không ít giải thưởng.
Cho đến khi ba mẹ Tần Hưởng qua đời, rốt cuộc không còn ai đóng học phí cho hắn nữa.
May mắn thay, Huấn luyện viên Lý thương hắn, miễn phí cho hắn đến phòng tập boxing luyện tập, và cậu biết cần phải báo đáp thế nào, điều này làm cho Tần Hưởng cảm động không dứt.

Hôm qua, khi Tần Hưởng tâp Boxing (quyền anh), nghe người trong phòng tập nói rằng huấn luyện viên bị viêm ruột thừa, liền chạy tới.
Tần Hưởng ngồi bên cạnh huấn luyện viên Lý cúi đầu gọt táo cho ông.
"Chú ngươi đối xử với ngươi tốt không?"
Tần Hưởng bĩu môi: "Không tốt!"
Huấn luyện viên Lý thở dài: "Có cho ngươi phí sinh hoạt không?"
"Có cho —— yên tâm, đủ ăn."
"Chịu ủy khuất gì liền nói cho ta biết, ta đi đánh bọn họ!"
Tần Hưởng cười, kéo tay áo lên lộ ra bắp tay xinh đẹp: "Không cần ngài ra tay, một mình tôi có thể đem họ xử đẹp."
"Như vậy sao được, bọn họ dù sao cũng là trưởng bối của ngươi, ngươi động thủ sẽ không thích hợp."
"Biết rồi, tôi bất hòa với họ cũng không chấp nhất."
Điều này thật không cần phải nói, Tần Hưởng có bất đồng với họ cũng sẽ không cùng họ tranh chấp, cho dù bọn họ mỗi tuần chỉ cho hắn 30 tệ tiền ăn.
Nói ra cũng chưa chắc người ta tin, Tần Hưởng đi ra ngoài một thân hàng hiệu chính là con nhà giàu, đâu lý nào trên người không có một xu, cơm ăn đều không no đủ, ngay cả que kem 5 tệ cũng chỉ có thể nhìn người ăn cho đỡ thèm, thời điểm có cha mẹ hắn ở bên quả thực chuyện như vậy không có khả năng xảy ra.
Cho là tài sản cha mẹ để lại không tính là ít, nhưng hắn còn là trẻ vị thành niên, những thứ đó đều do chú hắn quản lý, nói là chờ hắn đủ 18 tuổi sẽ giao lại.
Số tiền đó quả thật chú hắn không đụng tới, Tần Hưởng đã kiểm tra, chú hắn mua quỹ gửi ngân hàng để lấy lãi, mỗi tháng trừ việc dùng tiền đó trả nợ thế chấp của mình thì số còn lại không ít nhưng chú hắn không hề đề cập đến một lời.
Lúc đó, thím của hắn nắm lấy tay hắn đôi mắt đỏ hoe nói: "Chú con không có bản lĩnh như bố con, đã bốn mươi rồi mà vẫn không có tiền gửi ngân hàng, điều kiện kinh tế trong nhà không tốt, hai đứa nhỏ trong nhà cũng vừa đến trường, hiện tại lại, bây giờ nuôi một đứa trẻ đã là khó khăn.

Thím nghĩ con phải ở đây để chúng ta chăm nom, cho nên chúng ta thương lượng một chút, đem căn nhà kia cho thuê đi tiền thuê nhà dùng để làm phí sinh hoạt, ăn mặc và đến trường, con yên tâm, khi con trưởng thành ngôi nhà vẫn là của con."
Ngay khi Tần Hưởng nhíu mày, bà liền đen mặt, lại còn thật nghiêm túc nói về ân tình dưỡng dục dành cho hắn.

Nhìn chú im lặng ngồi bên cạnh, hai anh em họ nhảy nhót trên ghế sô pha, Tần Hưởng gật gật đầu.
Sáu năm không phải sao? Hắn nhịn!
Vì vậy Tần Hưởng dọn ra đến nhà chú ruột, trước khi đi còn phát hiện trong phòng ngủ của mẹ có một dây chun màu đen, liền nhặt lên đeo vào tay.
Lần đầu tiên khi dì hắn đưa cho hắn 10 tệ phí sinh hoạt, khó xử nói: "Hưởng Hưởng à, con cũng thông cảm trong nhà cũng không có tiền nhiều, nhưng quần áo thím mua cho con chiếm phần lớn số tiền, quần áo trên người con tùy tiện cũng đã mấy ngàn, con ở nhà chúng ta ai cũng đều dán mắt nhìn, sợ ta không đủ nghiêm khác với con, con đã quen sống tốt, cho nên thím sẽ không đối xử tệ bạc với con về chuyện ăn mặc, nhưng quần áo này chiếm không ít tiền, tiền tiêu vặt còn lại cũng không dư là bao, dù sao trong nhà có cái ăn, con muốn ăn thế nào dì sẽ cho con, chắc chắn để con ăn ngon!"
Tần Hưởng ban đầu không hiểu, về sau nhớ lại chút mùi vị quá khứ, đây là đang diễn trò cho người ngoài xem, trong mắt người khác hắn ăn mặc như thế, nhưng bên trong không ai biết được hắn ăn không no đủ thế nào, Tần Hưởng thật sự bội phục, lòng dạ phụ nữ quả thực thâm độc.
Để tiết kiệm tiền ăn ở, thím hắn cho hắn ở kí túc xá của trường.

Mỗi buổi tối tan học về đến nhà đều hơn 11 giờ, về số tiền được cho căn bản là không đủ dùng một tuần, đôi lúc đói bụng chạy về, thấy nhà bếp sạch sẽ đồ ăn thừa cũng chẳng có, cũng chỉ có thể chịu đựng một đêm.
Thời điểm ở nhà vào cuối tuần là tuyệt nhất, dì hắn thích nhất là dưa chua, hắn lấy một ít cà rốt và tỏi ngâm, sẽ lấy ra cùng nhau ăn vào mỗi cuối tuần.

Tần Hưởng thường cảm thấy bọn họ có hay không đều không có khẩu vị, người ăn mặn thì làm sao có khẩu vị, bữa nào là cháo và các món phụ, họ sẽ ăn một cách thích thú hơn.
Hắn luôn cảm thấy nhà họ ăn không ngon, cho đến một ngày thời tiết xấu, tan học sớm, hắn về nhà liền thấy hai đứa em họ mỗi đứa ăn một nữa nồi thịt kho tàu ăn ngon lành, vốn dĩ chỉ khi có hắn họ mới ăn không ngon.
Thật vô nghĩa, chiếm tiện nghi còn chơi mấy trò rẻ tiền ấy, thật sự cho rằng kê khác đều là đồ ngốc sao?
Tần Hưởng chưa bao giờ cho rằng chính mình nhu nhược bị lừa gạt, cũng không bị cảnh tượng này làm kinh động, cho nên hắn liền trực tiếp không chừa mặt mũi cho họ, muốn bọn họ giao lại tài sản cho hắn.
"Bọn họ một tuần cho tôi 30 tệ ăn không no đủ!"
"Cái gì? 30?"
Thím của hắn lập tức đứng lên lớn tiếng khóc lóc kể lể: "Làm sao có thể, Vương chủ nhiệm ông xem xem, nhìn nó kìa, quần áo trên người nó, tháng nào mà không cho nó hơn 1000 tệ tiêu vặt, trời đất chứng giám —— chúng tôi cho nó đến nương tựa, ngày thường chúng tôi đã tốn bao nhiêu công sức, không nghĩ lại oan uổng thành như vậy."
Bà lấy tay áo lau nước mắt: "Cái loại nuôi con cho người khác thật khó khó khắn mà, tốt xấu gì cũng nhớ ơn, anh cả đi để lại huyết mạch, chúng tôi thế nào lại không đối xử tốt với nó...Nó tuổi còn nhỏ mà sự cám dỗ bên ngoài quá lớn, chúng tôi cũng có trách nhiệm với nó, không thể tùy tiện cho tiền theo ý nó được, Nhỡ ra, ở bên ngoài nó lấy tiền làm truyện xấu, các người cũng đều làm cha làm mẹ, tâm lý như thế hẳn có thể hiểu, đúng không?"
Tần Hưởng quả thực nghĩ muốn tống khứ con người này đi.
Bà cho, diễn như thế xem đã quá đủ rồi!
Thím của hắn thề thốt cam đoan, thế là cũng không ai đi tin lời một đứa trẻ mười bốn tuổi.
Hiệp đầu, Tần Hưởng bại trận.
Tần Hưởng xem như hiểu được, đối mặt với một người vì tiền trở nên bẩn thỉu, bản thân chính là không có có khả năng lấy lại thứ gì từ bà.

Cho nên Tần Hưởng từ bỏ, không cho hắn tiền tự hắn vẫn có nhiều biện pháp giải quyết, dù sao bán đồ của mình cũng không phạm pháp, bà ta muốn cho thuê cũng phải bỏ tiền ra mua thêm, cuối cùng không biết là ai tính toán với ai!
Đúng tuổi ăn tuổi lớn, đói khát là không thể kiềm chế được, hiện tại quan trọng nhất là phải lấp đầy cái bụng trước, mặc khác Tần Hưởng hắn cũng lười so đo với bọn họ.
Sau khi mua thuốc bổ cho huấn luyện viên, tỏng túi Tần Hưởng còn dư hơn 100 tệ, hiếm khi ra khỏi cổng bệnh viện có nhiều tiền tiêu vặt như vậy, liền tìm một quán mì, ăn ba bát mì thịt bò, bụng no căn mới lau miệng đứng lên.
Tần Hưởng đang đi trong gió đêm vừa xoa bụng vừa lầm bầm, đói quá độc ác lại ăn nhiều cùng một lúc, đau ——
Tần Hưởng không khỏi cười nhạo chính mình thế này, khác nào dân tị nạn bị cướp miếng ăn, thật không có tiền đồ a ——
Ực ——no đủ!
Nếu có thể mỗi ngày đều no đủ thế này thì tốt rồi...
(Translated by Alicen)
Ba ngày sau
Lý Nhiễm Tinh vẫn còn sợ hãi chuyện đã xảy ra, cậu cùng Tần Hưởng lại một lần nữa bị chặn ở trên đường.
Lần này bị bao vây bởi một nhóm khí thế bức người này rõ ràng là khác với nhóm trước kia, một bầu không khí ngột ngạt đầy hung hãn, cầm đầu là một tên đàn ông hơn hai mươi tuổi, trên người khí thế cường đạo rất nặng, nhìn kỹ sẽ thấy lông mày bị cắt ngang bởi một vết sẹo.
"Lần trước chính ngươi đánh bọn người Trần Hổ?" Giọng người đàn ông trầm thấp, nghe ra không biết vui mừng hay tức giận.
Lý Nhiễm Tinh trước tiên trốn sau lưng Tần Hưởng, cậu từ nhỏ đến lớn gặp chuyện đều là bộ dạng kinh hãi.
"Tôi không biết Trần Hổ." Tần Hưởng vẻ mặt bình tĩnh trả lời.
Sở Thiểu Nam đánh giá hắn vài lần, cười khẽ nói: "Ngươi dám làm không dám nhận?"
Tần Hưởng nhíu mày:"Tôi từ nhỏ đến lớn đánh không ít người, ai biết anh là người nhà của tên nào."
"Ha, đúng là rất ngông cuồng, đúng như lời Trần Hổ nói, được, ta sẽ nói cho ngươi biết, Trần Hổ là người của băng Thanh Vân.

Mấy hôm trước bị ngươi đánh gãy sống mũi, còn có mấy người bị ngươi đánh gãy tay chân chính là thủ hạ, bây giờ ngươi nhớ ra chưa?"
"A —— " Tần Hưởng nhướng mày: "Anh đang nói đám người trộm cướp chúng tôi, đúng rồi a, là, là tôi đánh bọn họ, có chuyện gì sao?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui