Vừa rồi do ôm Tịch Duyệt ngã từ cầu thang xuống nên sau lưng Quý Cảnh Sơn có vết trầy lớn, tuy chỉ là vết thương ngoài da, nhưng chắc chắn cũng rất đau.
Anh nghiêng người nhìn vết thương qua tấm kính, nhàn nhạt nói: "Không có vấn đề gì lớn."
"Như này còn nói không có vấn đề gì lớn?" Tịch Duyệt giữ chặt tay Quý Cảnh Sơn, dẫn anh đến ghế sô pha ngồi xuống: "Hộp thuốc ở chỗ nào?"
"Không cần phải phiền toái như vậy."
Tịch Duyệt không còn vẻ e thẹn, ngẩng đầu nhìn Quý Cảnh Sơn, nghiêm mặt nói: "Tôi hỏi lại một lần nữa, hộp thuốc ở chỗ nào?"
Quý Cảnh Sơn hiếm khi bị bộ dạng này của cô làm cho sợ hãi, anh đỡ trán nói: "Hộp thuốc ở dưới ngăn kéo tủ TV."
Tịch Duyệt vội vàng quay đầu đi lấy hộp thuốc.
Nhà anh tuy không lớn nhưng rất sạch sẽ, tất cả đồ vật đều được sắp xếp ngăn nắp.
Hộp thuốc nằm trong ngăn kéo ở dưới tủ TV, vừa mở ra là có thể nhìn thấy.
Lấy hộp thuốc và tìm dụng cụ khử trùng.
Tịch Duyệt nhớ lại cách tối qua Hứa Minh Hoài xử lý vết thương cho mình, chuẩn bị phác họa hình hồ lô.
"Cái kia, anh quay người lại đi." Tịch Duyệt nói với Quý Cảnh Sơn.
Thật sự muốn chữa vết thương nhưng vẫn còn chút ngại ngùng.
Lần này Quý Cảnh Sơn không có ý kiến gì, yên lặng xoay người lại, quay lưng về phía Tịch Duyệt.
Vai rộng eo hẹp, tỷ lệ cơ thể cực hoàn hảo.
Nhìn đến vết thương, Tịch Duyệt thật sự đau lòng muốn chết.
Tình cảm chân thành, lần đầu tiên cô cảm thấy nếu người bị thương là mình thì tốt rồi.
Cô lớn lên trong sự giàu có, toàn thế giới hầu như đều xoay quanh cô, hơn nữa mẹ mất sớm, cha lại tái hôn, vì thế cô càng trở nên ích kỷ hơn.
Theo lời của bố Tịch Duyệt, Tịch Gia Hoa nói, mấy năm nay Tịch Duyệt cái tốt không học, học ăn chơi trác táng, thói hư tật xấu thì lại học được rất nhiều.
Hiện tại Tịch Duyệt quả thật là như vậy: Kiêu ngạo ương bướng, điêu ngoa tùy hứng.
Rất nhiều cô gái cùng tuổi cô sớm đã lăn lộn ngoài xã hội dốc sức làm việc, nhưng cô chưa bao giờ gặp khó khăn về vấn đề mưu sinh.
Tịch Gia Hoa tuy rằng ngoài miệng quở trách Tịch Duyệt, nhưng lại dâng lên những điều tốt nhất cho Tịch Duyệt vô điều kiện, rất sợ con gái mình bị thiệt thòi dù chỉ nhỏ nhất.
Cô đã quen với sự chăm sóc vô điều kiện, cho nên hiện tại, Tịch Duyệt suy nghĩ cho người khác lại càng không thực tế.
Thích một người là một điều vô cùng kỳ diệu, Tịch Duyệt nguyện ý vì Quý Cảnh Sơn mà thay đổi, cô muốn trở thành một cô gái tốt hơn, một người phụ nữ xứng đôi với anh.
Ngay cả khi Quý Cảnh Sơn bị thương, Tịch Duyệt khó chịu mà muốn khóc.
Cô thật cẩn thận dùng tăm bông xử lý vết thương chảy máu, mỗi một động tác đều quan sát phản ứng của Quý Cảnh Sơn.
"Đau không?" Tịch Duyệt nhẹ giọng hỏi.
Quý Cảnh Sơn lắc đầu: "Chỉ là vết thương nhỏ mà thôi."
"Anh cố gắng chịu đựng một chút, rất nhanh sẽ xong."
"Được, làm phiền cô rồi."
Hiện giờ suy nghĩ của Tịch Duyệt rất đơn giản, nếu không phải bởi vì cô, Quý Cảnh Sơn cũng sẽ không bị thương.
Nếu bị thương thì nên xử lý vết thương thật tốt.
Nhưng một số thứ thường khác so với tưởng tượng, đặc biệt là khi đàn ông và phụ nữ ở một mình với nhau, tình hình lúc ấy sẽ xảy ra các loại phản ứng hóa học.
Huống chi, hiện tại bọn họ như vậy cũng được coi là "tiếp xúc da thịt'.
Tịch Duyệt có thể nói là lần đầu tiên trong đời vì người khác phái làm loại chuyện này, cả khuôn mặt đỏ bừng, tim đập rất nhanh.
Bề ngoài cô thoạt nhìn rất to gan, nhưng mỗi khi chạm mặt Quý Cảnh Sơn, cô liền trở nên vâng vâng dạ dạ.
Xử lý vết thương xong, Tịch Duyệt lại nói xin lỗi Quý Cảnh Sơn một lần nữa.
Quý Cảnh Sơn xoay người lại, đột nhiên dùng ngón tay chạm vào trán Tịch Duyệt: "Còn cô, sao chỗ này lại bị thương vậy?"
Đầu ngón tay anh như mang theo một dòng điện, dòng điện cứ thế chạy từ trán xuống tim Tịch Duyệt khiến cô tê dại.
Tịch Duyệt đương nhiên không thể nói mình tối hôm qua cùng người khác đánh nhau rồi bị thương, vì thế cô giả vờ hoảng sợ đến mức thậm chí không tin vào mình: "Tối hôm qua không cẩn thận va vào tường..."
"Chú ý an toàn."
"Được..."
Trời đất chứng giám, tất cả những lời nói dối của Tịch Duyệt đều dành cho Quý Cảnh Sơn.
Cũng không biết Quý Cảnh Sơn là người may mắn hay là bất hạnh.
Từ khi Quý Cảnh Sơn xuống máy bay đến giờ, "ngẫu nhiên gặp được" Tịch Duyệt vài lần, và mỗi lần đều có bất ngờ "ngoài ý muốn".
Nhưng kỳ lạ thay, anh không những không ghét bỏ loại cảm giác này, thậm chí còn có chút chờ mong cô gái này sẽ mang đến cho mình cái gì.
Không ai nói chuyện khiến căn phòng trở nên im lặng đến kỳ quái.
Quý Cảnh Sơn mượn cơ hội này đi thay quần áo thoải mái, thuận tiện pha cho Tịch Duyệt một tách trà bạch: "Trong nhà chỉ có loại trà này, trà bạch do một người bạn của tôi gửi qua, cô nếm thử xem."
Tịch Duyệt không biết thưởng thức trà, nhưng vẫn không ngừng uống, gật đầu: "Tôi thích uống trà, uống trà rất tốt cho sức khỏe."
Quý Cảnh Sơn cười nhẹ, xoay người trở về phòng.
Tịch Duyệt nhận ra điều đó sau đó, cầm tách trà lên mới nhớ tới vừa rồi mình chỉ tập trung vào việc xử lý vết thương cho Quý Cảnh Sơn, trong lòng sôi sục lên vì ngọt ngào.
Nghĩ lại thì dáng người Quý Cảnh Sơn thật sự không có gì để nói, lúc mặc quần áo nhìn gầy, khi cởi đồ lại có da có thịt.
Anh không giống phong cách của các tiểu thịt tươi ngoài kia, mà là người đàn ông thực sự rất nam tính.
Ai da...!Không hổ là người đàn ông mà cô nhìn trúng.
Quả thực là rất hoàn mỹ.
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên Tịch Duyệt bị nước trà làm bỏng.
Cô mải mê suy nghĩ mà quên mất trà mới được pha, nhiệt độ nóng đến kinh hãi.
Khi Quý Cảnh Sơn thay đồ xong bước ra thì thấy Tịch Duyệt bị nước trà làm bỏng, anh bất lực lắc đầu, ánh mắt đầy thương hại không nói nên lời: "Tôi rất tò mò, tại sao cô luôn tự làm chính mình bị thương vậy?"
Tịch Duyệt vô tội thè lưỡi mới bị bỏng, một bên quạt gió, một bên mồm miệng nói không rõ: "Tôi cũng không muốn bị như vậy."
Quý Cảnh Sơn đứng trước mặt Tịch Duyệt, cúi xuống nhìn cái lưỡi của cô, có chút đỏ lên, nhưng vấn đề không lớn, không có nổi mụn nước.
"Không có vấn đề lớn."
"Vậy thì tốt..."
Quý Cảnh Sơn chỉ đơn giản là muốn xem cô có bị thương hay không, hoàn toàn không có suy nghĩ gì khác, nhưng bầu không khí thật sự rất lạ, khi cô phải ứng lại thì chỉ còn lại ám muội.
Hai người dựa gần đến mức Quý Cảnh Sơn có thể thấy rõ gương mặt không chút tì vết của Tịch Duyệt.
Tịch Duyệt đỏ mặt, mím môi, trong lòng nổi lên một đám bọt hồng.
Quý Cảnh Sơn xoay người theo bản năng đi thu dọn lại bàn trà, bình tĩnh nhưng trong lòng đang nổi lên gợn sóng.
Mới vừa về nước, hôm nay Quý Cảnh Sơn cũng không có việc gì khác để xử lý, chủ yếu là ở nhà sắp xếp lại đồ vật và thích nghi với múi giờ.
Tịch Duyệt xuất hiện làm phá vỡ kế hoạch ban đầu của anh, thậm chí làm anh có chút choáng váng.
Tịch Duyệt đột nhiên phát hiện trên bàn trà có một quyển album, tò mò hỏi: "Tôi có thể xem không?"
Quý Cảnh Sơn gật đầu: "Đương nhiên."
Trên bàn trà có vài cuốn album, đều là của Quý Cảnh Sơn vừa rồi lấy ra khi đang sắp xếp lại đồ đạc.
Những tấm hình đóng băng ký ức và thời gian, mỗi một tấm đều quý giá.
"Ông tôi hồi trước rất thích chụp ảnh cho tôi, vì vậy hầu hết các tấm hình đều là hình của tôi." Quý Cảnh Sơn nói.
Từ lúc sinh ra đến mười bảy tuổi, album gần như ghi lại quá trình trưởng thành của Quý Cảnh Sơn.
Khi Quý Cảnh Sơn ra nước ngoài, sau mười bảy tuổi các tấm hình chụp anh cũng càng ngày càng ít.
Trùng hợp chính là, Tịch Duyệt chọn đúng album có những tấm ảnh hồi cao trung của Quý Cảnh Sơn.
Vừa mở album ra, những hồi ức năm xưa tràn về.
Đồng phục cao trung cực kỳ xấu, là bộ đồ thể thao màu trắng xanh.
Lúc ấy Tịch Duyệt rất ghét mặc bộ đồ đồng phụuc khó nhìn đó, nhưng một ngày nọ cô phát hiện còn có người có thể mặc đồng phục đẹp đến mê người như vậy.
Người này chính là Quý Cảnh Sơn.
Bức ảnh đầu tiên của album là bức ảnh chụp Quý Cảnh Sơn mặc đồng phục đứng ở cổng trường trung học Nam Châu.
Quý Cảnh Sơn ngồi xuống cùng Tịch Duyệt xem ảnh chụp, còn không quên giải thích: "Đây là hình khi tôi mới bắt đầu vào cao trung."
Tịch Duyệt xem đến mê mẩn, còn có chút luyến tiếc khi phải lật qua trang.
Thật ra cô đã bí mật giấu những ảnh chụp của Quý Cảnh Sơn, nhưng rất nhiều ảnh trong số đó là cô chụp lén.
Thích nhưng không dám chủ động bày tỏ, chỉ vì anh quá ưu tú.
Hiện giờ có thể ngồi cùng Quý Cảnh Sơn và cùng xem những bức ảnh của anh lúc trước, cái cảm giác này cũng khó tưởng tượng nổi.
Lật qua một tấm hình khác, là hình ảnh Quý Cảnh Sơn ở đại hội thể thao giành được huy chương vàng.
Đó là cuộc thi chạy nước rút hai trăm mét, và anh đã về nhất.
Tịch Duyệt thì không thể, cô không có tế bào vận động.
Xem được một lúc, Quý Cảnh Sơn nhận được một cuộc điện thoại, có lẽ là cuộc điện thoại liên quan đến công việc nên anh đi đến bên cửa sổ nhận máy.
Tịch Duyệt giả vờ như đang xem ảnh, lỗ tai hận không thể dán lên người Quý Cảnh Sơn, vì vậy cô cố gắng nghe nó.
"Tử Vi, cậu cũng về nước rồi à? Thật trùng hợp."
Tịch Duyệt nghe được hai chữ Tử Vi này, tức khắc chuông cảnh báo vang lên thật lớn!
Nếu cô đoán không sai, Tử Vi trong cuộc nói chuyện đó chính là Lý Tử Vi.
Quý Cảnh Sơn nói: "Đúng vậy, tớ đang tìm một trợ lý...!Tớ không có yêu cầu gì đặc biệt đối với trợ lý...!Chu Sinh Nham phụ trách việc này."
Muốn tìm trợ lý?
Tịch Duyệt ngay lập tức nghĩ đến, Quý Cảnh Sơn lần này về nước hình như không có mang theo trợ lý người Mỹ của mình về.
Cho nên, anh sẽ tuyển dụng trợ lý mới ở Trung Quốc?
Cũng không phải không có khả năng này.
Cho nên, người phụ nữ Lý Tử Vi này quay trở về nước là để nhận chức vụ trợ lý của Quý Cảnh Sơn?
Không được! Tuyệt đối không được!
Tuyệt đối không thể để người phụ nữ này nắm bắt được cơ hội!
Tịch Duyệt lập tức nói lời tạm biệt ra về.
Không ngừng chuẩn bị cho các kế hoạch tiếp theo.
Sau khi tạm biệt Quý Cảnh Sơn, Tịch Duyệt quay đầu và gửi tin nhắn vào nhóm bạn thân "kế hoạch A" phát động tin tức: [Giúp tớ điều tra, có phải Quý Cảnh Sơn đang tuyển trợ lý hay không?]
Một phút sau.
Giả Bối Bối: [Đúng vậy.
Nhưng bọn họ không có trực tiếp tìm bên ngoài, chắc họ sẽ trực tiếp tìm kiếm ở công ty săn đầu người]
Chân Chỉ Kỳ: [Duyệt Duyệt cậu muốn làm gì?
Tịch Duyệt: [Tớ có một ý tưởng rất táo bạo]
Tịch Duyệt: [Tớ muốn trở thành trợ lý của Quý Cảnh Sơn!!]
Giả Bối Bối: [Cười sống sót.JPG]
Giả Bối Bối: [Cậu đường đường là tổng giám đốc công ty hữu hạn khoa học kỹ thuật Hoài Mộng mà lại chạy tới chỗ Quý Cảnh Sơn làm trợ lý?]
Giả Bối Bối: [Cậu không sợ mình bị mọi người nghi ngờ là gián điệp thương mại sao?]
Chân Chỉ Kỳ: [Đúng rồi, cậu biết làm trợ lý như thế nào sao? Đừng đến lúc đó cậu là trợ lý lại đi thuê một trợ lý khác làm việc]
Tịch Duyệt tức giận đến mức gan đau.
Đang chuẩn bị nhắn tin lại, trợ lý của cô gọi cho cô.
Tịch Duyệt nhấc máy liền nghe trợ lý nói: "Ông Tịch hôm nay tới công ty kiểm tra ạ."
"Ông Tịch? Ông Tịch là ai?" Toàn bộ tâm tư của Tịch Duyệt đều đổ dồn vào Quý Cảnh Sơn, thậm chí còn không để tâm đến lời trợ lý nói.
Trợ lý khụ một tiếng, "Tịch Gia Hoa, là cha của chị."
Tịch Duyệt hiểu ý: "Ồ, ông ấy hiện tại đã đi rồi sao?"
"Chưa đi ạ, ông ấy đang ở văn phòng của chị." Trợ lý do dự một lúc, cuối cùng vẫn mở miệng nói: "Trong công ty có tin đồn ông Tịch đang muốn sa thải chức vụ tổng giám đốc của chị.".