Chuông vào tiết tự học buổi tối rồi, mình đi trước đây.
Giọng nói mềm mại êm tai đặc trưng của cô gái vang lên, cô kiểm soát âm lượng, cố gắng không làm ảnh hưởng đến đối phương.
Giản Cẩm Chi thoát ra khỏi thế giới học tập, lúc này mới chú ý rằng trong phòng tự học chỉ còn lại cô ấy và học sinh chuyển trường.
Giản Cẩm Chi đưa mắt nhìn đồng hồ, đóng sách lại chuẩn bị đứng lên rời đi, lúc cô ấy đứng dậy, bóng dáng Tạ Thư Dịch đã biến mất ở cửa phòng tự học.
Cho dù hai người chưa tiếp xúc nhiều, nhưng sau một tuần kiên trì của Tạ Thư Dịch, đã có sự tiến triển không tệ.
Giản Cẩm Chi vẫn như cũ không nói một câu nào với cô, nhưng trong lúc vô tình khi ánh mắt hai người chạm nhau, Giản Cẩm Chi đã gật đầu chào cô.
Chuyện này nằm ngoài mong muốn của Tạ Thư Dịch, đồng thời cô cũng nghĩ ra được một cách mới trong kế hoạch công lược.
Thế là vào buổi chiều tuần thứ hai khi Tạ Thư Dịch vừa chuyển đến, sau khi tan học, Tạ Thư Dịch không cẩn thận đến muộn mấy phút.
Khi cô vội vàng chạy đến phòng tự học trong thư viện thì đã không còn chiếc bàn trống nào.
Sau khi thấy Giản Cẩm Chi đang chăm chú đọc sách ở bàn phía trong góc, hai mắt Tạ Thư Dịch sáng lên.
Cô bước nhẹ đến trước bàn Giản Cẩm Chi, nhẹ nhàng kéo chiếc ghế đối diện Giản Cẩm Chi rồi ngồi xuống.
Giản Cẩm Chi đang đọc sách thì phát hiện có một bóng đen thoáng vụt qua bên trái mình, cô ấy hơi nhíu mày khi bị quấy rầy, Giản Cẩm Chi liếc mắt lên, khi nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp đang cười rạng rỡ đứng trước mặt mình, sự không vui khi bị quấy rầy lập tức tan thành mây khói.
Lúc đến không thấy cô, cô ấy còn tưởng rằng hôm nay cô không tới, hóa ra là có việc nên đến muộn.
Phát hiện ngoài ý muốn này khiến đáy lòng Giản Cẩm Chi nhẹ nhõm.
Giản Cẩm Chi không nói gì, lại lần nữa cúi đầu chăm chú đọc sách.
Thấy Giản Cẩm Chi chuyên tâm đọc sách, Tạ Thư Dịch không quấy rầy cô ấy, cô chỉ cúi đầu bắt đầu làm đề thi.
Bên ngoài nhìn cô đang giải đề nhưng thật ra cô đang nhớ lại cốt truyện.
Cuối tuần thứ ba chính là thời gian nam chính tỏ tình với Giản Cẩm Chi, cô phải nghĩ cách để bóp chết suy nghĩ này của cậu ta.
Muốn ngăn cản nam chính tỏ tình, đầu tiên cô cần có cơ hội tiếp cận Giản Cẩm Chi, như vậy thì cô có thể thuận tiện mang Giản Cẩm Chi tránh xa nam chính.
Cơ hội cũng xuất hiện.
Lớp mười hai phải thi cử rất nhiều, đừng nói đến chuyện lớp chọn của trường thực nghiệm số 1, không nói quá là năm ngày một bài thi lớn, ba ngày một bài thi nhỏ.
Chủ nhiệm lớp một cố chấp cho rằng việc sắp xếp vị trí theo thành tích có thể khích lệ các bạn học cùng nhau cố gắng học tập.
Tạm thời không đề cập đến chuyện có đúng là thế hay không, nhưng chuyện này đúng là đã cho Tạ Thư Dịch một cơ hội.
Ngày thứ hai khi Tạ Thư Dịch chuyển đến, giáo viên đã giao đề kiểm tra.
Tạ Thư Dịch không biết đã đóng qua bao nhiêu vai học sinh lớp mười hai và giáo viên, cô đã sớm thuộc lòng những kiến thức này, cho dù hiện tại để cô đi thi đại học cô cũng có thể lấy được điểm số mà bản thân mong muốn.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Lúc có kết quả bài thi, các bạn trong lớp sợ ngây người.
1.
Tạ Thư Dịch: 714 điểm.
2.
Giản Cấm Chi: 695 điểm.
Bạn học mới chuyển đến không chỉ dịu dàng xinh đẹp mà thành tích lại còn vô cùng tốt, vừa chuyển đến cũng không lạ nước lạ cái mà ngược lại còn thi điểm cao hơn Giản Cẩm Chi 19 điểm, đạt được vị trí thứ nhất.
Thành tích này không chỉ làm bạn học ngạc nhiên đến rơi cằm mà ngay cả giáo viên và Giản Cẩm Chi cũng vô cùng bất ngờ.
Dựa theo thành tích xuất sắc nhất lớp, Tạ Thư Dịch được chủ nhiệm lớp xếp chỗ ngồi cho bạn học nam trước đó ngồi cùng bàn với Giản Cẩm Chi.
Sau khi chuyển xong chỗ, Tạ Thư Dịch nghiêng người sang, không hề keo kiệt mà nở một nụ cười tươi tắn với bạn cùng bàn mới của mình: Không ngờ lại có thể ngồi cùng bàn với cậu, thật sự quá tốt rồi, hôm nay cậu có muốn cùng đi đến phòng tự học với mình không?
Cô tin rằng với tính cách của Giản Cẩm Chi, cô ấy sẽ không từ chối cô.
Cô đã nhận ra rằng, thật ra Giản Cẩm Chi không lạnh lùng như bề ngoài, nói cô ấy lạnh lùng, không bằng nói cô ấy không giỏi giao tiếp thì đúng hơn.
Quả nhiên, đến ngày thứ mười lăm cô chuyển trường, Tạ Thư Dịch đã nghe được câu nói đầu tiên mà Giản Cẩm Chi nói với mình, trong giọng nói trong veo là cảm giác vô cùng xa cách.
Ừm.
Giản Cẩm Chi hạ ánh mắt xuống, lông mi dày như cánh bướm nhẹ nhàng vỗ, yên tĩnh mà xinh đẹp.
Nghe được câu trả lời ngắn gọn của Giản Cẩm Chi, Tạ Thư Dịch cũng không tức giận, theo tính cách của Giản Cẩm Chi, nếu như cô ấy cười nói được với cô thì mới là kỳ lạ.
Lần này khi đến phòng tự học Tạ Thư Dịch không chọn bàn đầu như cũ, mà cô ngồi cùng với Giản Cẩm Chi ở bàn trong góc phòng.
Giản Cẩm Chi như suy nghĩ điều gì đó mà nhìn cô, Tạ Thư Dịch vô tội chớp mắt mấy cái, thấp giọng hỏi: Sao thế?
Giản Cẩm Chi nói một câu không có gì rồi cúi đầu đọc sách, bỏ qua nụ cười đầy ẩn ý của Tạ Thư Dịch.
Tạ Thư Dịch không quang minh chính đại tiếp cận Giản Cẩm Chi mà từ từ tìm cơ hội tới gần cô ấy, cô vẫn như cũ yên lặng làm đề thi.
Mắt nhìn qua đề bài, sau khi hơi suy nghĩ, Tạ Thư Dịch lập tức loạt xoạt viết quy trình giải đề.
Đọc sách được một lúc, trong đầu Giản Cẩm Chi đột nhiên xuất hiện khuôn mặt tươi cười hoàn mỹ của bạn cùng bàn mới của mình.
Từ khi lên cấp ba đến nay, đây là lần đầu tiên cô ấy cùng bạn học học chung với nhau trong phòng tự học, cùng nhau ngồi chung một bàn.
Một cảm giác kỳ diệu dâng lên trong lòng, Giản Cấm Chi không nhịn được mà dựng thẳng sách lên, vụng trộm nhìn Tạ Thư Dịch.