Công Lược Nam Phụ

Edit: Aya Shinta

Đến khi mùi vị thấm vào lưỡi, hắn dần dần thả lỏng.

Trên thực tế là hắn quên luôn việc câu nệ, bởi vì trù nghệ của Lăng Vu Đề thực sự quá...

Hai người ăn không nhanh nhưng họ đều không có ngơi tay.

Sau khi món ăn trên bàn đều đã thấy đáy, Lăng Vu Đề và Diệp Thần Lạc mới thỏa mãn dừng đũa.

Cô kiêu ngạo giương cằm với Diệp Thần Lạc: "Thế nào? Tỷ tỷ nấu ăn ngon đúng không?"

Vì cá kho hơi cay nên sau khi ăn xong, Diệp Thần Lạc vẫn lặng lẽ le lưỡi.

Nghe được câu hỏi của Lăng Vu Đề, Diệp Thần Lạc thu lưỡi vào gật đầu, vô cùng thực thà nói rằng: "Tiểu Vu tỷ tỷ làm đồ ăn ngon lắm!"

Lo lắng lúc trước đều bị cuốn bay, trái lại ngon đến độ hắn muốn nuốt luôn đầu lưỡi của mình xuống!

Diệp Thần Lạc hoàn toàn không ngờ trù nghệ của Lăng Vu Đề lại xuất sắc đến vậy, hắn vốn nghĩ rằng có thể nuốt vào bụng đã tốt vô cùng!

Trên thực tế, nguyên thân Lăng Vu Đề xuyên vào không am hiểu chuyện bếp núc nhưng cũng biết một, hai. Cho nên chuyện cô tự mình xuống bếp cũng sẽ không khiến cho người ta hoài nghi.

"Nhưng tỷ tỷ không chỉ biết nấu ăn thôi đâu, mấy loại điểm tâm ngọt, chè gì đấy, tỷ cũng rất am hiểu đó. Thế nào? Có đặc biệt muốn ăn hay không?"

Diệp Thần Lạc chớp mắt, tuy hắn không phải kẻ tham ăn nhưng nghĩ đến trù nghệ của Lăng Vu Đề cùng với vẻ mặt mong đợi hắn gật đầu kia. Do dự một chút nhưng Diệp Thần Lạc vẫn đặc biệt nể tình gật đầu trả lời Lăng Vu Đề: "Ừm, muốn ăn."

"Tiểu Lạc thật ngoan." Đưa tay nâng mặt Diệp Thần Lạc nhéo nhéo mấy lần, cô nhếch môi cười xán lạn.

Dùng xong bữa trưa, Lăng Vu Đề bắt đầu buồn ngủ. Cô ngáp một cái, mặc kệ Diệp Thần Lạc có đồng ý hay không mà kéo hắn đi thẳng tới phòng ngủ trên du thuyền.

Mở rộng cửa song, nằm trên giường đánh một giấc trưa.

Lăng Vu Đề không có hành vi khác thường gì với hắn. Diệp Thần Lạc cũng thấy rằng nếu Lăng Vu Đề đã nói sẽ không ép hắn làm chuyện gì hết, như vậy hắn cũng nên tin tưởng cô.

Gió lộng vào song cửa sổ, rất thoải mái, thân thuyền lung lay nhè nhẹ. Lăng Vu Đề vốn không buồn ngủ dần mệt mỏi, hắn đắp mền tàm ti lên người Lăng Vu Đề cùng mình rồi quay lưng với Lăng Vu Đề ngủ...

Đến khi hai người tỉnh lại, mặt trời cũng sắp xuống núi, chỉ còn dư lại ánh chiều tà.

Cô ngồi trên giường vặn eo, sau đó cùng Diệp Thần Lạc rời khỏi phòng ngủ. Dặn người chèo thuyền vào bờ, Lăng Vu Đề và Diệp Thần Lạc đứng bên mạn thuyền ngắm cảnh.

"Hôm nay có vui không?" Lăng Vu Đề nghiêng đầu nhìn Diệp Thần Lạc.

Diệp Thần Lạc nhìn thoáng qua phong cảnh trước mắt rồi lại nghiêng đầu nhìn Lăng Vu Đề. Ánh chiều ráng vàng chiếu lên người Lăng Vu Đề giống như phủ thêm cho cô một tầng hào quang. Cô vẫn là người hung hăng bá đạo đó, nhưng lại khiến hắn không hề hoảng sợ chút nào.

Khóe miệng hắn bất giác nở nụ cười nhợt nhạt: "Ừm, thích lắm. Cảm tạ tiểu Vu tỷ tỷ đã đưa ta ra ngoài chơi."

"Ừ, sau này sẽ thường xuyên đưa đệ đi chơi! Chờ mấy ngày nữa trời mát liền dẫn đệ rời kinh thành đến nơi khác chơi được chứ?"

Dùng giọng điệu giống như đang dỗ dành trẻ nhỏ nhưng Lăng Vu Đề không cảm thấy khó chịu. Diệp Thần Lạc nhỏ hơn cô rất nhiều mà! Dưới cái nhìn của cô thì quả thực, hắn là một người bạn nhỏ.

Diệp Thần Lạc chỉ gật gù, trong mắt tràn đầy cảm động. Cho dù bây giờ Lăng Vu Đề không có dẫn hắn đi chỗ khác dạo chơi...

Hắn thấy có được lời hứa hẹn như vậy thì cũng rất thỏa mãn rồi!

Cảm ứng được độ hảo cảm tăng lên tám mươi lăm điểm, Lăng Vu Đề cũng thỏa mãn lắm!

Thầm nghĩ rằng coi như bây giờ Diệp Thần Lạc khôi phục trí nhớ thì hắn cũng không dễ dàng rời khỏi cô đúng không?

Lúc này nắng không gay gắt nên số người đi du thuyền bắt đầu tăng lên.

Lăng Vu Đề và Diệp Thần Lạc với nhan sắc thượng thừa đứng ở đầu thuyền nên vô cùng dễ làm người khác chú ý.

Một chiếc du thuyền dần nhích lại gần, Lăng Vu Đề nghiêng đầu nhìn qua thì thấy trên du thuyền nọ có người cô không muốn gặp lại!

"Lăng lão bản?! Không ngờ đúng là cô thật! Mới đầu bổn hoàng nữ còn tưởng nhận lầm người đây! Sao hôm nay Lăng lão bản có nhã hứng du hồ thế này?"

Đầu thuyền đối diện là một nữ tử trẻ mặt mũi thanh tú, thân hình rắn rỏi, ăn mặc xiêm y xanh lam, cột tóc đuôi ngựa đơn giản.

Sau khi nói thầm một tiếng giời ạ, Lăng Vu Đề nở nụ cười vô cùng khách sáo: "Lăng mỗ bái kiến Tứ hoàng nữ, Tứ hoàng nữ cũng rất có nhã hứng đấy!"

Tứ hoàng nữ Lương Diệc Tuyên rất muốn lôi kéo Lăng Vu Đề, dẫu sao thì nơi như tiểu quan quán, việc thu thập tin tức rất dễ dàng! Nhưng trước giờ Lăng Vu Đề luôn thờ ơ với nàng ta, khiến cho nàng ta không chiếm được chút lợi lộc nào.

Ban đầu Lương Diệc Tuyên tính tự mở một tiểu quan quán thu thập tin tức, sau đó đúng là có mở thật.

Đáng tiếc rằng tiểu quan quán được hoan nghênh nhất ở kinh thành là Phi Nguyệt quán. Cho dù nàng ta có mở tiểu quan quán thì cũng chỉ có mấy nhân vật nhỏ tới mà thôi, căn bản vô dụng!

Không còn cách nào khác, Lương Diệc Tuyên cũng chỉ đành đóng cửa dẹp tiệm, sau đó một lòng lôi kéo Lăng Vu Đề.

Sau khi khách sáo với Lăng Vu Đề được vài câu, Lương Diệc Tuyên phóng tầm mắt tới bóng người màu đỏ đang đứng cạnh Lăng Vu Đề.

Khi trông rõ Diệp Thần Lạc, trong mắt Lương Diệc Tuyên ánh lên tia kinh diễm, thế rồi nàng ta tự dưng lại có cảm giác quen thuộc không nói rõ được.

Hình như đã gặp ở đâu rồi?

"Vị bên cạnh Lăng lão bản chính là thanh quan mới tới Phi Nguyệt quán sao?"

Chỉ cần tinh ý thì cũng biết hắn khá quen thuộc với Lăng Vu Đề. Có điều ở bên cạnh cô, ngoại trừ tú ông Phó thúc, hai nam thị thì cũng chỉ có thể là thanh quan.

Trong lúc hỏi Lăng Vu Đề thì đồng thời trong lòng Lương Diệc Tuyên tính rằng chờ đến tối nay, nàng ta muốn tới Phi Nguyệt quán chọn Diệp Thần Lạc. cho dù không thể ngủ thì tiếp rượu cũng rất tốt!

Diệp Thần Lạc bị cái ánh mắt trần trụi của Lương Diệc Tuyên dọa cho sợ. Hắn muốn giải thích rằng mình không phải thanh quan nhưng lại không dám. Diệp Thần Lạc chỉ có thể nắm lấy tay Lăng Vu Đề thật chặt, sau đó rũ mắt trốn ra sau Lăng Vu Đề.

Với loạt hành động của Diệp Thần Lạc, Lăng Vu Đề thấy rất là thích chí!

Lúc mới nhìn thấy Lương Diệc Tuyên, cô còn lo rằng Diệp Thần Lạc sẽ có phản ứng khác lạ nào hay không, hoặc có bị kích thích đến mức khôi phục trí nhớ hay không.

Có điều giờ nhìn lại, tất cả mấy điều đó đều là cô lo lắng vô ích!

Vỗ vai động viên Diệp Thần Lạc rồi cô mới nghiêng đầu nhìn Lương Diệc Tuyên: "Tứ hoàng nữ hiểu lầm rồi, hắn không phải thanh quan Phi Nguyệt quán mà là nam nhân của ta."

Nam nhân với nam sủng có sự cách biệt rất lớn!

Nam sủng chỉ để chơi đùa nhất thời, mà nam nhân lại là người có danh phận.

Không muốn để ý đến Lương Diệc Tuyên nữa nên sau khi nói tiếng cáo biệt, cô dặn dò tăng tốc độ cập bờ rồi dẫn Diệp Thần Lạc vào trong khoang thuyền.

Nhìn du thuyền đang kéo xa khoảng cách với du thuyền mình, trong mắt Lương Diệc Tuyên xẹt qua tia tàn nhẫn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui