Công Lược Nam Phụ

Edit: Aya Shinta

Run người, Lăng Vu Đề trực tiếp đẩy Lăng Mộ Lam ra, sau đó trợn mắt trắng với nàng rồi nhấc chân rời đi.

Cô thừa nhận rằng mình cố ý nói như vậy đó, làm trò trước mặt nam chủ Hướng Dĩ Thần.

Vừa rồi khi Lăng Mộ Lam nói chuyện bên tai cô thì nàng nói rất nhỏ, chắc chắn Hướng Dĩ Thần không nghe thấy.

Cho nên, cô muốn nói ra để Hướng Dĩ Thần nghe được.

Vốn dĩ nếu nữ chủ không chọc cô, cô vẫn chỉ chuyên chú với việc làm thế nào để công lược nam phụ.

Nhưng nếu nữ chủ không muốn để cô yên, như vậy triển luôn đi! Ai sợ cơ chứ!

Ngươi có trọng sinh làm ưu thế, ta còn có cốt truyện là ưu thế đây này!

Ở góc nhìn của Hướng Dĩ Thần, Lăng Mộ Lam chỉ thuần túy giúp Lăng Vu Đề đeo khăn che mặt.

Nhưng Lăng Vu Đề vừa nói xong, Hướng Dĩ Thần vốn sinh ra trong hoàng thất liền có chút suy nghĩ sâu xa.

Lăng Mộ Lam, rốt cuộc tại sao lại nói với Lăng Vu Đề như vậy?

Người trong hoàng thất đều ham thích liên tưởng, não bổ...... Tất nhiên Hướng Dĩ Thần cũng không ngoại lệ.

Lăng Vu Đề nói vậy để Hướng Dĩ Thần nghĩ đến muội muội mất tích của Lăng Mộ Lam. Cũng là đệ nhất mỹ nhân Đại Diễn, Lăng gia nhị tiểu thư Lăng Vu Đề.

Tuy rằng Hữu tướng Lăng Thư Kiệt tuyên bố với bên ngoài rằng Lăng Vu Đề đã chết bất đắc kỳ tử, nhưng làm sao nam chủ Hướng Dĩ Thần lại có thể không biết "chân tướng" đây!

Tuy rằng chân tướng mà Hướng Dĩ Thần này cho rằng cũng không phải toàn bộ chân tướng, nhưng hắn biết Lăng Vu Đề cũng chưa chết!

Bắt được ngươi?

Lăng Mộ Lam, vì sao lại nói như vậy?

Có phải bởi vì kết cục của Lăng Vu Đề chính là do nàng tạo thành?

Trong lúc nhất thời, độ hảo cảm của Hướng Dĩ Thần đối với Lăng Mộ Lam đã giảm xuống mấy phần trăm.

Nếu Lăng Vu Đề biết được, cô nhất định sẽ vỗ tay khen ngợi trầm trồ! Bởi vì đây là kết quả cô muốn!

Tuy Hướng Dĩ Thần giảm hảo cảm với Lăng Mộ Lam nhưng không có biểu hiện ra ngoài.

Lăng Mộ Lam cảm thấy, nếu lúc này nàng đi giải thích lời vừa rồi của Lăng Vu Đề, bằng không sẽ có vẻ là có tật giật mình!

Nhưng Hướng Dĩ Thần thấy nàng không giải thích thì chính là cam chịu!

Xem ra, đường nhân duyên giữa nam nữ chủ, hơi khó rồi đấy ~~

Đụng phải Lăng Mộ Lam cũng không có ảnh hưởng đến tâm tình tốt đẹp của Lăng Vu Đề, cô hái mấy cành mai ở trong sân xong rồi trực tiếp trở về Hải Đường uyển.

Sắc trời đã hoàn toàn tối sầm, Lăng Vu Đề nghĩ rằng bữa tối Đoan Mộc Thanh Duyệt không ăn được bao nhiêu, nên cô tới phòng bếp nhỏ hầm canh gà thuốc cho hắn.

Nghe thấy tiếng ho khan của Đoan Mộc Thanh Duyệt, Lăng Vu Đề tính toán thời gian thì cũng sắp tới lúc uống thuốc rồi, cho nên cô gõ cửa vào phòng hắn.

Thắp nến trong phòng lên, Lăng Vu Đề mới rót nước, đi đến bên giường Đoan Mộc Thanh Duyệt.

"A Duyệt, uống thuốc đi."

Đoan Mộc Thanh Duyệt ngồi dậy, tiếp nhận viên thuốc cùng nước uống trong tay Lăng Vu Đề.

"Ta hầm canh gà, A Duyệt muốn uống một chút không?"

"Được."

Chờ Đoan Mộc Thanh Duyệt uống một bát canh gà xong, Lăng Vu Đề lại múc nước cho hắn súc miệng.

"A Duyệt nghỉ ngơi đi, ta về phòng trước."

Hôm nay không có ngủ trưa nên cô đã buồn ngủ từ sớm rồi.

Đoan Mộc Thanh Duyệt vừa nằm xuống thì khựng lại một chút, hắn giương mắt nhìn Lăng Vu Đề.

Hắn cứ nhìn như vậy mà chẳng nói năng gì, nhìn đến mức Lăng Vu Đề muốn ngu người: "Làm sao vậy?"

Đoan Mộc Thanh Duyệt dịch dịch người vào phía trong, sau đó nói: "Ngủ ở đây."

Ể...

Lăng Vu Đề nháy mắt mấy cái rồi gật đầu: "Vâng, có điều ta về phòng rửa mặt một lát. A Duyệt ngủ trước đi."

"Ừm."

Đoan Mộc Thanh Duyệt nhắm mắt lại, bởi vì đã cảm thụ độ ấm của Lăng Vu Đề rồi, nên hắn không muốn nằm một mình ở trên cái giường lạnh như băng nữa.

Lăng Vu Đề tắm sơ một cái rồi mới trở về trong phòng của Đoan Mộc Thanh Duyệt.

Thổi đi nến cắm trên giá đến khi chỉ còn lại một ngọn nến, cô mới cởi áo khoác lên giường.

Vừa đắp kín mền thì cả người cô đã bị Đoan Mộc Thanh Duyệt ôm vào trong lồng ngực.

"A Duyệt?!"

Lăng Vu Đề trợn mắt nhìn Đoan Mộc Thanh Duyệt, đối với hành động này của hắn, quả thực kinh ngạc đến ngây người có phải hay không!

Ai biết rằng căn bản Đoan Mộc Thanh Duyệt cũng không có để ý tới cô, chỉ ôm cô rồi nhắm mắt lại ngủ...

Ách... Sau khi Lăng Vu Đề ngẩn người một chút, cảm thấy được sự lạnh lẽo trên cơ thể Đoan Mộc Thanh Duyệt.

Cô suy đoán, có phải Đoan Mộc Thanh Duyệt đã coi cô thành lò sưởi hình người rồi hay không?

Không thể không nói, Lăng Vu Đề à, chân tướng là đây!

Được rồi, dù sao cũng hơn những "người tốt" muốn làm mà không làm được!

Ngáp một cái, Lăng Vu Đề chẳng muốn quản mình có phải đang ở trong lồng ngực Đoan Mộc Thanh Duyệt hay không.

Cô kéo chăn đắp kín mình rồi ngủ thiếp đi.

Sáng sớm ngày tiếp theo, Lăng Vu Đề vẫn chưa có tỉnh thì ngoài cửa đã truyền đến tiếng gọi có chút gấp gáp cùng lo lắng của Mông Nguyên.

"Chủ nhân không tốt rồi! Chủ nhân! Chủ nhân, không tốt rồi!"

Lăng Vu Đề nhíu nhíu mày, ưm một tiếng rồi mở mắt ra, tiếp đó Đoan Mộc Thanh Duyệt cũng mở mắt ra.

"Đi xem tại sao Mông Nguyên gấp gáp như vậy?" Đoan Mộc Thanh Duyệt buông cánh tay đang ôm Lăng Vu Đề ra, mặc dù hắn vô cùng không nỡ cái thân thể ấm áp này.

Lăng Vu Đề gật đầu, vén chăn đứng dậy. Bởi vì Mông Nguyên quá hoảng hốt nên Lăng Vu Đề chỉ khoác áo rồi mở cửa ngay.

Mông Nguyên đang hô hào rằng: "Chủ nhân! Chủ nhân không xong rồi! Tiểu Nhã nàng ấy..."

"Kẽo kẹt —— "

"Ta làm sao?" Lăng Vu Đề trưng ra cái vẻ mặt vô cùng nghi hoặc mà nhìn Mông Nguyên.

Mông Nguyên trợn tròn đôi mắt vốn đã lớn của mình lên, sau đó sững sờ nói: "Không thấy đâu..."

Ha?

"Không phải ta đang khỏe mạnh đứng ở chỗ này sao?" Lăng Vu Đề hơi buồn cười nhìn Mông Nguyên.

Đương nhiên Mông Nguyên biết Lăng Vu Đề đang khỏe mạnh đứng ở đây, y, y cho rằng Lăng Vu Đề biến mất rồi.

Hóa ra Mông Nguyên đi tới phòng của Lăng Vu Đề gõ cửa gọi người, kết quả gõ nửa ngày mà cũng không có ai đáp lại.

Lúc đó Mông Nguyên lập tức lo lắng có phải Lăng Vu Đề đã xảy ra chuyện gì rồi, do vậy nên đã trực tiếp phá cửa xông vào.

Kết quả phát hiện trong phòng không có một bóng người, chăn cũng được gấp tươm tất! Vì vậy Mông Nguyên mới vội vội vàng vàng chạy tới gõ cửa phòng Đoan Mộc Thanh Duyệt.

Thế nhưng lại do Lăng Vu Đề mà y cho rằng đã biến mất, tự mình mở cửa!

Vậy là, vậy là tối qua Lăng Vu Đề, ngủ cùng với chủ nhân đó sao?!

Trời ạ! Mông Nguyên quả thực không thể tin vào mắt mình nữa!

Người chủ nhân này đầu óc vẫn chậm chạp, vừa mới khai thông mà trực tiếp đến bước gạo nấu thành cơm rồi?!

Ừ, quả nhiên là chủ tử nhà mình, ngay cả làm cũng khác người như vậy!

"Há, vậy thì không sao rồi. À à, Hoàng thượng nói muốn bãi giá về kinh, còn có nửa canh giờ nữa. Tiểu... Cô nương hầu hạ chủ nhân thức dậy đi."

Nói xong, Mông Nguyên liền đỏ mặt xoay người chạy mất.

Tiểu, cô nương?

Lăng Vu Đề nghiêng đầu nhìn bóng lưng Mông Nguyên vội vội vàng vàng rời đi, làm sao lại đột nhiên đổi cách xưng hô với cô thế nhỉ?

Một cơn gió lạnh thổi đến, Lăng Vu Đề rụt cổ một cái, khép cửa lại.

Đoan Mộc Thanh Duyệt ngồi dậy, sau đó đứng lên tự thay y phục.

Sau khi Lăng Vu Đề mặc xiêm y xong thì cô đi múc nước rửa mặt cho Đoan Mộc Thanh Duyệt.

Đưa ấm lô vừa mới được thêm than cho Đoan Mộc Thanh Duyệt, Lăng Vu Đề nói với hắn rằng: "Chỉ còn nửa canh giờ thì phải xuất phát trở về kinh thành, không có thời gian tự mình làm bữa sáng cho ngươi nên chúng ta dùng bữa sáng của thiện phòng đưa tới đi?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui