Công Lược Nam Phụ

Edit: Aya Shinta

Tửu lượng chỉ một chén không tốt tí nào, may mà Lăng Vu Đề uống say, nhưng còn giữ lại được chút ý thức.

Lang Văn Phong nói muốn đưa cô về nhà, Lăng Vu Đề làm thế nào cũng không chịu, trực tiếp ôm Nhan Tử Hành, lầm bầm trong miệng: "Tử Hành đưa..."

"Muốn Tử Hành đưa..."

Trước đó, Lang Văn Phong lại không biết Lăng Vu Đề có quen biết Nhan Tử Hành, vì lẽ đó hắn đưa tay chuẩn bị kéo Lăng Vu Đề từ trên người Nhan Tử Hành xuống: "Vu Đề, tôi đưa cậu về nhà!"

"Ừm ~ tôi không..."

Nhìn gò má đỏ bừng của Lăng Vu Đề, Nhan Tử Hành tự nói với mình, xem ở phần hai người làm bạn học sáu năm, đưa cô trở về là được rồi!

Nên anh ngăn cản Lang Văn Phong đang tiếp tục lôi kéo Lăng Vu Đề: "Tôi đưa cô ấy trở về là được rồi."

"Không được, tối nay hai người mới biết..."

"Chúng tôi là bạn học cũng đã sáu năm, lâu hơn so với cậu." Nói xong, Nhan Tử Hành liền trực tiếp ôm eo Lăng Vu Đề, nửa ôm cô rời đi.

Lang Văn Phong sững sờ ở tại chỗ, có chút không phản ứng kịp. Bạn học sáu năm?!

Vì cái lông gì mà trước đây anh không biết nhỉ?! Nếu như biết rồi, anh cần phải khổ cực theo đuổi Lăng Vu Đề như vậy sao?! Trực tiếp tìm Nhan Tử Hành hỗ trợ là được!

Lúc này Lang Văn Phong còn tính chờ Nhan Tử Hành về ký túc xá thì tìm anh hỗ trợ theo đuổi Lăng Vu Đề...

Sau khi Nhan Tử Hành dẫn Lăng Vu Đề rời khỏi KTV thì anh cúi đầu nhìn Lăng Vu Đề: "Này, cô ở đâu?"

Anh biết Lăng Vu Đề không trọ ở trường, nhưng lại không biết cô ở nơi nào.

Lăng Vu Đề ngửa đầu, vô lực ngã trái ngã phải: "Ở... Ở tại..."

"Đến cùng là ở đâu thế!" Nhan Tử Hành vất vả đỡ Lăng Vu Đề, hơi mất kiên nhẫn.

Lăng Vu Đề vỗ một cái chát vào trên mặt Nhan Tử Hành: "Anh la cái gì mà la! Không phải người ta đang suy nghĩ sao!"

Nhan Tử Hành trợn mắt lên, tùy ý để lòng bàn tay của Lăng Vu Đề vỗ một tiếng chát trên mặt của mình, sau đó bị nước miếng của cô văng đầy mặt mà chưa hoàn hồn lại.

Một hồi lâu, Nhan Tử Hành mới nghiến răng nghiến lợi nói rằng: "Lăng Vu Đề, cô có tin tôi vứt cô ở ven đường, để sắc lang chộp cô hay không?!"

Điều khiến Nhan Tử Hành không tưởng tượng nổi chính là anh vừa dứt lời, Lăng Vu Đề lập tức vô cùng đáng thương kéo cổ áo của anh: "Anh anh anh ~ đừng có làm vậy mà! Luân gia sẽ ngoan, thật sự ngoan mà! Đừng ném luân gia ~~ "

Nhan Tử Hành nhìn đến trợn mắt líu lưỡi, chuyện này...

Anh đỡ trán: "Lăng Vu Đề, thực ra cô có chứng nhân cách phân liệt đúng chứ?!"

"Anh ~ mới có chứng nhân cách phân liệt!" Lăng Vu Đề bĩu môi, bất mãn phản bác.

Nhan Tử Hành cảm thấy kiên trì của anh đã bị Lăng Vu Đề mài mòn sạch sẽ rồi, anh quyết định trực tiếp tìm khách sạn, ném Lăng Vu Đề vô một căn phòng rồi đi!

Vừa gọi một chiếc tắc xi, Nhan Tử Hành còn chưa có nói chỗ cần đến, Lăng Vu Đề vốn đang nhắm mắt lại lắc lắc tay với tài xế: "Tới tiểu khu Hồng Nhiên!"

Nhan Tử Hành: "... Cô biết địa chỉ, sao lại dằn vặt tôi cả nửa ngày?!"

Lăng Vu Đề không nói gì, trực tiếp nghẹo đầu, ngã vào trên đùi Nhan Tử Hành, ngủ...

Nhan Tử Hành bảo đảm, sau này anh tuyệt đối phải cách Lăng Vu Đề này càng xa càng tốt!

Đến tiểu khu Hồng Nhiên, Nhan Tử Hành ôm Lăng Vu Đề xuống xe, Lăng Vu Đề ngủ quá say, gọi thế nào cũng không tỉnh.

Anh bất đắc dĩ đứng ngay cửa tiểu khu, hiếm lúc không biết phải làm sao.

Đương nhiên là không biết làm sao rồi! Lăng Vu Đề chưa nói cho anh biết địa chỉ cụ thee nhà cô, gọi lại không tỉnh!

Hiện tại đến cùng là đi hay là ở đây nhỉ?!

Sau đó vẫn phải nhờ bác bảo vệ trực đêm nhìn thấy Nhan Tử Hành đang cõng Lăng Vu Đề, bác có lòng tốt tiến lên hỏi dò thì nhìn thấy Lăng Vu Đề, thế rồi bác nhớ tới một nhà Lăng Vu Đề.

Bác bảo vệ lại có lòng tốt dẫn Nhan Tử Hành tới cửa nhà Lăng Vu Đề, Nhan Tử Hành nói cám ơn với bác.

Bác bảo vệ không thèm để ý vung vung tay: "Chủ yếu là hai chị em nhà này dung mạo xinh đẹp, thế nên ấn tượng sâu một chút!"

Anh lấy chìa khóa nhà từ túi xách của Lăng Vu Đề, sau đó mở cửa vào phòng.

Đây là một căn nhà tầm tám mươi mét vuông vó phòng xép, bài trí bên trong rất ấm áp.

Anh tùy tiện mở một cửa phòng ra, đặt Lăng Vu Đề tới trên giường rồi sau đó chuẩn bị rời đi.

Sau khi lên xe thì Lăng Vu Đề không có ý thức, đúng là uống say rồi. Vừa đến trên giường, cô liền trở mình, chép chép miệng, ngủ say sưa.

Nhan Tử Hành đi tới cửa, thoáng nhìn thấy một tờ giấy được đặt trên giá để giày: Tiểu Vu, mẹ đi họp, gọi điện thoại cho con không ai nghe nên mẹ liền nhắn lại cho con. Đại khái mẹ phải đi hai ngày, gia đình đối diện kia xảy ra án mạng, con ở nhà phải khóa kỹ cửa biết chưa? Nhìn thấy giấy nhắn thì nhắn tin lại hoặc là gọi điện thoại, bằng không mẹ sẽ lo lắng!

Án mạng?! Nhan Tử Hành cau mày, tiểu khu này không an toàn như vậy sao?

Anh cũng từng gặp mẹ của Lăng Vu Đề, là một trưởng bối rất ôn hòa. Suy nghĩ một chút, Nhan Tử Hành trở về phòng rồi lấy di động trong túi xách Lăng Vu Đề, vì hết pin nên di động đã tắt máy.

Sau khi sạc điện rồi khởi động lại máy, Nhan Tử Hành lấy danh nghĩa của Lăng Vu Đề nhắn tin cho Lăng mẫu: Mẹ, con về đến nhà rồi, con tham gia tiệc sinh nhật của bạn học nên về hơi trễ, con sẽ đóng kín cửa, không cần lo lắng!

Nhắn tin xong, Nhan Tử Hành đứng tại chỗ do dự rất lâu. Nghĩ đến án mạng mà Lăng mẫu nói, anh có chút không yên lòng về việc Lăng Vu Đề ở nhà một mình.

Anh có chút buồn bực gãi gãi đầu, đi tới trên sô pha phòng khách rồi nằm xuống, nhắm mắt lại ngủ.

Ngày kế khi Lăng Vu Đề tỉnh lại, đầu cô choáng váng như là ngồi xe bay mười lần vậy!

Thấy mình bình an nằm ở trong phòng, Lăng Vu Đề nhìn trần nhà hồi ức một hồi về chuyện tối ngày hôm qua.

Tối hôm qua cô uống say, Lang Văn Phong nói muốn đưa cô về nhà.

Cô không chịu, ôm Nhan Tử Hành muốn anh đưa về. Sau đó... Sau đó... Cô không nhớ rõ!

Chống thân thể ngồi dậy khỏi giường, mùi rượu trên người thực sự là quá nặng, Lăng Vu Đề kéo kéo khóe miệng, vội vã ra khỏi phòng rồi vào phòng tắm.

Cô ngẩng đầu mà đi, tay cô vừa vặn chặn lại sô pha trong phòng khách, nên cô cũng không nhìn thấy Nhan Tử Hành nằm trên ghế sô pha.

Tiếng nước ào ào trong phòng tắm vang lên rất lâu, vừa dừng lại thì Nhan Tử Hành trên ghế sô pha cũng tỉnh rồi.

Tối ngày hôm qua anh cũng uống chút rượu, cứ việc tửu lượng tốt, thế nhưng cũng có tác dụng phụ nhất định.

Nhu nhu huyệt thái dương có chút đau đớn, anh ngồi dậy từ trên sô pha.

Cửa phòng tắm phát ra tiếng vang, sau một khắc, Lăng Vu Đề quấn khăn tắm, tóc còn đang nhỏ nước đi ra.

Cô vừa lau tóc vừa đi, căn bản cũng không có nhìn thấy Nhan Tử Hành đang trợn mắt lên nhìn mình.

Chờ đến khi đi tới sô pha trước mặt rồi ngồi xuống, cô mới cảm thấy không đúng.

Tay cô đang lau tóc dừng một chút rồi chậm rãi thả tay xuống, cô nghiêng đầu hướng bên cạnh mà nhìn lại.

Nháy mắt, rồi lại nháy mắt...

Aya: Lỡ tay xóa mất nửa chương... Phải edit gấp, có sai sót gì cứ cmt nhé

Hôm nay học sml... Mai bắt đầu thiền a ~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui