Công Lược Nam Phụ

Edit: Aya Shinta

"Khá lắm con nhóc ngông cuồng kia! Cô có bản lĩnh thì tự mình xông vào Dã gia ta đi tìm Dã Cuồng đi!" Lão lang kia quát.

Cả người Lăng Vu Đề đều mang theo vẻ đề phòng, lo lắng sau một khắc, những người sói này sẽ xông lên.

Có điều không đợi những người sói đó đến công kích cô, Dã Cuồng đã tự mình đi ra.

"Cô, cô là người, là người tới..."

Dã Cuồng chỉ vào Lăng Vu Đề, nhưng nửa ngày không nói ra được tên cô, bởi vì căn bản y không biết tên Lăng Vu Đề.

"Lăng Vu Đề!" Nói xong, Lăng Vu Đề còn trừng Dã Cuồng một chút!

"Ồ ~ Hóa ra cô gọi Lăng Vu Đề à! Được rồi, cô đến tìm tôi có việc gì sao?" Dã Cuồng hữu hảo cười với Lăng Vu Đề.

"Đương nhiên là có! Anh đi theo tôi!" Đoạn, Lăng Vu Đề liền kéo cánh tay Dã Cuồng đi về phía ngoài cửa.

Dã Cuồng cũng không từ chối, còn chủ động giúp Lăng Vu Đề mở cửa, cùng với cô đi ra ngoài.

Lão lang phía sau thấy vậy, mắt đều sắp phun ra lửa: "Dã Cuồng tên tiểu tử thối nhà ngươi, trở lại cho ta!"

Nghe được tiếng gào nhưng Dã Cuồng cũng không hề quay đầu lại, y chỉ phất tay một cái, sau đó nói một tiếng: "Chờ chút trở về liền!"

Lão lang bực tức đến giậm chân!

Lăng Vu Đề và Dã Cuồng cũng không có đi bao xa, chỉ là đi tới trong rừng cây bên cạnh trang viên Dã gia, sau đó liền ngừng lại.

Dã Cuồng vẫn mang cái vẻ mặt đầy ý cười, y cười lên như chàng thiếu niên, còn rất đẹp trai.

Nhưng đổi lại thì Lăng Vu Đề không có chút hảo cảm nào với y hết, hết cách rồi, đều là bởi vì Dã Cuồng nên cô mới lạc lối tới mức độ này!

"Ngày đó cảm tạ cô đến sân bay ngăn tôi, bằng không, tôi đã thật sự rời đi. Tôi dám cam đoan, đến thời điểm đó, hối hận chắc chắn là chính tôi! Tuy hiện tại Ninh Ninh vẫn chưa có tha thứ cho tôi, thế nhưng tôi có lòng tin, chẳng mấy chốc cô ấy sẽ tha thứ! Cô..."

"Anh thì ngon rồi, có thể quay về với Nhạc Ninh! Thế nhưng tôi bởi vì anh mà chẳng tốt đẹp gì!!!"

Lăng Vu Đề không có bao nhiêu tâm tình mà đi nghe Dã Cuồng cùng Nhạc Ninh thế nào, trực tiếp mở miệng ngắt lời y.

Dã Cuồng ngẩn người, lập tức ân cần hỏi han: "Cô làm sao?! Gặp phải việc gì cần tôi hỗ trợ sao?!"

Lăng Vu Đề cảm thấy cô cũng không cần phải nổi nóng, hít sâu điều chỉnh tâm tình rồi thì Lăng Vu Đề mới mở miệng nói rằng.

"Hiện tại tôi không có nhà để về, bởi vì ngày đó đi sân bay tìm anh, bị dưỡng phụ tôi nhìn thấy, ngài ấy cho rằng tôi là Ẩn tộc, mặc kệ tôi giải thích thế nào cũng không tin, thậm chí cho rằng tôi không phải dưỡng nữ của người. Lúc đó nếu như tôi không chạy nhanh một chút, rất có thể sẽ bị ngài ấy giết. Thế nhưng tôi chạy rồi, thì ngài ấy càng thêm tin tưởng tôi là Ẩn tộc."

"Ẩn tộc?!" Dã Cuồng khẽ cau mày: "Làm sao dưỡng phụ lại coi cô thành người Ẩn tộc đây? Anh ta sẽ không hoài nghi Dã gia tôi cũng là Ẩn tộc chứ?!"

Dã Cuồng thân là nam chủ, y cũng không ngu ngốc.

Tuy rằng hiện tại y còn chưa đủ thành thục, thế nhưng cũng không phải kẻ yếu, bằng không làm sao Nhạc Ninh lại coi trọng y đây!

Lăng Vu Đề chỉ là đến sân bay tìm y, Lăng Kiêu Hàn liền hoài nghi Lăng Vu Đề là Ẩn tộc.

Như vậy, nhất định Lăng Kiêu Hàn cũng sẽ hoài nghi Dã gia cũng là Ẩn tộc!

Lăng Vu Đề gật đầu: "Hẳn vậy."

"Vậy thì, hiện tại chẳng phải cô không thể lộ diện? Dưỡng phụ cô khẳng định đang truy lùng tung tích cô khắp nơi đấy!" Dã Cuồng nói rằng.

Sau đó y còn nói: "Bằng không, cô ở lại dã gia đi. Coi như dưỡng phụ cô có bản lĩnh lớn hơn đi chăng nữa, cũng sẽ không xông đến Dã gia tới bắt cô đâu!"

Lăng Vu Đề muốn chính là câu nói này!

Mục đích mà cô đến vốn muốn cho Dã Cuồng cho cô một chỗ dừng chân tạm thời, hiện tại Dã Cuồng không chờ cô mở miệng liền chủ động đưa ra lời mời, không thể tốt hơn!

Lăng Vu Đề gật đầu: "Được, tôi cũng không ở quá lâu, chỉ cần tôi tìm được phương pháp có thể chứng minh thân phận thì tôi liền rời đi."

Dã Cuồng nhếch môi ha ha nở nụ cười, sau đó vỗ vỗ vai Lăng Vu Đề: "Cô thành ra vậy cũng coi như là tôi hại, đừng khách khí, cô muốn ở bao lâu cũng có thể!"

Lăng Vu Đề bị Dã Cuồng đập đến thiếu chút nữa thì ngã ngồi ra đất, trừng Dã Cuồng một chút, anh ta coi cô là người sói giống anh ta hay sao!

Đàm luận xong, Lăng Vu Đề theo Dã Cuồng trở về trang viên Dã gia.

Lần này Dã Cuồng tự mình lên tiếng, Lăng Vu Đề là khách quý của Dã gia, không cho phép thất lễ!

Nếu thiếu chủ tử đã nói như vậy rồi, những người giúp việc kia còn dám nói cái gì nữa!

Chỉ là, các trưởng bối Dã gia không muốn.

Người vừa nãy đi ra chính là ông của Dã Cuồng, lúc này lão ngồi trên vị trí cao trong phòng khách, lạnh lùng trừng Lăng Vu Đề.

Thân thích trong nhà Dã Cuồng không ít, trong tiểu thuyết đã sớm đề cập tới.

Những người sói kia ngồi ở trên ghế, từng cái ánh mắt bất thiện bắn tới Lăng Vu Đề, Lăng Vu Đề hoàn toàn không thèm để ý, xem bọn họ như không khí mà thôi.

Cô cũng không có bày ra dáng vẻ thân mật chào hỏi những người sói kia, Dã gia có nhiều nữ quyến, ở đời tôn tử này, Dã gia gia chỉ có Dã Cuồng là tôn tử, cho nên mới bảo hộ Dã Cuồng tốt như vậy.

Đối với những nữ quyến của Dã gia, bởi vì có xem qua nội dung vở kịch nên Lăng Vu Đề thật sự không có hảo cảm với bọn họ.

Cô tới nơi này lại không phải muốn nịnh bợ ai, đương nhiên sẽ không miễn cưỡng mình phải tươi cười mà nghênh đón người khác.

Lăng Vu Đề chỉ là nghiêng đầu nhìn Dã Cuồng: "Tôi nghỉ ngơi ở đâu? Mệt rồi, tôi muốn nghỉ ngơi. Đúng rồi, tôi muốn máu tươi cực phẩm, nếu như không có, thượng phẩm cũng được, mấy ngày nay toàn uống máu tươi phổ thông, đúng là đủ rồi!"

Dã Cuồng cũng không thèm để ý Lăng Vu Đề không chút khách khí như vậy, trái lại y cảm thấy Lăng Vu Đề là coi y thành người mình nên mới nói chuyện với y như vậy, nên y vẫn rất hài lòng!

Dã Cuồng gật gù: "Không thành vấn đề, đi theo tôi, để tôi chuẩn bị phòng cho cô trước, sau đó sai người chuẩn bị máu tươi cực phẩm."

Xong, Dã Cuồng liền chuẩn bị dẫn Lăng Vu Đề đến phòng khách nghỉ ngơi.

Vừa xoay người, Dã gia gia đã không nhịn được: "Đứng lại!" Giọng nói của Dã gia gia đặc biệt vang dội, đặc biệt đang ở trong phòng khách, quả thực là đinh tai nhức óc!

Dã Cuồng đúng là rất quen thuộc với âm lượng của ông nhà mình, y quay đầu, vô cùng nghi hoặc nhìn ông mình, dường như thật sự không biết tại sao trong giọng nói của Dã gia gia lại tràn ngập tức giận.

"Gia gia, làm sao?"

"Làm sao?! Tên tiểu tử thối nhà ngươi còn hỏi ta làm sao?! Trước dẫn vampire trở về cũng coi như thôi, hiện tại lại mang một vampire trở về?! Ngươi muốn làm gì?! Muốn biến Dã gia thành lãnh địa vampire sao?!" Dã gia gia quát.

Một nữ người sói ăn mặc vẫn tính tinh quý cũng chỉ trích nhìn Dã Cuồng: "Không phải sao! Cuồng nhi, con cũng không còn nhỏ! Trước kia an bài cho con những tiểu thư thế gia thì con không thích, vậy cũng không liên quan. Ngươi muốn tìm một người vợ bình thường trong lang tộc thì mẹ cũng không ngại, chỉ là, sao con lại một mực yêu vampire vậy?!"

Một khi nói đến đây, Dã Cuồng đã có vẻ hơi mất kiên nhẫn, y cau mày, có chút buồn bực nói.

Aya: Bây giờ dùng lap để edit, đt để trả lời cmt thật là tiện lợi. Mua hahahaha!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui