“Reng reng—”
Tiếng đồng hồ báo thức đột nhiên vang lên.
Một cánh tay trắng nõn mảnh khảnh vươn ra từ chiếc chăn lụa quý giá không hợp với cách trang trí trong phòng, Tần Mang vô thức theo hướng tiếng động đó mà mò mẫm tìm kiếm.
Đầu ngón tay đột nhiên chạm vào cái gì đó mềm mềm.
“Cái gì vậy?”
Cô gái vốn vẫn còn đang mơ màng chậm rãi mở to mắt ra.
Tần Mang thích nằm ngủ nghiêng, má áp vào gối, đối diện tầm mắt chính là một chú sư tử trắng nhỏ nhắn đáng yêu đang ngồi trên gối.
Lòng bàn tay chạm vào chiếc đầu lông xù của sư tử trắng nhỏ.
Cực kỳ mềm mại.
Ánh mắt nhìn đến cánh tay mình, chợt dừng lại vài giây.
Vừa nhìn là biết được người khác băng bó lại một cách cẩn thận bằng một chiếc nơ xinh đẹp, chắc chắn không phải do các bác sĩ thực hiện.
Là ai, không cần nói cũng biết.
Lông mi Tần Mang chậm rãi chớp chớp, ngơ ngác mà sửng sốt vài giây.
Cuối cùng cũng có phản ứng.
Tối qua không phải là mơ!
Là Hạ Linh Tễ thật sự đã đến đây.
Cô ôm chú sư tử nhỏ trong tay, nhanh chóng ngồi dậy khỏi giường, hai mắt sáng bừng lên, nhìn ngó xung quanh: “Hạ Linh Tễ—”
Căn phòng hẹp chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn thấy toàn bộ khung cảnh.
Trong không gian im lặng, chỉ còn chút âm thanh vang vọng còn sót lại của cô gái.
Không có người.
Tần Mang cúi đầu nhéo nhéo chiếc tai nhỏ của sư tử trắng,
Có chút thất vọng.
…..
“Hạ tổng đêm qua đến lúc 3 giờ, và đã rời đi lúc 6 giờ sáng nay.”
Mạnh Thính nhìn khóe mắt Tần Mang, như đang nhìn một yêu tinh họa quốc nào đó: “Anh nghe thư ký Tùng nói, Hạ tổng gần đây bận việc hợp tác thị trường nước ngoài, dăm ba hôm lại phải đi công tác nước ngoài.”
Còn nhấn mạnh một câu: “Rất bận.”
Phim trường, bệnh viện tâm thần.
Giữa hè, bên trong không bật điều hòa nhưng lại lạnh lẽo.
Trước đó đạo diễn đã nói, nơi đây có rất nhiều bệnh nhân tâm thần đã nhảy lầu tự sát.
Cách đó không xa còn có một cái nghĩa trang.
Do đó âm khí rất nặng.
Nhưng Tần Mang vẫn cảm thấy rất nóng.
Cầm chiếc quạt sư tử nhỏ thổi phù phù.
Nghe giọng điệu chua lè của Mạnh Thính, liếc mắt nhìn sang nói: “Thế nào, anh ghen tị à?”
Mạnh Thính: “…..”
Đúng, anh ta vừa hâm mộ vừa ghen tị đấy.
Vì sao khi đầu thai lại không thể chọn vào loại gia đình như thế này!
Tâm trạng của Tần Mang không hề bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài.
Trong đầu nhớ lại, giọng nói dịu dàng cô nghe được lúc mơ mơ màng màng tối qua, cùng với nụ hôn rất nhẹ đó.
Đầu ngón tay vô thức chạm vào nốt ruồi nhỏ màu đỏ trên chóp mũi.
Giây tiếp theo.
“Em nhìn đi, Hạ tổng lên hot search rồi.”
Mạnh Thính đưa máy tính bảng sang cho cô: “May mà không có fans nào biết em đang quay phim ở Côn Thành.”
Nếu không chắc chắn sẽ liên tưởng này kia.
Hạ Linh Tễ, dù là người ngoài vòng, nhưng chỉ cần một bức ảnh cũng có thể dễ dàng leo lên hot search.
Bức ảnh này như là vô tình chụp được.
Xuyên qua các tầng ghế, mơ hồ có thể thấy được một người đàn ông tuấn tú với nét mặt nghiêm túc trầm thấp đang ngồi trong toa tàu nhộn nhịp ồn ào, góc nghiêng tinh xảo hoàn mỹ, vẫn cao cao tại thượng như xưa, vượt trên tất cả mọi người, như thể đang tách biệt ra khỏi thế giới.
“Dường như cả thế giới chỉ còn lại duy nhất vị thần này, mọe ơi, đây là loại cảm giác thần tiên gì vậy!
“Á á á á á, lần nào cũng bị choáng ngợp bởi nhan sắc của thần.”
“Quá tuyệt vời, góc mặt hoàn hảo!”. Truyện Kiếm Hiệp
“Chờ chút? Trong ấn tượng của tôi, không phải các tổng tài bá đạo đều đi bằng máy bay riêng sao? Sao đêm hôm rồi vẫn còn ở đây, tệ lắm thì cũng là máy bay trực thăng riêng chứ?”
Nhưng không đợi mọi người tiếp tục bàn luận về vấn đề này.
Thì bức ảnh đó đã biến mất khỏi Internet.
Theo sau đó là—
Tập đoàn Hạ thị V: [Hành trình cá nhân, vui lòng không leak thông tin.]
“Muốn leak nhưng không được leak, huhuhu, tui còn chưa lưu ảnh về nữa!”
“Khiêm tốn thì cứ khiêm tốn, có thể đừng xóa ảnh không?”
“Lầu trên ơi, có lưu về cũng không có tác dụng.”
“….”
Không đơn giản chỉ là bức ảnh biến mất khỏi Internet, mà hot search cũng biến mất không dấu vết.
Có cộng đồng mạng nhạy bén phát hiện—
“Mọi người có để ý rằng, các hot search liên quan đến Hạ tổng sẽ được xử lý rất nhanh, tuyệt đối sẽ không chiếm dụng bất cứ tài nguyên cộng cộng nào. Nhưng chỉ cần có liên quan đến việc show ân ái với Hạ phu nhân, liền mặc kệ không quản nữa!”
“Đờ mờ, đờ mờ?”
“Ờ ha, nghĩ lại cũng thấy khá đúng!”
“Hahahahaha, @Hạ Linh Tễ, ngài nhanh chóng đăng weibo show ân ái đi, chúng tôi đều hiểu mà ~”
“@Hạ Linh Tễ thần đăng weibo, đăng weibo, đăng weibo đi mà ~”
Vốn dĩ mọi người không nghĩ sẽ có câu trả lời.
Nào ngờ.
Tài khoản official của tập đoàn Hạ thị đã trả lời bình luận này.
Tập đoàn Hạ thị V: [Tài khoản weibo của boss đã bị phu nhân tịch thu rồi.]
Ngay khi weibo này được xuất hiện.
Sự chú ý của cư dân mạng ngay lập tức chuyển sang vấn đề này.
Về phần tại sao Hạ Linh Tễ lại đi chuyến tàu cao tốc vào lúc nửa đêm và tại sao lại phải xóa hot search, đã không còn có ai quan tâm nữa rồi.
Phải nói rằng.
Đoàn đội marketing của tập đoàn Hạ thị thực sự quá mạnh mẽ.
Nhóm Tần Mang đã xem hết toàn bộ quá trình marketing hoàn chỉnh.
Ngay cả Mạnh Thính, người trong vòng cũng không khỏi ngưỡng mộ cái tiết tấu trơn tru này.
Tiểu Đồng lại ngập trong đường gào thét: “Á á á á á, đi suốt đêm để đến đây chỉ để gặp nhau 3 tiếng, sau đó lại còn xử lý dư luận, không để chị bị ảnh hưởng một chút nào. Aaaaaa người chồng thần tiên này còn không!!!!”
Các cặp vợ chồng liên hôn thương nghiệp cũng thế này sao?
Trong đầu Tần Mang hiện lên một nhóm vợ chồng bằng mặt nhưng không bằng lòng với nhau.
Ánh mắt liền lạnh xuống.
Nghĩ tới mục đích Hạ Linh Tễ đến thăm ban mà không nói một lời.
Ngay lập tức, đầu ngón tay trắng nõn của cô gái che lấy trái tim đang đập thình thịch của mình.
Tần Mang trước nay đều hành động tùy theo ý mình, lần đầu tiên cảm thấy hối hận.
Vì—
Cô phạm quy trước rồi.
*
Lại ở đoàn phim quay phim hơn một tháng, lịch trình quay phim vẫn cực kỳ dày đặc, khiến cô không có thời gian để suy nghĩ đến chuyện khác, trong căn phòng 50 mét vuông, ngoại trừ một chú sư tử trắng nhỏ nhắn dễ thương bên cạnh gối, hầu như không có gì khác biệt với lúc đầu.
Tần Mang rất cố chấp, mỗi đêm đều phải đặt nó ở nơi đầu tiên nhìn thấy.
Gần đến ngày họp báo ra mắt bộ phim [Phù Hoa].
Với tư cách là nữ chính, Tần Mang đã sớm sắp xếp lịch trình, và xin đạo diễn nghỉ hai ngày.
Vẫn còn năn nỉ chán chê mới được duyệt.
Do đó ngay đêm hôm cô quay lại sẽ có một cảnh quan trọng phải quay xuyên đêm.
Thật trùng hợp, cuộc họp báo lại được tổ chức ở Bắc Thành, trong một khách sạn kiểu lâu đài cách nhà cũ Tần gia không xa.
Kể từ khi Tần Mang ra mắt, bận rộn với các loại công việc, bình thường cũng đều sống ở Thâm Thành, quả thực đã rất lâu rồi cô mới về nhà.
Mặc dù thời gian không có nhiều nhưng Tần Mang vẫn dự định đến thăm người chú “bị anh trai bỏ rơi” của mình trước khi buổi họp báo bắt đầu.
Tháng 9 ở Bắc Thành, ánh nắng vẫn như thiêu như đốt, tựa như có thể đốt cháy lòng người.
Cô vừa bước ra khỏi phim trường, nơi gần như mát mẻ cách biệt hoàn toàn với thế giới ngoài kia, vẫn chưa thể quen được cái nóng bên ngoài này.
Nhà cũ của Tần gia nằm ở khu người giàu có sớm nhất Bắc Thành, dù ra giá cũng không có người muốn bán.
Bức tường đá màu xanh được bao phủ bởi những dây leo xanh tương, cành lá rũ xuống cố gắng che đi dấu vết thời gian lốm đốm trên mặt tường.
Tần Mang có cảm xúc cực kỳ mâu thuẫn với nhà cũ.
Trước khi cô 7 tuổi, nơi đây chứa đầy những kỷ niệm tuyệt vời thời thơ ấu của cô.
Nhưng sau năm 7 tuổi, cùng với cái chết của mẹ cô, ký ức bắt đầu chuyển từ nhiều màu sang màu xám xịt.
Lão quản gia nhìn thấy Tần Mang, trong lòng tràn đầy kinh ngạc: “Tiểu thư, cháu trở về rồi!”
“Lần trước Nhị gia vẫn còn nhắc đến cháu mãi.”
“Chú nhỏ của cháu đâu?”
Ánh mặt trời bên ngoài quá chói chang, Tần Mang cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cô mặc một chiếc váy hai dây dài, nhưng khuôn mặt trắng nõn đã bị nhiệt độ hun nóng chuyển sang màu đỏ hồng.
Lão quản gia biết Tần Mang có thể chất đặc biệt nên đã nhanh chóng sai người đi hạ nhiệt độ xuống, lại mang lên cho Tần Mang món ăn vặt mát mẻ yêu thích nhất của cô.
“Nhị gia đang đi công tác.”
“Gần đây khá bận, đã mấy ngày rồi còn chưa về nhà.”
Nhắc tời Tẫn Diễm, lão quản gia nói rất nhiều về tình hình gần đây của anh.
Tần Mang chăm chú lắng nghe.
Vì chú nhỏ đang đi công tác, nên cô cũng không muốn ở lại đây lâu, đợi thời tiết hạ nhiệt một chút rồi sẽ rời đi.
Đã rất lâu rồi lão quản gia mới nhìn thấy cô, cũng không nỡ để cô vội vàng rời đi: “Phòng của cháu đã được sửa sang lại, hay là cháu lên đó nghỉ ngơi một lát, tắm rửa thay quần áo, đợi ngoài trời mát một chút rồi hãng đi?”
Nhìn ánh mắt tràn đầy mong đợi của lão quản gia, Tần Mang do dự hai giây.
Cuối cùng vẫn gật đầu.
Lão quản gia không khỏi vui mừng: “Để bác cho người đi xả nước cho cháu.”
Còn lải nhải nói là đã lắp đặt bồn tắm mát xa mới nhất, cô nhất định sẽ rất thích.
Ý tốt của người ta, Tần Mang khó có thể từ chối được.
Khi trở về khu nhà mình.
Tần Mang đi ngang qua một khoảng sân vừa lạ vừa quen.
Ánh mắt cô dừng lại ở một nơi có rất nhiều hoa tulip đang nở rộ, đây là loài hoa mẹ cô yêu thích, từng bông hoa ở đây đều do chính tay cha cô trồng.
Tần Mang do dự vài giây.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà lại đẩy cánh cửa sân ra.
Căn phòng do đã lâu không có người ở nên cảm giác khá lạnh lẽo và hoang vắng.
Có thể thấy vẫn được lau dọn thường xuyên, nhưng vẫn có một lớp bụi mỏng.
Tần Mang đứng ở trong phòng.
Cầm lên bức ảnh chung của đôi vợ chồng đang tựa trên chiếc tủ gỗ màu đen.
Người phụ nữ trong ảnh có nụ cười rạng rỡ chói mắt, là một mỹ nhân cực kỳ xinh đẹp, người đàn ông đang ôm lấy eo bà cũng có khuôn mặt điên đảo chúng sinh, vừa nhìn liền biết là khuôn mặt đào hoa phong nhã đầy quyến rũ.
Tần Mang rũ mi xuống, nhìn một lúc lâu, mới chậm rãi đưa tay lau đi lớp bụi mỏng trên đó.
Người giúp việc phụ trách trông sân bên này cũng đặt bình trà xuống, vô tình phát hiện: “Tiểu thư lớn lên thật xinh đẹp, thừa hưởng hết tất cả những ưu điểm của cha mẹ mình.”
“Giống sao?”
Ngữ khí Tần Mang rất nhẹ nhàng, được khen ngợi cũng không có cảm giác vui vẻ.
“Giống ạ.”
Người giúp việc đi qua nhìn thật kỹ, gật đầu khẳng định: “Nghe nói bố mẹ yêu thương nhau thì khi con cái sinh ra mới có thể được thừa hưởng những ưu điểm tốt nhất.”
Cô làm việc ở nhà cũ Tần gia chưa lâu, chỉ thỉnh thoảng nghe nói qua từ các người hầu khác, năm đó vợ chồng Đại gia cực kỳ ân ái, yêu thương nhau vô cùng, nhưng tiếc rằng duyên phận trêu đùa, phu nhân hồng nhan bạc mệnh, từ đó về sau Đại gia sống một mình, không kết hôn, thậm chí còn xuất gia.
Bất cứ ai ở lứa tuổi nào khi nghe một câu chuyện tình yêu sinh tử không rời như vậy cũng sẽ rất hâm mộ.
Tần Mang rũ mắt xuống, nhìn dáng vẻ hiện tại của mình phản chiếu qua khung ảnh thủy tinh.
Gần như là sự kết hợp của hai khuôn mặt trong ảnh.
Có thể tưởng tượng được bọn họ đã từng yêu thương nhau đến mức nào.
Thậm chí ngay cả người khác một khi nhắc đến bọn họ cũng đều mang theo giọng điệu hâm hộ cùng xúc động.
Tần Mang đặt bức ảnh xuống.
Cô nhấp một ngụm trà hoa còn hơi ấm, nhưng lời nói lại lạnh lùng như gió đêm đông: “Đúng là yêu thương nhau, yêu thương đến mức còn có một đứa con gái cùng huyết thống mà cũng không thèm nhìn một cái.”
Người giúp việc ngây người.
Giây tiếp theo.
Thoáng nhìn thấy chiếc nhẫn bạc đã cũ đeo trên ngón áp út của người giúp việc, Tần Mang đột nhiên hỏi: “Cô có yêu chồng mình không?”
Cô gái nghiêng đầu, đôi mắt trong veo và thuần khiết, mang theo sự bối rối.
“Yêu? Mặc dù tôi luôn chê anh ấy chỗ này chỗ kia, nhưng chúng tôi đã ở bên nhau hơn mười năm, cũng chưa một lần cãi nhau—Tôi cũng không biết đây có phải là tình yêu hay không?”
Người giúp việc mặc dù nói ra những lời chê chồng mình có nhiều khuyết điểm nhưng trong mắt lại đong đầy sự dịu dàng, ấm áp.
Tần Mang nhìn thấy ánh sáng trong đáy mắt cô gái, rất nhẹ nhàng nói: “Vậy cô có sẵn sàng chết vì anh ta không?”
Người giúp việc bất ngờ bị hỏi: “……”
Trong đầu cân nhắc theo bản năng.
Không gian dừng lại mấy chục giây.
Tần Mang đột nhiên cười lên.
Sắc mặt cô gái giúp việc tái nhợt: “Tiểu thư, tôi…..”
Tần Mang vỗ nhẹ vai cô ấy: “Đừng sợ, có cân nhắc cũng là điều bình thường.”
“Những người sẵn sàng chết vì tình yêu mới là có bệnh, không hề bình thường chút nào.”
Chẳng hạn như người cha kia của cô.
Tần Mang rời khỏi mảnh sân nhỏ trồng đầy hoa tulip này mà không hề có chút luyến tiếc nào.
Bởi vì ký ức cuối cùng của cô về khoảng sân nhỏ này là — cha cô ôm theo di ảnh của mẹ cô, cắt cổ tay tự sát, say rượu tự sát, thậm chí còn có ý định tự thiêu ở đây.
Tình yêu khiến cho người cha vốn luôn lịch lãm phong trần tuấn tú của cô trở nên điên điên khùng khùng, bệnh hoạn chật vật.
Một lòng đắm chìm vào tình yêu kinh thiên động địa với người vợ đã khuất của mình.
Vì vậy.
Cô đã từng cảnh báo bản thân mình, sẽ không bao giờ dấn thân vào tình yêu.
Tình yêu sẽ khiến con người ta thay đổi đến mức không thể nhận ra chính mình.
……
Tần Mang bình tĩnh tắm rửa thay quần áo xong mới rời khỏi nhà cũ.
Bên trong xe.
Tần Mang nghiêng đầu nhìn tòa nhà quen thuộc dần dần biến mất bên ngoài cửa số xe.
Trên cửa sổ ô tô dường như phản chiếu ra hình dáng của một người khác.
Anh lý trí, kiềm chế, lãnh đạm, cao cao tại thượng, và hơn hết, anh còn có thể kiếm tiền để đáp ứng cho sở thích nhỏ của cô.
Bọn họ thật sự là đối tượng liên hôn phù hợp nhất.
Ban đầu cô liên hôn cùng Hạ Linh Tễ, chính vì muốn làm một đôi vợ chồng plastic không có tình cảm gì.
Bọn họ môn đăng hộ đối, mỗi người đều có thứ mình cần ở đối phương.
Sau khi kết hôn, mỗi người đều theo đuổi sự nghiệp của riêng mình, tôn trọng không gian riêng của nhau, lại bớt chút thời gian để thể hiện tình cảm vợ chồng ân ái trước mặt gia đình, cũng thỉnh thoảng hợp pháp hợp lý mà giải quyết các vấn đề sinh lý của mình.
Hai người cũng không ngoại tình, cũng vì để giữ gìn sức khỏe cá nhân.
Dù sao cô cũng là người có chút thích sạch sẽ, phương diện này cũng khá hòa hợp với tính cách của Hạ Linh Tễ.
Không biết từ khi nào mà mọi thứ đã bắt đầu thay đổi.
Vậy mà cô lại có cảm giác chiếm hữu với Hạ Linh Tễ.
Đôi môi đỏ mọng của Tần Mang mím lại, nhìn cái gì cũng đều không vừa mắt.
Ngay cả khi nhìn cảnh hoàng hôn màu cam ngoài cửa sổ, cực kỳ giống một quả cầu lửa lớn.
Đốt cháy thần kinh của cô từng chút một.
“Hạ tổng hình như cũng đang ở Bắc Thành.”
“Em có muốn qua đó gặp không?”
Tình từ lần cuối gặp mặt, đã 2 3 tháng cô không gặp mặt chồng mình rồi, Mạnh Thính tính toán thời gian.
Sau khi buổi họp báo ra mắt phim kết thúc, vẫn còn một đêm nữa.
Đủ dùng.
Vậy nên mới có ý tốt mà hỏi một câu.
Tần Mang nhẹ nhàng thở ra, mới kiềm chế được tâm tình chán nản của mình.
Dù cô được nuông chiều từ nhỏ đến lớn, nhưng không bao giờ dùng những cảm xúc tiêu cực của mình để đi hành hạ những người xung quanh.
Cô nhắm mắt tựa người vào ghế ô tô, tựa như có chút một mỏi, lông mi cũng không động: “Thôi, về đoàn phim đi.”
Mạnh Thính nhỏ giọng nói thầm: “Em vẫn còn rất kính nghiệp đấy.”
Anh ta thực sự không ngờ lần này đại tiểu thư thật sự rất cố gắng, nỗ lực.
………
10 giờ tối, Tần Diễm được quản gia thông báo đứa cháu “phá nhà phá của” mà anh nuông chiều kia đã trở lại.
Tần Diễm nhướng mày: “Đi rồi?”
Lão quản gia thở dài: “Chỉ ở lại 2 tiếng.”
“Nhưng mà…. Tiểu thư hôm nay đã đến bên sân kia.”
Tần Diễm đang cởi nút tay áo cũng dừng lại một giây.
Nửa tiếng sau.
Tần Diễm nhẹ nhàng vuốt ve khung ảnh sạch sẽ.
Khuôn mặt bình tĩnh nghe người giúp việc kể lại đoạn đối thoại hôm nay với Tần Mang.
Cô gái nói xong, lo sợ hỏi: “Nhị gia, tôi…..”
“Không liên quan gì đến cô.”
Tần Diễm có đôi mắt hiền lành, giữa mày có nốt ruồi đỏ như Bồ Tát, khiến cho người ta có cảm giác an toàn.
Cho đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người Tần Diễm và lão quản gia.
Tần Diễm nhìn ra một vườn hoa tulip ngoài cửa sổ, im lặng một lúc lâu cũng không nói gì.
Anh rất hiểu Tần Mang.
Sẽ không vô duyên vô cớ mà tò mò về quan điểm yêu đương của một người hầu.
Nhịn không được mà thở dài.
Anh sợ Tần Mang sẽ di truyền cái tính cố chấp trong tình yêu giống anh trai, nên đã dốc hết sức mình nuôi cô đến mức vô tâm vô phế, tốt nhất cả đời này đều không cần dính lấy tình yêu.
Năm đó khi lựa chọn Hạ Linh Tễ, Tần Diễm cũng đã trải qua vô vàn những cân nhắc.
Đầu tiên, Hạ Linh Tễ mang một dáng vẻ lạnh lẽo, vô dục vô cầu, nhìn thế nào cũng không giống người có thể yêu đương với phụ nữ, cũng là người có năng lực kiếm tiền nhất nhì trong vòng hào môn, có đủ khả năng để nuông chiều tính cách “phá nhà phá của” của đứa cháu gái bị mình chiều thành hư này.
Một người biết kiếm tiền, một người biết tiêu tiền, một người lạnh lùng như băng, một người vô tâm vô phế.
Rõ ràng vô cùng xứng đôi để liên hôn.
Tần Diễm thậm chí còn đoán trước được hai người trong tương lai sẽ trải qua cuộc sống hạnh phúc, “tương kính như băng*”.
*Kính trọng nhau như khách, không có tình yêu
Nào ngờ.
Hai người này lại có thể va vào nhau tạo ra tia lửa?
Lúc này, lão quản gia lo lắng hỏi: “Tiểu thư đột nhiên hỏi vấn đề này, chẳng lẽ cùng cô gia….”
Tần Diễm chống tay lên thành xe lăn, ngón tay thon dài nhợt nhạt ấn vào nốt ruồi nhỏ màu đỏ giữa ấn đường một lúc lâu rồi mới nói: “Thôi, đều có duyên phận của riêng mình.”
*
Tần Mang không biết chú nhỏ mình đã biết được tâm tư kia của cô.
Sau khi buổi họp báo kết thúc, liền không chút do dự nào mà trở về Côn Thành.
Không thể giải thích được.
Khi chuyến bay từ Bắc Thành đến sân bay quốc tế Lân Thành hạ cánh, Tần Mang lại không lựa chọn ngồi xe để trở về đoàn phim, mà lại đi chuyến tàu cao tốc mà Hạ Linh Tễ đã từng đi trước đó.
Trải nghiệm những gì anh đã từng trải nghiệm.
Tự lừa mình dối người, như vậy có thể trả lại “ân tình” cho người kia.
Trùng hợp là.
Tần Mang cũng đi ngang qua chiếc máy gắp thú duy nhất sáng lên trên con phố trong đêm tối kia.
Nhìn con sư tử nhỏ màu trắng đang áp mặt vào tấm kính trong suốt của máy gắp thú.
Tần Mang nghĩ đến con sư tử nhỏ đặt trên gối đầu của mình.
Ý thức được điều gì đó, đột nhiên mở miệng nói: “Dừng xe.”
Vài phút sau.
Mạnh Thính mặt vô cảm nhìn nữ minh tinh đang nổi tiếng, đêm hôm đứng trên đường gắp thú bông.
Trọng điểm là—
Tần Mang lạnh lùng nói: “Lại mua thêm.”
Mạnh Thính ấn chặt ví tiền: “Đại tiểu thư, em đã gắp 100 lần rồi đấy!”
Không thu hoạch được bất cứ cái gì.
Vậy vẫn còn không hiểu sao?
Đại tiểu thư chính là “gà mờ” trong trò chơi gắp thú bông!
Tần Mang nhìn con sư tử trắng nhỏ quen thuộc bên trong.
Xòe lòng bàn tay ra: “Tiền xu.”
“Nếu anh không đổi thì để em tự đi.”
“Đây đây đây đây…..”
Mạnh Thính vội vàng giấu điện thoại của cô đi, chỉ sợ đại tiểu thư tức giận lên liền đổi tất cả số tiền xu trong máy gắp thú này ra!
Một tiếng sau.
Tâm trạng của Tần Mang càng trở nên hậm hực.
300 lần, vậy mà cô đều không gắp được con nào!
Trở lại xe bảo mẫu.
Mạnh Thính xấu hổ giùm cô, nhanh miệng an ủi: “À thì….người nào cũng đều có khắc tinh riêng.”
“Khắc tinh của em có thể chính là chiếc máy gắp thú.”
Tần Mang trở lại đoàn phim với khuôn mặt hậm hực này.
Đạo diễn vô cùng ngạc nhiên.
“Nhanh nhanh nhanh, sắp xếp máy quay.”
“Chính là cảm xúc này!”
“Giữ nguyên!”
“Chuyên viên makeup, nhanh chóng dẫn nữ chính đi trang điểm và thay quần áo.”
“Tất cả các bộ phận đừng thắp hương nữa, nhanh chóng kéo lá bùa kia xuống, chuẩn bị sẵn sàng, bắt đầu quay phim—”
Mạnh Thính cũng cảm thấy khó tin.
Trong đoàn phim này, đúng là không có mấy người bình thường.
Đạo diễn chính là người cuồng quay phim.
Các nhân viên công tác vừa thắp hương cúng Phật, vừa phân đi các khoa khác nhau trong bệnh viện tâm thần để dán các lá bùa lên đó.
Thần Phật song kiếm hợp bích, cũng không có ai dám như bọn họ.
Thật không hổ là quay phim tại bệnh viện tâm thần.
Cả đoàn phim đều bị bệnh tâm thần hết rồi!
Tần Mang vậy mà vẫn giữ nguyên cảm xúc của mình, cho đến khi bắt đầu quay phim.
Đạo diễn: “Hoàn hảo!”
“Qua.”
“Cảnh tiếp theo.”
Tần Mang đi tới xem lại cảnh đã quay, lông mày xinh đẹp nhướng lên: “Hướng đi hơi sai, chúng ta làm lại lần nữa.”
Đại diễn không ngờ ngày nay diễn viên trẻ lại có yêu cầu cao như vậy đối với bản thân nên đương nhiên ông cũng sẽ không từ chối: “Được.”
Đạo diễn: “Cảnh này càng hoàn hoàn hơn!”
Tần Mang: “Vẫn chưa được, lại lần nữa.”
Đạo diễn: “Lần này không chê vào đâu được!”
Tần Mang miễn cưỡng gật đầu: “Cái này tạm được.”
Kể từ đêm đó, Tần Mang ngày càng khắt khe hơn với kỹ năng diễn xuất của mình, thậm chí còn hoàn hảo hơn cả yêu cầu của đạo diễn.
Đạo diễn cầu mà không được, nên hai người quay phim rất nhịp nhàng với nhau.
Kết quả dẫn tới cả đoàn phim, trong không gian hương khói lượn lờ, bắt đầu điên cuồng luyện tập kỹ năng diễn của mình.
Tần Mang tự sắp xếp lịch trình dày đặc cho mình.
Trong thời gian rảnh rỗi duy nhất, cô liền chạy đến máy gắp thú ở trung tâm thành phố để gắp sư tử nhỏ.
Hết lần này đến lần khác đều trở về tay không.
Đánh trận nào thua trận đó.
Cành thua đánh càng hăng.
Một người qua đường sống ở đó đã nhận ra cô, liền quay một đoạn video ngắn khoảng 1 tiếng đồng hồ, sau đó đăng lên weibo.
Trong đoạn video ngắn—
Cô gái đội chiếc mũ bucket màu đen, có thể nhìn thấy nửa dưới khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo, cực kỳ dễ nhận biết.
Những bình luận lúc đầu vẫn còn khen—
[Wow, tư thế này của nữ thần quá chuẩn, chắc chắn là cao thủ gắp thú!]
[Tuyệt vời, túm được rồi.]
[A, rơi xuống rồi….Nhầm tý thôi, lần sau nhất định sẽ gắp được.]
[Đôi tay của Tần nữ thần vừa trắng vừa dài, đừng gắp thú nữa, tới túm lấy em này…..]
[Chắc chắn là nhầm lẫn.]
[Đúng vậy, nhầm tý thôi!]
[……]
Tiếp tục đến hơn 10 phút sau, mở to mắt chứng kiến Tần Mang một lèo dùng hết 100 xu mà không gắp được bất cứ thú bông nào, các fans—
[Hãy nhìn tinh thần kiên trì không ngừng của thần tượng tui đi!]
[Học Tần nữ thần, kiên trì bền bỉ, không bỏ dỡ giữa chừng, cho dù có khổ có khó đến đâu cũng phải kiên trì đến cùng!]
[Tần Mang cố lên, chị tuyệt vời nhất!!]
[……]
Cuối cùng.
Các fans đều khen không nổi nữa—
[Tần Mang—mỹ nhân xinh đẹp nhất lịch sử mang lại tiền tài cho máy gắp thú.]
[Việc gắp thú này, quan trọng nhất là sự tham gia thôi.]
[@Tần Mang, vợ ơi, xin em dừng tay đi…..]
[Người qua đường: Các bạn fans, thật là không dễ dàng gì nha.]
[Nhóm Tiểu Lưu Mang: Mỉm cười chua xót.jpg]
Tiêu đề #Tần Mang máy gắp thú không có cảm xúc# đã chậm rãi leo lên hot search.
Những cư dân mạng không biết còn tưởng Tần Mang chơi lợi hại đến mức nào.
Vừa ấn vào video để xem.
Suýt chút nữa cười ngất.
Thực sự là máy gắp thú nha.
Đạt được chiến tích kỷ lục không bắt được con nào dù đã gắp hơn 100 lần quả thực không phải là điều dễ dàng.
Mạnh Thính càng chua xót hơn.
Không phải chỉ là hơn 100 lần.
Sớm đã vượt 1000 lần rồi.
Anh ta còn muốn mua chiếc máy gắp thú kia cho Tần Mang, đặt trong phòng của cô, muốn gắp lúc nào thì gắp lúc đó.
Nhưng bị Tần Mang từ chối.
*
Ở Lăng Thành xa xôi, tại buổi tiệc tối giới kinh doanh.
Thư ký Tùng lướt tới hot search của phu nhân, suýt chút nữa phì cười.
Quả nhiên.
Vợ chồng thì phải bổ sung cho nhau.
Bữa tiệc tối nay vô cùng xa hoa, dù sao chủ nhân của bữa tiệc này cũng là quý công tử đệ nhất Lăng Thành, Dung Hoài Yến.
Ngoại trừ vị thần lạnh lùng tiếng tăm lừng lẫy Hạ Linh Tễ, còn có Tạ Nghiên Lễ, người được mệnh danh là Phật trong giới kinh doanh, mái tóc xanh bạc của anh ta đặc biệt bắt mắt trong số rất nhiều các nhân vật lớn đều có mái tóc đen rập khuôn nhau.
Vòng qua chiếc bình phong cổ kính.
Dung Hoài Yến biết bọn họ thích sự yên tĩnh nên đã sắp xếp một phòng khác.
3 người đàn ông có phong thái khác nhau trong giới kinh doanh thật hiếm có cơ hội ngồi cùng nhau.
Dung Hoài Yến thong thả chậm rãi pha trà.
Phong thái ung dung, điềm tĩnh.
Mỗi bước đều chính xác đến vô cùng hoàn hảo.
Hạ Linh Tễ thấy bọn họ mỗi người đều cầm một chén trà: “Nếu mình nhớ không nhầm, hai người không phải đều không rượu không vui sao?”
Dung Hoài Yến nhếch môi cười: “Gia đình mình gia giáo nghiêm, vợ không cho uống.”
Bàn tay trắng trẻo lạnh lẽo của Tạ Nghiên Lễ chậm rãi vuốt ve hạt Phật châu màu lam nhạt, môi mỏng khẽ nhấp một ngụm trà xanh thơm phức: “Ừm.”
Cũng không phủ định lời nói của Dung Hoài Yến.
Hạ Linh Tễ cười như không cười mà nhìn bọn họ: “Không có tiền đồ.”
“Cậu thì có tiền đồ?”
Dung Hoài Yến bình thản nói: “Nghe nói tháng trước có ai đó vì vết xước cỏn con trên tay của Hạ phu nhân mà lại điều động một đội ngũ y tế cao cấp nhất đến để chữa trị?
Đã lan truyền khắp vòng hào môn.
Hạ Linh Tễ không chút để ý mà nghịch ly rượu, thản nhiên trả lời: “Vợ mình tương đối yếu ớt.”
Vẫn không hề cảm thấy mình điều động một đội ngũ lớn như vậy có gì không đúng, cũng không coi đó là vấn đề gì to tát.
“Ồ?”
“Vậy cậu nửa đêm đi đường vòng chỉ để gặp cô ấy 3 tiếng, cũng là vì Hạ phu nhân yếu ớt?”
“Gần một năm rồi cũng không mua máy bay, cũng là vì Hạ phu nhân yếu ớt?”
Dung Hoài Yến tao nhã lịch lãm, đến giọng nói cũng trong trẻo dễ nghe, chậm rãi chỉ ra những chỗ không thích hợp lắm gần đây của Hạ Linh Tễ—
Ánh mắt Hạ Linh Tễ liền tối sầm xuống: “Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?”
Dung Hoài Yến liếc nhìn chiếc trâm cài áo ngọc bích xanh trên ngực anh.
Rõ ràng cũng là người bị vợ quản nghiêm, nhưng cứ thích ở trước mặt bọn họ ra vẻ.
Sau đó, anh ta bình tĩnh mà nhấp một ngụm trà: “Thừa nhận lấy lòng vợ cũng không có gì đáng xấu hổ.”
Nói xong, hơi hếch cằm nói thêm: “Tạ tổng của chúng ta thậm chí còn nhuộm tóc màu xanh bạc chỉ để lấy lòng Tạ phu nhân, cũng không cảm thấy xấu hổ.”
Mái tóc xanh bạc của Tạ Nghiên Lễ hôm nay Hạ Linh Tễ đã sớm nhìn thấy.
Nhưng không ngờ.
Là vì muốn lấy lòng Tạ phu nhân.
Tạ Nghiên Lễ vẻ mặt lãnh đạm nói: “Chê cười rồi, cầm lòng không đậu.”
Dung Hoài Yến đổi rượu mạnh của Hạ Linh Tễ thành trà, rất tri kỷ nói: “Được rồi, đừng làm màu nữa, uống trà đi.”
“Đi ra bên ngoài, những người đàn ông đứng đắn đều không uống rượu.”
————————–
Tác giả có lời muốn nói:
Hạ nghèo nghèo không muốn nhận thua.jpg: Vậy thì mình chắc chắn là không khống chế được tình cảm của mình! Chắc chắn sâu sắc hơn được Tạ mỗ nào đó!