Công Lược Nam Phụ

Edit: Aya Shinta

"Giờ Hân Đồng đang ở trong Văn Tâm trai, lão bản của Văn Tâm trai thích Hân Đồng nên nàng ấy ở đó rất an toàn. Ta tìm được nàng ấy trong mật thất Lý phủ, tình trạng bây giờ của nàng ấy không tốt lắm." Lăng Vu Đề thành thật trả lời.

"Không tốt lắm" theo lời Lăng Vu Đề là không tốt tới cỡ nào?! Mạnh Phất Sinh không dám tưởng tượng, chỉ có thể tăng nhanh bước chân, thậm chí cuối cùng còn dùng khinh công.

Đến khi tới Văn Tâm trai, Mạnh Phất Sinh được chưởng quỹ mà Cố Thiên Hạo dặn dò từ trước dẫn lên lầu, sau đó nhìn thấy Mạnh Hân Đồng nằm ở trên giường, mặt quấn băng gạc.

"Nói vậy vị này chính là Mạnh sư huynh đi, tại hạ Cố Thiên Hạo, là bằng hữu của Hân Đồng cô nương!" Cố Thiên Hạo đứng lên ôm quyền với Mạnh Phất Sinh, cười khiêm tốn.

Mạnh Phất Sinh chỉ gật đầu đáp lại: "Đa tạ Cố công tử đã giúp đỡ, sư muội ta có đáng lo không?"

"Mạnh sư huynh yên tâm, đại phu đã trị liệu cho Hân Đồng cô nương, vết thương trên người đều được thoa thuốc rồi. Chỉ cần cố gắng điều dưỡng thì sức khỏe không có gì quá đáng lo. Chỉ là..." Cố Thiên Hạo chợt lộ vẻ đau lòng, hận thấu xương kẻ đã xuống tay ác độc tổn thương Mạnh Hân Đồng!

"Chỉ là cái gì?" Mạnh Phất Sinh vội vàng hỏi.

Cố Thiên Hạo mím môi: "Chỉ là trên người cùng khuôn mặt của Hân Đồng cô nương nhất định sẽ để lại sẹo, đại phu nói, không thể hoàn toàn loại bỏ..."

Mạnh Phất Sinh có chút khiếp sợ lui về phía sau một bước, nhìn Mạnh Hân Đồng bị băng gạc quấn quanh chỉ lộ ra đôi mắt cùng miệng, bị thương nặng đến thế nào mới để lại sẹo không thể tiêu trừ được?!

"Tiểu Vu, Hân Đồng..."

"Phất Sinh huynh yên tâm, ta sẽ không để cho Hân Đồng có việc!" Chỉ là trừ sẹo mà thôi, chỉ cần không bị rải thực nhan tán thì chỉ là chuyện nhỏ!

Nghe thấy Lăng Vu Đề tự tin bảo đảm, Mạnh Phất Sinh tin tưởng cô theo bản năng.

Cố Thiên Hạo ở một bên thấy dáng vẻ của Mạnh Phất Sinh cũng không giống như đang nói chuyện với mình, tiểu Vu? Là nhũ danh của Hân Đồng cô nương sao?

Nhưng thoạt nhìn cũng đâu giống như đang gọi Mạnh Hân Đồng đúng không nhỉ?

"Ồ đúng rồi, sao vị Lăng cô nương kia không có đến cùng Mạnh sư huynh?" Lúc này Cố Thiên Hạo mới nhớ tới đến cô nương kỳ quái Lăng Vu Đề.

"Nàng đến rồi, chỉ là ngươi không nhìn thấy mà thôi." Mạnh Phất Sinh nói.

Hả... Cái gì gọi là hắn không nhìn thấy? Một người sống sờ sờ, sao hắn lại không nhìn thấy?

Lăng Vu Đề thực thể hóa mình, xuất hiện ở trước mắt Cố Thiên Hạo. Nhìn Cố Thiên Hạo đã hoàn toàn há hốc mồm, Lăng Vu Đề thân thiện cười với hắn: "Cố công tử, ta không phải người sống."

Nói xong, cô lại hư hóa.

Mỗi ngày chỉ có ba tiếng thực thể hóa, cô cũng không thể tùy tiện lãng phí!

Thấy Lăng Vu Đề đột nhiên xuất hiện rồi lại biến mất, Cố Thiên Hạo từng gặp không ít sóng to gió lớn chỉ vào vị trí Lăng Vu Đề xuất hiện rồi lại biến mất. Ngoại việc thốt rằng "Chuyện này... Chuyện này... Chuyện này..." thì không biết nói gì hơn.

Có điều dù gì Cố Thiên Hạo cũng là nam phụ mà không phải bia đỡ đạn hoặc người qua đường, hắn cũng biết thân phận của Mạnh Phất Sinh và Mạnh Hân Đồng.

Cho nên bên cạnh Mạnh Phất Sinh có một con "quỷ" cũng là chuyện bình thường!

Sau khi hít sâu mấy, tâm trạng Cố Thiên Hạo cũng ổn định lại. Hắn biết Lăng Vu Đề nhất định vẫn còn ở đó nên hắn ôm quyền với vị trí Lăng Vu Đề đang đứng.

"Tại hạ muốn hỏi Lăng cô nương tìm được Hân Đồng cô nương ở đâu? Hân Đồng cô nương bị kẻ nào đả thương?" Nếu như hắn biết kẻ cầm đầu là ai, nhất định phải chém kẻ đó thành trăm mảnh mới có thể giải hận!

Trên đường tới Văn Tâm trai, Lăng Vu Đề cũng đã kể sự tình mình "trải qua" cho Mạnh Phất Sinh.

Cô nói mình âm thầm trốn đi, sau khi nhìn thấy Lý Tiên Dao bản giả xuất hiện thì đi theo ả ta. Sau đó đến Lý phủ.

Thế rồi cô mới biết Lý Tiên Dao là biểu muội Lãnh Dã, cô theo Lý Tiên Dao vào phòng, thấy khí tức của Mạnh Hân Đồng.

Cho nên cô tìm được mật thất nhốt Mạnh Hân Đồng, sau đó cô thừa dịp Lý Tiên Dao tạm thời rời đi, dẫn Mạnh Hân Đồng chạy ra.

Mạnh Phất Sinh thuật lại từ đầu đến cuối một lần, ánh mắt của hắn lóe lên tia tàn nhẫn. Kẻ làm hại sư muội hắn dù là quỷ gì, Mạnh Phất Sinh cũng không chuẩn bị siêu độ cho ả ta!

Hắn phải đánh ả đến hồn phi phách tán!

Mạnh gia bênh người nhà, Mạnh Phất Sinh thân là đệ tử cũng không ngoại lệ. Trước đó dựa theo thói quen của hắn, bất luận những con quỷ kia tạo ác thế nào, nếu hắn có thể siêu độ thì sẽ tận lực siêu độ. Sau này có bị Quỷ sai mang về âm tào địa phủ, nên định tội thế nào thì định tội thế đó, nhưng tốt xấu còn có cơ hội đầu thai.

Mạnh Phất Sinh không chuẩn bị cho con quỷ bám trên người Lý Tiên Dao cơ hội đó!

Nghe thấy là biểu muội Lãnh Dã gây ra, Cố Thiên Hạo xiết chặt nắm đấm: "Nào có lí đó! Lãnh Dã thật quá đáng, cho dù hắn không chịu chấp nhận Hân Đồng cô nương thì cũng không thể để mặc biểu muội mình xuống tay tàn nhẫn với Hân Đồng cô nương chứ!"

Hung ác nói xong thì mới phản ứng được, hắn sững sờ nhìn Mạnh Phất Sinh: "Vừa nãy Mạnh sư huynh nói... Lý Tiên Dao kia bị quỷ bám thân?"

Mạnh Phất Sinh gật đầu: "Phải, nếu bây giờ sư muội an toàn, vậy ta đi bắt con quỷ kia!"

Cố Thiên Hạo muốn nói "Ta cũng đi cùng", kết quả còn chưa mở lời, Mạnh Phất Sinh nói tiếp: "Sư muội tạm thời làm phiền Cố công tử chăm sóc trước!"

Hắn quay đầu lại nhìn Mạnh Hân Đồng còn đang hôn mê, quay đầu lại gật đầu với Mạnh Phất Sinh: "Mạnh sư huynh yên tâm, ta nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Hân Đồng cô nương!"

Sau khi Cố Thiên Hạo cam đoan, Mạnh Phất Sinh dẫn Lăng Vu Đề rời khỏi Văn Tâm trai.

Cố Thiên Hạo ngồi ở trên ghế tròn cạnh giường, nhìn Mạnh Hân Đồng hai mắt nhắm nghiền, nhẹ giọng nói rằng: "Không sao cả Hân Đồng cô nương, dù nàng có trở nên xấu đến thế nào, trong lòng ta, nàng vĩnh viễn là cô nương đẹp nhất khả ái nhất!"

Mạnh Hân Đồng run rẩy hàng mi, không có tỉnh lại ——

"Phất Sinh, huynh xác định chúng ta phải bắt quỷ vào ban ngày sao?" Lần đầu Lăng Vu Đề thấy Mạnh Phất Sinh dự định bắt quỷ vào ban ngày.

Mạnh Phất Sinh ừ một tiếng: "Nếu con quỷ kia tận mắt thấy nàng đưa sư muội đi, không nhanh chóng bắt nàng ta đi, ta e rằng nàng ta sẽ trốn đi! Đến lúc tìm thì hơi phiền phức."

"Ờ ha, cũng đúng!" Lăng Vu Đề gật đầu, bay ở phía trước dẫn đường.

Khi tới gần Lý phủ, Lăng Vu Đề cùng Mạnh Phất Sinh đều kinh ngạc nhìn vùng trời trên Lý phủ: "Trong thời gian ngắn như vậy mà lại có không ít linh hồn mới, xem ra con quỷ này lại đang phạm giết chóc!"

Nói xong, Mạnh Phất Sinh lập tức tăng nhanh bước chân tới Lý phủ.

Họ không đi cửa lớn, trực tiếp leo tường qua.

Vừa vào Lý phủ đã nhìn thấy thi thể đầy đất, tất cả đều trợn mắt lên, nét hoảng sợ trên mặt vẫn chưa có rút đi.

Lúc này cái kia quỷ khí tức không có cách nào bị che lấp: "Nàng ở nuốt chửng linh hồn đến trở nên mạnh mẽ!" Mạnh Phất Sinh chau mày, sắc mặt nghiêm túc.

Lăng Vu Đề cũng nhíu mày, trong kịch tình, con quỷ này cũng chưa từng đại khai sát giới thế này!

Thời điểm Mạnh Phất Sinh và Lăng Vu Đề chạy tới khuê các của Lý Tiên Dao, đúng lúc nhìn thấy ả ta vừa nuốt chửng linh hồn cuối cùng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui