Công Lược Nam Phụ

Edit: Aya Shinta

Hoàng Đế ngồi ở trên long ỷ khắc chế tức giận xuống, y đang muốn tìm Tả tướng nghĩ cách đối phó với tên hoàng đệ của y đây.

Y nghiêng đầu thì lập tức nhìn thấy nữ tử bên người Đoan Mộc Thanh Duyệt.

Trong mắt Hoàng Đế xẹt qua tia kinh diễm, nhưng nhìn cô cùng Đoan Mộc Thanh Duyệt thân mật như vậy thì y không có ý nghĩ khác, chẳng qua là cảm thấy nữ tử này rất đẹp!

"Đoan Mộc ái khanh, vị bên cạnh ngươi chính là?" Hoàng Đế hỏi.

Đoan Mộc Thanh Duyệt nghiêng đầu nhìn về phía Hoàng Đế: "Hồi hoàng thượng, là vị hôn thê của vi thần, khụ..."

Ba chữ "vị hôn thê" vừa ra, những người kia cảm thấy rằng hôm nay bọn họ phải quét mắt mà nhìn quá nhiều đối với Đoan Mộc Thanh Duyệt!

Thí dụ như, hắn bị đánh cũng sẽ không nổi giận, ánh mắt lại đặc biệt ôn hòa! Còn có vị hôn thê!?

Hoàng Đế cũng rất kinh ngạc, nhưng sau khi ngạc nhiên thì y cười lớn nói tiếng chúc mừng, còn hỏi khi nào hai người sẽ tổ chức chuyện vui.

Đoan Mộc Thanh Duyệt nói, nhanh thôi!

Lăng Vu Đề hiếm thấy có chút ngượng ngùng rũ mắt xuống, mấy ngày trước đây Đoan Mộc Thanh Duyệt nói muốn cưới cô, để cô chân chính mang họ của hắn!

Cô chưa từng nghĩ tới việc muốn Đoan Mộc Thanh Duyệt cho cô một danh phận, cô cũng không thèm để ý đến danh phận gì cả! Thế nhưng, cô vẫn để ý đến tâm ý muốn cho cô danh phận của hắn.

Sau đó, cô không có chút hồi hộp nào mà gật đầu đáp ứng gả cho hắn!

Sau khi tiệc rượu kết thúc thì hai người trở lại phủ Tả tướng. Lăng Vu Đề mệt muốn chết luôn, tuy kem trên mặt có hiệu quả vô cùng tốt, thế nhưng hoàn toàn kín gió. Da dẻ lại cần hô hấp, không có cách nào hô hấp thì thật sự rất khó chịu!

Tẩy hết kem trên mặt đi, Lăng Vu Đề dự định chờ ngày tổ chức hôn lễ thì mới dùng kem này, còn lại thì cô tuyệt đối sẽ không dùng!

Thoải mái rót nước nóng tắm tiêu trừ mệt nhọc rồi Lăng Vu Đề cũng lên giường đi ngủ.

Bởi vì Đoan Mộc Thanh Duyệt nói là trước khi thành thân nên không thể cùng giường với cô, cho nên từ mấy ngày trước thì cô đã bắt đầu ngủ ở trong viện tử của mình ——

Hôn lễ của Đoan Mộc Thanh Duyệt cùng Lăng Vu Đề được tổ chức vào tết Nguyên tiêu.

Hôn lễ không có dự định tổ chức quá phức tạp, ngoại trừ những tâm phúc vẫn theo Đoan Mộc Thanh Duyệt thì không có mời bất luận người nào khác.

Ngay cả Hoàng Đế cũng không có được mời.

Đây là yêu cầu của Lăng Vu Đề, Đoan Mộc Thanh Duyệt vốn muốn cho cô một hôn lễ long trọng. Nhưng cô lo rằng sức khỏe của Đoan Mộc Thanh Duyệt không thể chịu được nên đã từ chối!

Thời gian nửa tháng cũng trôi qua rất nhanh, nửa tháng này cũng xảy ra rất nhiều chuyện, những chuyện lại hoàn toàn khác với kịch tình.

Có Đoan Mộc Thanh Duyệt bày mưu tính kế, Hoàng Đế nhanh chóng đánh bại Hướng Dĩ Thần vẫn không có ý muốn tạo phản, đồng thời biến hắn thành một kẻ tàn phế không vươn mình nổi...

Hướng Dĩ Thần không thể chấp nhận được nên đã tự sát vào buổi tối trước tết Nguyên tiêu một ngày!

Lăng Vu Đề từng hỏi Đoan Mộc Thanh Duyệt là tại sao hắn lại muốn giết chết Hướng Dĩ Thần. Không phải hắn muốn nhìn hai huynh đệ bọn họ đấu tranh nội bộ, làm cho Hướng Dĩ Thần đoạt được ngôi vị hoàng đế, rồi sau đó sẽ đối phó với Hướng Dĩ Thần hay sao?

Đoan Mộc Thanh Duyệt nói, nguyên bản thì hắn dự định như vậy, hắn muốn phải từ từ dằn vặt hoàng thất Đại Diễn.

Nhưng hiện tại hắn không muốn kéo dài thời gian, không muốn lãng phí thời gian cuối của sinh mạng hắn vào những kẻ không quan trọng.

Cho nên, hắn phải giải quyết nhanh chóng!

Hướng Dĩ Thần chết rồi, lòng Lăng Mộ Lam cũng chết theo. Thế nhưng nàng chưa hề nghĩ tới việc tự sát để kết thúc tính mạng vất vả lắm mới có lại được một lần này!

Nàng phải cố gắng sống sót, trở thành hoàng hậu, trở thành mẫu thân của Hoàng Đế tương lai! Sau đó, giết Hoàng Đế, báo thù Hướng Dĩ Thần!

Đáng tiếc, nàng không có chờ được đến ngày đó...

Đoan Mộc Thanh Duyệt để Lăng Mộ Lam cố gắng qua mấy ngày làm sủng phi, sau khi hắn cùng Lăng Vu Đề kết hôn được một tháng thì hắn từ quan.

Đoan Mộc Thanh Duyệt dẫn Lăng Vu Đề tới thủ đô của Xích quốc trước đây, hiện tại thành An Châu. Nơi đó hầu như tất cả mọi người đều là người của hắn!

Lăng Mộ Lam bị một tuyệt thế nỹ nhận mà Đoan Mộc Thanh Duyệt sắp xếp vào tranh sủng, tiếp đó là bị Hoàng Đế lạnh nhạt, bị hãm hại, cuối cùng bị Hoàng Đế đày vào lãnh cung.

Vào một đêm nọ, nàng bị người ta bắt đi.

Nàng tỉnh táo, cảm thụ cái nóng cháy của da dẻ trên gương mặt mình khi bị tấm sắt nung đỏ dán lên; cảm thụ việc bị chủy thủ xẻo lên mặt, trên thân thể, từng dao, từng dao một. Cuối cùng, bị rải thực nhan tán lên vết thương.

Nàng bị vứt bỏ ở ngôi miếu đổ nát, nơi nàng đã vút bỏ Lăng Vu Đề, không có sống được một buổi tối thì nàng đã chết rồi.

Việc một phi tử trong lãnh cung mất tích cũng sẽ không gây nên sự chú ý của bao nhiêu người cả.

Hữu tướng Lăng Thư Kiệt vì bị tuôn ra tội tham ô, bị Hoàng Đế bãi chức.

Vào ngày thứ hai sau giao thừa, Lăng Hoán Đông lẩn vào phủ Tả tướng nhằm giết chết Lăng Vu Đề thì bị tóm lấy.

Lăng Vu Đề không biết rằng, Đoan Mộc Thanh Duyệt nhốt người trong địa lao, móc mắt, chém đứt hai chân hai tay, rồi để gã chết đói trong đó...

Không tới ba tháng, Đại Kỳ quốc tấn công vào Đại Diễn quốc.

Hoàng Đế vô năng, thêm vào Đoan Mộc Thanh Duyệt giúp đỡ sau lưng nên Đại Kỳ quốc nhanh chóng đại bại dưới chân thái tử Kỳ Khải Nam tự mình dẫn binh công phá!

Từ đó về sau, Đại Diễn quốc trở thành vùng đất dưới danh nghĩa của Đại Kỳ quốc.

Mà thành An Châu, trở thành sân sau của Đoan Mộc Thanh Duyệt.

————

Tháng sáu, là tháng cô tới thế giới này.

Tháng sáu, cũng chính là tháng cô rời khỏi thế giới này.

Thành An Châu bốn mùa như xuân, rất thích hợp để ở lại!

Cô cùng Đoan Mộc Thanh Duyệt ở lại bên trong một khu nhà nhỏ có đủ loại hoa tường vi, vào lúc này vừa vặn đến mùa hoa. Các loại hoa tường vi đua nhau khoe sắc, rất đẹp!

Sau giờ ngọ, ánh mặt trời đứng bóng, trên ngọn cây, chim nhỏ đang nhẹ giọng ngâm xướng tiếng hót tươi đẹp.

Trong phòng, Lăng Vu Đề rưng rưng nhìn Đoan Mộc Thanh Duyệt đang nằm ở trên giường, thần trí không còn tỉnh táo nữa.

Lúc này, Đoan Mộc Thanh Duyệt đã không nghe được tiếng cô nói chuyện nữa, nhưng hắn vẫn đang thấp giọng nỉ non: "Tiểu Nhã, ngoan nào..."

Tùy ý để nước mắt lan tràn ở trên mặt, Lăng Vu Đề nở một nụ cười, nghẹn ngào đáp lại: "Ừm, ta sẽ ngoan!"

Dường như hắn nghe thấy tiếng của cô rồi, lại tựa như không nghe thấy gì cả. Hắn ra một nụ cười mỉm, sau đó không còn hô hấp...

Lúc này Lăng Vu Đề mới lên tiếng khóc rống, cô nằm nhoài trên ngực của hắn, nước mắt làm ướt vạt áo của hắn.

Khóc rất lâu, rất lâu sau, Lăng Vu Đề mới bình tĩnh lại.

Cô gạt đi dòng nước mắt trên gương mặt, nhẹ nhàng vỗ về gương mặt đã lạnh lẽo của Đoan Mộc Thanh Duyệt một lúc: "Thực ra, ta nên thấy biết ơn rồi không phải hay sao. Vốn không sống hơn hai mươi lăm tuổi, nhưng chàng sống đến hai mươi bảy tuổi, có thêm hai năm để bên nhau mà!"

Nói xong, cô liền đứng dậy, đi ra ngoài lấy một chậu nước nóng lau chùi mỗi một tấc da dẻ cho hắn, sau đó thay cho hắn một bộ y phục mới do chính tay cô làm, hắn còn chưa kịp mặc.

Cô cũng tự thanh tẩy mình, còn cố ý trang điểm thanh nhã, đổi một bộ đồ mới.

Lăng Vu Đề đến nằm bên cạnh hắn. Cô nghiêng đầu thật sâu, liếc mắt nhìn hắn, muốn khắc dáng dấp của hắn thật sâu vào trí nhớ của mình!

"A Duyệt, ta rất biết ơn vì có thể gặp gỡ chàng! Rất biết ơn vì có thể làm bạn với chàng, đến thời khắc cuối cùng này! Vĩnh, vĩnh biệt..."

Nói xong, cô nhẹ nhàng nhắm đôi mắt lại.

Bởi vì độ hảo cảm cũng đã đầy từ mấy năm trước, cho nên cô có thể trực tiếp rời khỏi thế giới nhiệm vụ này.

Aya: Ok, xong thế giới này. Thế giới tiếp theo chính là công lược bạn trai cũ ~~~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui