Công Lược Nam Phụ

Edit: Aya Shinta

Khí chất quanh thân vốn điềm tĩnh lập tức thay đổi, một loại cảm giác ngột ngạt ngưng tụ trong căn phòng.

Cô khoanh tay trước ngực, khóe miệng câu lên, lộ ra nụ cười giễu cợt.

"Mặc kệ tôi có mục đích gì, cô chỉ cần nhớ kỹ... Nếu cô an phận thủ thường thì vẫn là con gái của thủ trưởng Lăng, mà tôi, chỉ là cháu gái họ."

Giật giật cổ: "Còn không... Lăng Giai Kỳ, đừng tưởng rằng may mắn có thể sống lại một lần thì mình ghê gớm lắm!"

Nói xong, Lăng Vu Đề không để ý tới Lăng Giai Kỳ đã bị mình dọa sợ ngẩn người tại chỗ, nhấc chân đi sượt qua người cô ta, mở cửa phòng ra ngoài.

Tiếng đóng cửa khiến Lăng Giai Kỳ run theo, mí mắt run rẩy, lập tức hoàn hồn!

Lời... lời vừa nãy của Lăng Vu Đề có ý gì?

Ả lại biết mình sống lại?!

Như vậy có phải Lăng Vu Đề cũng sống lại hay không đây?

Lúc này Lăng Giai Kỳ tâm loạn như ma, từ khi sống lại tới nay, đây là lần thứ nhất cô ta mờ mịt luống cuống thế này.

Đương nhiên Lăng Vu Đề biết lời của mình sẽ hoàn toàn làm tâm trạng của Lăng Giai Kỳ xáo động, thế nhưng cô thực sự không muốn giả vờ vô tri với nữ chính, nếu Lăng Giai Kỳ bất chấp tất cả, không buông tha cho cô...

Vậy cô sẽ dứt khoát áp chế Lăng Giai Kỳ, không để cho cô ta dám manh động --

Bởi vì lời nói vào buổi tối của Lăng Vu Đề, Lăng Giai Kỳ thường sẽ ở lại đại viện quân khu hai ngày đã rời đi vào sáng sớm hôm sau.

Còn việc tại sao cô ta phải đi? Lăng Vu Đề biết, cha Lăng mẹ Lăng không biết --

Cuối tuần thứ hai mà Lăng Vu Đề vào Lâm gia ở - đó là một buổi sáng sớm tươi mát - Lâm Ngộ Khê trở về.

Lúc đó Lăng Vu Đề đang tưới hoa trong vườn.

Một chiếc xe Hummer màu đen mang biển số quân đội đậu ở cổng lớn Lâm gia, cô nghe tiếng nên quay đầu lại.

Đầu tiên lọt vào tầm mắt chính là cửa xe chỗ điều khiển mở ra. Tiếp đó, một người đàn ông anh tuấn, dáng vẻ cương nghị bước xuống xe.

Anh mặc quân trang, bởi ánh nắng khá là chói nên anh hơi nheo mắt lại.

Khi nhìn thấy anh thì trong nháy mắt đó, Lăng Vu Đề hầu như có thể nhận định rằng người đàn ông này, cái người trang nghiêm lạnh lùng, bình tĩnh nội liễm này chính là Lâm Ngộ Khê!

Lâm Ngộ Khê, cái tên này vừa nghe đã có cảm giác tựa như ánh nắng ấm áp trong mùa xuân*.

Nhưng chủ nhân của cái tên này thực tế lại là kiểu... Khi lạnh thì như đặt mình trong hầm băng, khi nóng lại như dấn thân vào núi lửa!

Ngay khi Lăng Vu Đề xuất thần, Lâm Ngộ Khê không ngừng bước chân đi vào.

Khi đi ngang qua Lăng Vu Đề, anh hơi dừng lại, nghiêng đầu nhìn cô.

Ngày hôm nay Lăng Vu Đề mặc một cái váy sơ mi caro màu đỏ đậm, tóc dài búi tròn.

Mười chín tuổi, cái tuổi đẹp như hoa thế kia mà Lâm Ngộ Khê lại không có cảm giác mấy với vẻ ngoài của Lăng Vu Đề.

Trông thấy Lăng Vu Đề cầm vòi tưới hoa, Lâm Ngộ Khê lại cho rằng cô là người giúp việc nhà mới mời tới.

Anh mím môi, cho Lăng Vu Đề một gò má hoàn mỹ, trực tiếp nhấc chân đi vào nhà...

Lăng Vu Đề vừa cong khóe môi lên thì cứng lại ngay, cô cho rằng...

Cho rằng... Khi Lâm Ngộ Khê - Tịch Tử Thu lần đầu tiên gặp cô thì sẽ có cảm giác đặc thù!

Không ngờ...

Hạ Luân: Cảm giác đặc thù? Thiết bị người ta thiết kế ra nào có nhiều bug như vậy, đã nói sẽ che giấu ký ức đi, đương nhiên cũng sẽ che chắn cảm giác đối với cô chứ!

Lăng Vu Đề hơi mất mát thở dài một hơi, sau đó mới tiếp tục tưới nước cho hoa.

Thỉnh thoảng bên trong sẽ có tiếng của ngoại Lâm và mẹ Lăng, mà Lâm Ngộ Khê lại trả lời rất ngắn gọn.

Tưới hoa xong, Lăng Vu Đề mới vào phòng khách.

Ba người trong phòng khách đều đang ngồi ở trên ghế sô pha, tư thế ngồi của Lâm Ngộ Khê rất nghiêm túc.

Mẹ Lăng nhìn thấy Lăng Vu Đề, vội vã vẫy tay với cô: "Tiểu Vu lại đây, thím giới thiệu cho con!"

"Đây chính là em trai mà thím nhắc đến với con, tên là Lâm Ngộ Khê, con có thể gọi là cậu giống như Kỳ Kỳ."

Lăng Vu Đề: "..." Gọi cậu cái gì chứ, cô công lược thì sẽ có cảm giác tội ác đấy ~

"Gọi... chú có được không?"

Khi người yêu cách biệt tuổi tác khá lớn, thỉnh thoảng họ cũng gọi nhau thân mật là chú gì đó.

Gọi cậu thì đúng là quá...

Mẹ Lăng cảm thấy gọi chú hay cậu đều được nên cười gật đầu: "Được chứ! Tiểu Vu thích gọi thế nào cũng được!"

Giới thiệu về Lâm Ngộ Khê xong, mẹ Lăng lại giới thiệu Lăng Vu Đề với Lâm Ngộ Khê: "A Ngộ! Đây là con gái anh họ của anh rể em, bởi vì một vài nguyên nhân nên sau này sẽ ở lại trong nhà chúng ta."

Mẹ Lăng cảm thấy có một vài chuyện về Lăng Vu Đề nếu nói ngay trước mặt cô thì sẽ khiến cô khổ sở.

Vất vả lắm bây giờ Lăng Vu Đề mới có thể sáng sủa vui tươi hơn, bà không muốn Lăng Vu Đề lại nghĩ tới chuyện thương tâm.

Trong nửa tháng này, tuy cha Lăng đáp ứng với Lăng Vu Đề rằng sẽ không báo cho Lăng Thủ Nghiệp biết cô ở thủ đô, nhưng ông cũng nghĩ biện pháp liên lạc cho Lăng Thủ Nghiệp, kết quả Lăng Thủ Nghiệp không hề đề cập tới việc Lăng Vu Đề "mất tích"!

Dù cha Lăng chủ động hỏi, Lăng Thủ Nghiệp cũng ấp úng không trả lời, hình như rất sợ ông nhắc tới chữ Lăng Vu Đề!

Tuy cha Lăng cảm thấy biểu hiện của Lăng Thủ Nghiệp hơi kỳ quái, nhưng cũng chỉ cho rằng lão không để ý đến sống chết của con gái mình.

Làm sao cha Lăng biết Lăng Thủ Nghiệp đang lo ông biết việc tráo con lúc trước cơ chứ!

Trước khi chạy trốn, Lăng Vu Đề đã đoán được vợ chồng Lăng Thủ Nghiệp tuyệt đối sẽ không báo cảnh sát tìm cô!

Bởi vì vợ chồng Lăng Thủ Nghiệp đều là người không có ăn học, quá nửa là không biết có thể báo cảnh sát để tìm người. Mà điều Lăng Vu Đề không biết chính là ngọn đuốc cô phóng vào nhà Trương Tam Hỏa thật sự thiêu chết gã!

Trương Tam Hỏa ghiền rượu, cùng ngày, gã vẫn uống đến say khướt nằm vật ra ở trong phòng ngủ.

Lúc ngọn lửa bùng lên, những thôn dân kia đều bị dọa sợ, không có ai kịp thời dập lửa, thế nên khi họ dập lửa xong, Trương Tam Hỏa đã ngỏm tỏi.

Sau đó có người phát hiện Lăng Vu Đề mất tích, người trong thôn đều nói là do Lăng Vu Đề phóng hỏa.

Cũng may bình thường nhân cách của Trương Tam Hỏa quá tệ nên không có ai thấy bất công cho gã, cùng lắm chỉ mắng Lăng Vu Đề quá ác độc!

Thôn Hoàng thực sự là nơi thâm sơn cùng cốc, được ăn học không được mấy người, cũng không ai nghĩ đến chuyện đi báo cảnh sát bắt "Kẻ mang tội giết người" Lăng Vu Đề đây.

Bọn họ lo rằng nếu ngày nào đó Lăng Vu Đề hận bọn họ, Lăng Vu Đề cũng sẽ thừa dịp bọn họ ngủ mà phóng một ngọn đuốc vào.

Cũng do nguyên nhân này, vợ chồng Lăng Thủ Nghiệp không dám tìm Lăng Vu Đề về --

Lăng Vu Đề nhìn Lâm Ngộ Khê, cười cười: "Chào chú!"

Lâm Ngộ Khê gật đầu, khách sáo đáp một tiếng: "Chào cháu."

Cô thầm bĩu môi trong lòng, Lâm Ngộ Khê này là nam phụ... cứng nhắc nhất mà từ trước tới nay cô gặp được!

Hèn chi trong đám nam phụ, anh là nam phụ không có khả năng ở bên Lăng Giai Kỳ nhất!

Aya: Chú thích tạm thời:

Lâm Ngộ Khê, cái tên này vừa nghe đã có cảm giác tựa như ánh nắng ấm áp trong mùa xuân*.

Lâm Ngộ Khê (林遇溪): lâm là rừng, ngộ là gặp được, khê là dòng suối. Thực sự không hiểu tại sao bà tác giả lại cảm thấy cái tên này ấm áp như nắng xuân. Mình thấy có rừng có suối thì tươi mới mát mẻ mới đúng chứ:))) Bạn nào biết thì thông não giúp mình nhé.

Cảm nghĩ:

Lăng Vu Đề nhìn Lâm Ngộ Khê, cười cười: "Chào chú!"

Lâm Ngộ Khê gật đầu, khách sáo đáp một tiếng: "Chào cháu."

Xong tới đây tui chỉ muốn chửi má nó. Tịch Tử Thu tui nguyền rủa anh!!! Lần sau anh còn chọn nam phụ nào "dễ công lược" nữa cho tui xem QAQ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui