Lại thay một đôi giày thể thao màu trắng, liền có thể ra cửa rồi.
Lần đầu tiên trong 3 tháng Lăng Vu Đề tới Y thị, cùng Tô Vực đơn độc ra cửa mua đồ ăn.
Phía trước mặc kệ Tô Vực muốn ăn cái gì, đều là viết nguyên liệu muốn mua, sau đó để Nặc Kỳ hoặc là Nam tỷ đi mua về.
Lăng Vu Đề nghĩ hôm nay dù sao cũng không việc gì làm, cùng Tô Vực đi mua đồ ăn, cũng không tồi!
Nghiêng đầu nhìn Tô Vực mang kính râm đang ngồi trên ghế điều khiển, khóe miệng hơi hơi giơ lên, cả người thoạt nhìn tâm tình thực không tồi!
Có loại cảm giác như chim chóc vẫn luôn bị nhốt ở lồng sắt rốt cuộc được thả ra!
Tô Vực tuy rằng thực phấn khích, nhưng là cũng thực cẩn thận!
Hắn lo lắng răng mình sẽ đi nhầm đường, vẫn luôn nghe chỉ thị hướng dẫn .
Xe chạy đến nửa đường, còn cách siêu thị một khoảng xa, lúc trước lái xe nói đi đến siêu thị cần nửa tiếng lái xe.
Hiện giờ xe vừa rời đi khách sạn còn chưa tới mười phút, hướng dẫn lại đột nhiên không có thanh âm!
Trừ bỏ có bản đồ, ngay mũi tên chỉ thị đều không có!
Tô Vực có chút luống cuống, hắn không biết xem bản đồ!
Xe đỗ một bên đường, Tô Vực bấm thử loạn xạ, máy dẫn đường cũng hoàn toàn không có phản ứng!
"Làm sao vậy?" Lăng Vu Đề giả như không biết việc Tô Vực không biết xem bản đồ, hỏi.
Tô Vực dừng một chút, có chút khó xử mở miệng: "Thực ra......!Ta là người mù đường, cũng không biết xem bản đồ."
Lúc nói, Tô Vực đều làm tốt tâm lý rằng Lăng Vu Đề sẽ phản ứng rất bất ngờ.
Kết quả Lăng Vu Đề chỉ là gật gật đầu: "À, vừa lúc, ta biết xem bản đồ."
Tô Vực đứng dậy cùng nàng đối diện, nhìn Lăng Vu Đề vẻ mặt không có gì, tâm trạng của Tô Vực đột nhiên tốt đến không ngờ!
Ý tứ trong lời nói của Lăng Vu Đề phảng phất là: À, ngươi là người mù đường, ta lại biết đường, vừa lúc chúng ta có thể bổ sung cho nhau!
Cảm ứng được độ hảo cảm vốn dĩ đã lên đến 70 điểm lại thêm tới 75 điểm, Lăng Vu Đề nhướng mày: "Đi thôi ~"
Tô Vực gật đầu, khởi động xe, lái xe theo phương hướng Lăng Vu Đề chỉ định .
Hai người rất thuận lợi tới bãi đỗ xe của siêu thị.
Xuống xe xong, Lăng Vu Đề liền cùng Tô Vực sóng vai đi vào siêu thị.
Hai người đều đội mũ lưỡi trai, Tô Vực còn đeo kính râm cùng khẩu trang.
Hai người cũng không có ở lại siêu thị lâu lắm, chỉ là mua chút nguyên liệu nấu ăn cần thiết liền rời đi.
Paparazzi không chỗ nào không có, đem hình ảnh Lăng Vu Đề cùng Tô Vực lại lần nữa sóng vai đi siêu thị chụp lại, lại lần nữa trở thành tin giải trí đầu đề!
——
Ở Y thị sinh hoạt thật sự thực không tồi, Lăng Vu Đề xém chút nữa quên rằng trên thế giới này còn có nam chủ cùng nữ chủ!
Có thể là bởi vì Lăng mẹ cùng Thẩm Mạn Hi nói gì đó, cho nên Thẩm Mạn Hi không có lại nghĩ cách liên hệ nàng!
Nhìn hình ảnh mình cố ý hóa thành tiều tụy trong gương , mặc váy cũ đã được giặt đến trắng bệch, trên đầu chỉ đeo một cây trâm gỗ giản dị.
Lăng Vu Đề hơi hơi nheo nheo mắt, hôm nay hóa trang đem nàng biến thành già rất nhiều, thành một nữ nhân rất tang thương!
Lát nữa Lăng Vu Đề sẽ quay cảnh cuối cùng sau bốn tháng quay phim!
Thừa tướng Quân Cửu Ngôn vì muốn có được nữ chủ liền có ý đồ mưu phản, lại chưa thực hiện được! Cuối cùng, thân là muội muội ruột của nam chủ Hắc Tử Hạ phải thay hắn cầu tình.
Nam chủ nhìn đến muội muội mình, cũng tha cho Quân Cửu Ngôn tội chết, lại phạt sung quân biên cương, vĩnh viễn không được trở lại kinh thành!
Hắc Tử Hạ đem con trai của nàng cùng Quân Cửu Ngôn lưu lại kinh thành, bản thân thì cùng Quân Cửu Ngôn đi biên cương.
Mà cảnh quay này, chính là cảnh Quân Cửu Ngôn sắp chết, Hắc Tử Hạ bồi ở bên người hắn——
Chuẩn bị bắt đầu quay, Tô Vực cũng được hóa trang thành đến sắc mặt tái nhợt râu ria xồm xoàm nằm ở trên một cái giường ván gỗ, cảnh vật xung quanh phi thường đơn sơ.
Trần đạo diễn hô một tiếng: "Action!" Liền bắt đầu quay.
Hắc Tử Hạ mặc một chiếc váy đã được giặt đến trắng bệch, bưng một cái chén giả thuốc chén đi vào căn lều rách nát.
Nằm ở trên chiếc giường ván gỗ đơn sơ kia, là Quân Cửu Ngôn.
Quân Cửu Ngôn thoạt nhìn thực suy yếu, hắn nỗ lực nén lại cơn ho khan.
Chỉ là mặc kệ hắn nén lại như thế nào, đều vẫn là thường thường sẽ khụ ra tiếng.
Hắc Tử Hạ đi đến mép giường ngồi xuống, nâng Quân Cửu Ngôn dậy, đút cho hắn uống xuống chén thuốc.
Lại đỡ Quân Cửu Ngôn nằm xuống, Hắc Tử Hạ cầm chén thuốc xoay người chuẩn bị đi ra ngoài.
"Công chúa......" Phía sau truyền đến thanh âm suy yếu của Quân Cửu Ngôn.
Hắc Tử Hạ dừng lại bước chân, nàng ách giọng nói nhẹ giọng mở miệng: "Nơi này, không có ai là công chúa cả."
Nếu có, cũng chỉ là một nữ nhân đáng thương đã chịu qua gió táp mưa sa.
"Là Cửu Ngôn liên lụy công chúa, Cửu Ngôn tham sống sợ chết nhiều năm, đến giờ mệnh số đã hết."
"......!Công chúa, người trở lại kinh thành đi thôi."
Lúc này chuyện nói chuyện đối với Quân Cửu Ngôn, đều là một việc cực kỳ khó khăn.
Nói mấy câu ngắn ngủi như vậy, hắn cũng phải từng ngụm từng ngụm thở phì phò.
Máy quay kéo gần mặt Hắc Tử Hạ, trong ánh mắt nàng không có bất luận cái cảm xúc gì, vô bi vô hỉ.
Nàng xoay người nhìn Quân Cửu Ngôn: "Quân Cửu Ngôn, đời này, ngươi biết sai rồi chứ?"
Quân Cửu Ngôn ngẩn người, không nghĩ tới Hắc Tử Hạ sẽ đột nhiên hỏi hắn một vấn đề như vậy.
"Khụ khụ khụ khụ......" Đột nhiên ho khan vài tiếng, cả người đều không chịu khống chế cong lưng ho.
Hắc Tử Hạ vội vàng buông cái chén trong tay, đi đến mép giường giúp Quân Cửu Ngôn vỗ lưng.
Một hồi lâu, Quân Cửu Ngôn mới hoãn lại đây.
Hắn lôi kéo tay Hắc Tử Hạ, ánh mắt có chút tan rã: " Đời này của Cửu Ngôn......!Cái sai duy nhất, chính là phụ công chúa.
Nếu có kiếp sau......"
"Nếu có kiếp sau, nguyện......!Không cùng công chúa quen biết......" Lời còn chưa dứt, Quân Cửu Ngôn liền nhắm hai mắt lại.
Tay hắn lôi kéo Hắc Tử Hạ buông ra rơi xuống ván giường, Hắc Tử Hạ còn vẫn duy trì tư thế bị hắn lôi kéo.
Thật lâu sau lúc sau, mới truyền đến thanh âm sâu kín của Hắc Tử Hạ: "Ngươi nói......!Điều ngươi sai là phụ ta.
Như vậy, sao không dùng kiếp sau tới bồi thường ta?"
"Còn nhớ rõ chúng ta lần đầu tiên gặp mặt không? Ta cưỡi ngựa ở trên đường phố, con ngựa đột nhiên mất khống chế, ta cho rằng chính mình lần này chết chắc rồi.
Là ngươi giống thiên thần từ trên trời giáng xuống chế phục con ngựa."
"Từ kia lúc sau, ta liền trong lòng có ngươi!"
Dừng một chút, thanh âm đột nhiên thay đổi ngữ điệu, nàng nghẹn ngào: "Quân Cửu Ngôn, chẳng sợ mình đầy thương tích, ta cũng chưa từng hối hận vì yêu ngươi."
"Quân Cửu Ngôn, ngươi thật vô tình! Không chút lưu luyến nào rời đi nhân thế, còn nói kiếp sau không muốn tái ngộ đến ta......"
"Ngươi tưởng bở! Bổn cung......!Đời đời kiếp kiếp, đều chỉ nhìn trúng ngươi!"
Nước mắt rơi xuống không ngừng như trân châu, không ngừng rơi xuống trên giường ván gỗ.
Hắc Tử Hạ cả người tản ra một loại trầm thấp cực hạn bi thương, làm người có loại đồng cảm như bản thân mình đau lòng.
Đột nhiên, Hắc Tử Hạ vẫn luôn không có động đậy, giơ tay gỡ cây trâm gỗ trên đầu xuống.
Đuôi của cây trâm gỗ thật sắc nhọn, giống như mới được mài giũa qua.
"Ta đã sớm chuẩn bị trước muốn bồi ngươi cùng nhau đi......!Quân Cửu Ngôn, ngươi nếu là đi âm phủ, bổn cung cũng nhất định phải đi theo!"
Nói xong, nàng không chút do dự đem cây trâm gỗ đâm vào trái tim mình!
Hình ảnh tựa hồ trở lại mười hai năm trước ——
Khi đó, nàng rốt cuộc được như ý nguyện gả cho Quân Cửu Ngôn, thành thê tử của hắn!