Công Lược Cặn Bã Ấy


WATTPAD: MoTuLinh
Edit: Phương Phương + Thanh Vân
----------------------------???
Dung Tự nghe tiếng cửa phòng khóa lại, sau đó lại quơ quơ dây xích trên tay mình, khẽ nhúc nhích, liền nghe được tiếng vang rầm rầm, cô vô thức nhướng mày.
Đây xem như cầm tù đi?
Hình như đây là lần đầu tiên cô gặp phải chuyện này a, còn tốt, tất cả mọi chuyện cũng đã giao phó xong với Tiết Ngọc Thu, xem như không có nỗi lo về sau, còn Lâm Thụy Đông bên kia, lúc nên châm ngòi thổi gió thì cô cũng đã làm xong tất cả rồi, thật ra tiếp theo cô cũng không cần làm việc gì.
Trước đó cô đã hỏi qua Chết Đòi Tiền, nghe nó nói bởi vì nhân cách phụ của Cố Minh Lãng cùng chủ nhân cách của Cố Minh Lãng căn bản là cùng một cái thân thể, cô chỉ cần xoát đầy một người trong đó là được, một cái khác cô thật sự là không có hứng thú gì đối với hắn ta, cũng không nghĩ làm nhiều chuyện vô ích, hiện tại vừa vặn, nếu là cô nhớ không lầm, hẳn là còn kém 1 điểm a?
Lâm Thụy Đông cô sớm đã có kế hoạch, cho nên hiện tại trọng yếu nhất hẳn là xoát đầy độ hảo cảm của Cố Minh Lãng, vốn dĩ cũng nên ở bên cạnh Cố Minh Lãng.........
Nhưng bị khóa ở chỗ này, sao cô lại cảm thấy bất mãn như vậy chứ?
Kéo kéo, phát hiện dây xích cũng không thể bị cô kéo đứt, buông xuống cái tay bị khóa, căn bản cũng không biết sau khi ra khỏi biệt thự, Cố Minh Lãng trở lại công ty một lần nữa đầu nhập vào công việc, trên Notebook đặt ở bên cạnh đang phát hình ảnh cô đang nhàm chán buồn bực.
Dường như chỉ cần nhìn Dung Tự ngoan ngoãn mà đợi ở dưới mí mắt hắn, trong lòng của hắn mới có thể không nôn nóng bất an, không biết làm thế nào như vậy.
Hắn thích Dung Tự, càng bởi vì cô mà hoàn toàn thức tỉnh, hắn bởi vì cô giáo Lục ra đời, bởi vì Dung Tự mà hoàn toàn thức tỉnh, hiện tại thậm chí có thể áp đảo chủ nhân cách, trở thành Cố Minh Lãng chân chính, hắn yêu Dung Tự như vậy, thậm chí không thể tin được sau này không có cô hắn sẽ như thế nào, là chết đi hay là sụp đổ hắn cũng không biết, hơn nữa hiện tại hắn đã nghĩ kỹ rồi, về sau nếu là Dung Tự chết đi, hắn cũng không sống sót một mình, không có Dung Tự thì Cố Minh Lãng chẳng là gì cả.
Càng nhìn Dung Tự, động lực làm việc của Cố Minh Lãng càng nhiều thêm, lúc đầu hắn dự tính làm việc đến chín giờ tối mới xong, hiện tại hoàn thành sớm hơn dự định ba giờ, sau đó một người vui vui vẻ vẻ đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn lấy lòng cô, sau khi về đến nhà, làm xong đồ ăn, mới tính đi vào cùng Dung Tự hưởng bữa tối chỉ có hai người bọn họ.
Chỉ có hai người bọn họ, thật là một chuyện tốt đẹp!
Mà sau khi Cố Minh Lãng bưng đồ ăn vào cửa đã nhìn thấy Dung Tự thế nhưng đã nằm trên giường ngủ thiếp đi, hai mắt khép hờ, bởi vì ngủ say, hai má còn mang theo nhàn nhạt hồng, nhìn qua mê người cực kỳ.
Cố Minh Lãng thật cẩn thận đặt đồ ăn ở một bên, sau đó liền ngồi trên sàn nhà nghiêm túc nhìn Dung Tự đang ngủ.
Chờ gần tám giờ, Dung Tự mới chậm rãi tỉnh lại, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy Cố Minh Lãng vẫn giữ nguyên tầm mắt, cười híp mắt nhìn cô, con ngươi Dung Tự hơi co lại, lui về phía sau.
Dù sao vừa mở mắt ra liền trông thấy một nam nhân cười nhìn mình say đắm, coi như hắn ta dáng dấp đẹp trai, trái tim nhỏ cũng rất khó tiếp nhận được không?
Thấy Dung Tự muốn né tránh hắn, ánh mắt Cố Minh Lãng biến đổi, lúc hắn đang định mở miệng nói chuyện, Dung Tự trực tiếp từ bên kia giường đi xuống, ngửi thấy mùi thơm của thức ăn trong phòng, lông mày hơi nhíu lại: "Sao anh lại đem đồ ăn lên phòng? Không biết sẽ có mùi sao? Ban đêm ngửi mùi này sao ngủ được đây? Anh thả tôi ra, tôi không chạy, nếu như anh thật sự lo lắng, anh có thể đem đầu còn lại của còng tay khóa vào tay mình, sau này nói không chừng còn có thể mang tôi ra ngoài, anh nghĩ đi chúng ta có thể cùng nhau đi siêu thị, anh đi công ty làm việc tôi ngồi ở bên cạnh đọc sách, một mực ở bên cạnh anh, trong phòng này chắc anh cũng đã lắp đặt cameras rồi phải không? Chẳng lẽ so với việc tôi chân chính đứng trước mặt anh, anh lại thích tôi xuất hiện trên màn hình?"
Dung Tự có chút khó hiểu nhìn Cố Minh Lãng đang hơi trố mắt, chậm rãi tới gần, nhẹ nhàng ôm lấy cổ của hắn ta: "Tôi nói không chạy chính là không chạy, anh không tin tưởng tôi hay là không tin chính anh? Hử? Tôi muốn đi ra ngoài ăn cơm, anh ngửi đi, mùi vị trong phòng thật sự là quá khó ngửi.

..."
Dung Tự giơ bàn tay ra tùy ý phẩy phẩy, vẻ mặt ủy khuất nhìn Cố Minh Lãng trước mặt: "Được không?"
Nghe vậy, ánh mắt của Cố Minh Lãng liền hòa hoãn lại: "Em nói được thì được, ban đêm chúng ta đi gian phòng của chúng ta, không ở nơi này ngủ được không?"
"Được." Dung Tự cười gật đầu.
Sau đó nhìn Cố Minh Lãng mở đoạn dây xích trên đầu giường của cô ra, treo ở trên cổ tay hắn, liền dẫn cô xuống lầu.
Ăn cơm tối xong, Cố Minh Lãng ôm Dung Tự chìm vào giấc ngủ, chỉ là nửa đêm lại là một con người khác của hắn tỉnh lại, nhìn Dung Tự trong ngực mình ngủ say, trầm mặc, một "chính mình" khác có bao nhiêu yêu thích Dung Tự hắn không phải không cảm giác được, thậm chí hắn có loại ảo giác mình cũng bị ảnh hưởng, hiện tại thậm chí chỉ cần nhìn Dung Tự trong ngực đều cảm thấy hạnh phúc cực kỳ.
"Cút về!"
Bỗng nhiên hắn nghe được mình nói như vậy.
"Anh tiếp tục như vậy sớm muộn sẽ hối hận!" Hắn lộ ra vẻ lo lắng.
"Hối hận là cái gì cho tới bây giờ tôi cũng không biết, cậu chỉ cần ngoan ngoãn biến mất là được rồi, sau này tôi sẽ vĩnh viễn ở chung một chỗ cùng Dung Tự, cô ấy sống tôi sống, cô ấy chết tôi chết, cho dù lên cầu Nại Hà tôi đều sẽ không bỏ qua cô ấy, cậu yên tâm, cút về đi!"
Cố Minh Lãng tàn nhẫn nói xong, một thanh âm khác trong cơ thể dần dần lắng lại.
Dung Tự ngủ trở mình, Cố Minh Lãng vội vàng ôm lấy từ phía sau lưng cô, đem mặt chôn bên trong cổ của cô: "Chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau đúng không?"
Nghe như tiếng thì thầm, Dung Tự có chút nhếch miệng, cũng không có ý trả lời hắn ta.
Cuộc sống sau đó, mỗi lần ra đường hai người đều khóa tay lại với nhau, nhiều lắm là dùng quần áo che giấu một chút, chân chính ở bên nhau giống như hình với bóng, Dung Tự còn tốt, dục vọng chiếm hữu của Cố Minh Lãng đối với cô lại càng nặng hơn, ngay cả điện thoại của cha mẹ cũng không cho cô nhận.
"Em là của anh, chỉ là của anh, thân nhân bạn bè cái gì cũng không cần, chỉ cần anh là được rồi, chỉ cần anh là được rồi.

.

."
Nghe hắn ta nói như vậy, Dung tự nhìn điện thoại trên mặt đất đã bị giẫm nát, trầm mặc giây lát, lập tức ngẩng đầu lên, cười nhìn về phía Cố Minh Lãng bên cạnh, nhẹ nhàng ôm vòng lấy eo, hôn cái cằm của hắn ta: "Được."
Cố Minh Lãng bị Dung Tự ôm một cái làm cả người ngơ ngác, sau đó ôm chặt lấy Dung Tự trong ngực, trong mắt lại hiện lên một tia mờ mịt, hắn cũng không biết mình muốn làm sao mới tốt, mặc dù thái độ của Dung Tự đối với hắn thuận theo tuyệt đối, nhưng hắn vẫn không ngăn được đáy lòng hoảng loạn, rốt cuộc làm sao bây giờ? Rốt cuộc hắn nên giữ Dung Tự làm sao mới được?
Mà Dung Tự ở lâu trong văn phòng của Cố Minh Lãng, cũng nghe nói gần đây gia chủ Lâm thị giống như thay người, đổi thành Lâm Thụy Đông như trong dự đoán của cô, hiện tại đang cùng Phó thị tranh đua lợi hại, nhưng Lâm Thụy Đông rốt cuộc là mất tiên cơ, có Dung Tự nhắc nhở cũng trước sau ở kèo dưới, rốt cuộc tên bệnh tâm thần như Cố Minh Lãng nện bước ngay cả Dung Tự đôi khi cũng có chút không theo kịp, càng đừng nói người bình thường như Lâm Thụy Đông.
Phó Thị cũng tiến vào một ít người mới, nghe nói là người đứng về phía Phó lão gia tử tất cả đều bị Cố Minh Lãng đưa về nhà dưỡng lão, vì thế thay một vòng máu mới.
Đến nỗi Phó lão gia tử nghe nói hiện tại đã vào bệnh viện, thân thể cũng không đến mức quá kém, nghe nói ỷ vào bệnh viện dùng dư luận đến công kích Cố Minh Lãng, mà những người khác của Phó gia và Cố gia gặp Cố Minh Lãng, thậm chí là Dung Tự đều là biểu lộ lấy lòng, một số người thậm chí trực tiếp liền hô Dung Tự là Cố phu nhân.
Cố Minh Lãng nghe được cái xưng hô Cố phu nhân này, cả người lập tức liền bắt đầu vui vẻ, sau đó cứ trực tiếp gọi Dung Tự là Cố phu nhân Cố phu nhân.
Mà mấy vị mới tới Phó Thị, Dung Tự cùng bọn họ gặp qua vài lần, nhưng mà cũng chưa từng nói với họ một câu, không có gì khác, chủ yếu là Cố Minh Lãng không cho phép, một lần một thanh niên giúp Dung Tự nhặt quả quýt nhỏ lập tức bị Cố Minh Lãng quát mắng, sau đó liền không còn người dám tiếp cận Dung Tự.
Khoảng ba tháng sau, Dung Tự cùng Cố Minh Lãng cùng nhau đi chụp ảnh cưới, suốt ba tháng, mặc kệ là Phó Ngôn Khải, Lâm Thụy Đông hay là Lâm Lan San, thậm chí là người nhà Dung Tự, cô vẫn chưa thấy mặt một ai, nhưng cô lại sắp tổ chức hôn lễ với Cố Minh Lãng.
Chẳng qua gần đây tâm tình của Cố Minh Lãng không được tốt lắm, mơ mơ hồ hồ nghe hắn ta cùng người khác nói chuyện điện thoại, hẳn là Lâm Thụy Đông không biết được trợ lực từ nơi nào, kiếm được đầu tư yên ổn không nói, giống như mỗi một lần đấu thầu đều có thể biết con át chủ bài của Phó thị, luôn có thể lấy cơ hội cực kỳ bé nhỏ đế thắng Phó thị.
Gần nhất hai nhà đều cạnh tranh một dự án khai thác, nghe nói Lâm gia giống như đã lấy toàn bộ tài sản để đánh cược một lần, mà Cố Minh Lãng đương nhiên cũng không thả lỏng, kết quả trước ngày hôn lễ của Cố Minh Lãng cùng Dung tự một ngày, Cố Minh Lãng thành công lấy được dự án khai thác, nhưng vốn liếng cũng ra không ít, dự án khai thác lần này nếu là không kiếm tiền, chỉ sợ Cố gia cùng Phó gia cũng phải bị kéo đổ.
Lòng Cố Minh Lãng rối loạn.
Vào lúc ban đêm, Dung Tự ở đối phương nhìn chăm chú, tự mình làm một bữa cơm tối chúc mừng hắn ta, đây là chuyênn lúc trước Cố Minh Lãng cũng sẽ không cho cô đụng vào.
"Chúc mừng." Dung Tự giơ lên ly rượu vang đỏ, cười nói với hắn ta.
"Cùng vui, Sáng mai toàn thế giới ai cũng biết em là Cố phu nhân." Nói xong, Cố Minh Lãng đem ly rượu vang đỏ trong tay mình đổi với ly trong tay Dung Tự, sau khi Dung Tự sửng sốt một chút, mỉm cười, liền uống ly rượu vang đỏ ban đầu của Cố Minh Lãng một hơi cạn sạch, sau đó nhìn Cố Minh Lãng uống rượu trong ly của mình, trừng lớn hai mắt không thể tin tưởng mà té ngã trên mặt đất.
"Tôi chúc mừng, là chúc mừng tôi rốt cuộc cũng được tự do! Hẳn là không giống với anh.....!Cố tiên sinh của tôi." Dung Tự cười đứng lên, sau đó sờ lên ngực Cố Minh Lãng, sờ đến chìa khóa làm bằng bạc, vừa mở xiềng xích trên tay ra, Cố Minh Lãng liền ráng chống đỡ nắm chắc tay của cô.
"Dung......!Dung Tự.....!Em muốn.....!Em muốn rời khỏi anh....."
"Bằng không đâu? Giống như một vật phẩm phụ thuộc vĩnh viễn đợi ở cạnh anh, không có người quen, cái gì cũng không có, giống như là vật phẩm không có sinh mệnh........"
Câu nói kế tiếp Dung Tự nói không nên lời, đơn giản là cô thấy được Cố Minh Lãng vì bảo trì thanh tỉnh, cắn đến đầu lưỡi của mình chảy máu, máu tươi theo cái cằm trắng nõn của hắn ta, từng giọt rơi trên áo sơ mi trắng của hắn ta.
Đôi mắt Cố Minh Lãng liền trở nên hoàn toàn đỏ đậm, nước mắt cũng theo máu tươi trong miệng hắn cùng nhau nhỏ giọt trên áo sơ mi "Không đi......!Dung Tự......!Không thể......!Không thể đi......!Tất cả mọi chuyện em làm........!Anh đều có thể không so đo........!Em truyền giá quy định của Phó thị cho Lâm Thụy Đông, em nói cho bọn họ tất cả kế hoạch của anh.........!Anh có thể coi như cái gì cũng chưa từng xảy ra......!Anh biết......!Biết dự án khai thác kia có vấn đề, nhưng anh nghĩ chỉ cần em vui vẻ.......!Anh cái gì cũng không so đo......!Anh đã mua mảnh đất ở gần quê của em, chờ sau khi chơi đùa Cố gia cùng Phó gia xong, anh........!Anh liền mang em về quê.........!Nói cho cha mẹ em........!Anh......!Anh mới là Cố Minh Lãng, mới là Cố Minh Lãng kết hôn với em.........!Anh biết em cùng anh ở cùng nhau không vui.......!Anh không biết phải làm sao........!Anh vẫn luôn muốn muốn em vui vẻ........!Tiểu Tự.........!Đừng đi.........!Đừng đi......."
Máu tươi ở trong miệng Cố Minh Lãng  chảy càng nhiều, chỉ trong chốc lát quần áo của hắn ta đã nhuộm đỏ, tay thủy chung vẫn nắm lấy tay Dung Tự không buông.
"Đừng đi....."
Hai mắt đỏ ngầu từ đầu đến cuối nhìn xem đôi mắt Dung Tự.
Dung Tự trầm mặc giây lát, "Anh đều biết?"
Đúng vậy, hai ngày nay Phó thị có xu hướng suy tàn vẫn luôn là cô ở sau lưng quấy rối, nguyên nhân gây ra đó là nhân viên mới nhặt quả quýt nhỏ kia, dự án khai thác có vấn đề, cô biết, Lâm Thụy Đông cũng biết, mà người giúp đỡ Lâm thị bên kia vẫn luôn là Tiết Ngọc Thu phái đến, vì duy trì Lâm thị để hắn ta cùng Cố Minh Lãng đấu.
Phó Thị tiếp dự án khai thác kia, sẽ sụp đổ là tất nhiên, mà Lâm thị bên kia, Tiết Ngọc Thu cũng sẽ không từ bỏ nuốt hắn ta vào.
Tóm lại lúc này, xem như chân chính lưỡng bại câu thương!
Dung Tự cũng đến lúc phải ra đi, trong rượu trong thức ăn cô đều hạ thuốc, thuốc là hỏi Chết Đòi Tiền mua được, chỉ có tác dụng với nam nhân, cho nên mặc kệ hắn ta đổi một ly rượu kia, coi như không uống chỉ ăn đồ ăn cũng sẽ ngất đi, thuốc có tác dụng mạnh, tên là một liều liền ngã , bất kỳ người nào cũng không chống được một phút đồng hồ.
Nhưng bây giờ Cố Minh Lãng lại trọn vẹn chống đỡ được ba phút, nắm chặt tay của cô vẫn một mực không muốn buông ra.

Dung Tự đẩy ngón tay hơi có vẻ bất lực của hắn ra, trong ánh mắt càng thêm tuyệt vọng của đối phương, chậm rãi đứng lên: "Cố Minh Lãng, anh không biết yêu, tôi....!Cũng không hiểu.......!Sau này anh tự sống tốt, quê của tôi là địa phương non xanh nước biếc, anh ở nơi đó sống một cuộc sống thoải mái hẳn là không tồi........."
Nói xong, Dung Tự cắn cắn môi, "Tôi đi........"
"Đừng.........."
Cố Minh Lãng hô một tiếng, nhưng tay của hắn ta lại bất lực nâng lên: "Tiểu Tự.....!Tiểu Tự....."
Dung Tự đi tới cửa, ma xui quỷ khiến nhìn hắn ta một cái, lại thấy đối phương rõ ràng đã chịu tác dụng của thuốc, nhưng vẫn là gắt gao trợn tròn mắt, nhìn về phía cô, trong mắt tràn đầy tơ máu.
"Tạm biệt, Cố Minh Lãng.

.

."
Dung Tự đi rồi.
Thế giới của Cố Minh Lãng, từ đây một vùng tăm tối.
Hai năm sau, sáng sớm.
Tại một tiệm chụp ảnh có tên là Tư Tư, ông chủ kéo cánh cửa xếp cuốn của tiệm mình ra, ôm bảo vật giữ tiệm, đặt lên tủ kính triển lãm, nhẹ nhàng lau cái người mặc một thân váy lụa tím, đầu gối lại bị băng gạc băng bó, cả người được người cõng trên lưng, mặt nữ nhân còn nở nụ cười lau mồ hôi cho người dưới thân, khẽ mỉm cười, trong mắt lóe lên một tia tưởng niệm cùng chua xót.
"Ây, ông chủ, mở cửa à? Đây là vợ anh sao? Dung mạo thật là xinh đẹp!"
"Cảm ơn!" Nam nhân có chút ngượng ngùng cười cười, "Tới chụp ảnh?"
Gần như


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui