Cái nhìn này, như là mẫu thân đang nhìn con trai mình vậy......
"Tiểu Vực, ăn gì chưa?"
"Trước lúc tới ta cùng Tiểu Vu đã ăn cơm chiều rồi."
Tuy rằng biết trong yến hội cũng có đồ ăn, nhưng là hắn tương đối muốn ăn đồ Lăng Vu Đề làm! Cho nên lúc hơn 4 giờ hắn bảo Lăng Vu Đề làm cơm chiều để ăn trước.
Tô Vực trong giọng nói cũng mang theo sự thân mật không có khi nói chuyện với người khác.
Quả nhiên đối xử với người nhà chính là không giống nhau!
Tô Thiển Khê gật đầu, tầm mắt lại lần nữa rơi xuống trên người Lăng Vu Đề: "Xem ra trù nghệ của Tiểu Vu thực không tồi, nghe Nặc Kỳ nói, ở M quốc Tô Vực bởi vì không thể ăn được đồ ăn ngươi làm, sức ăn đều giảm xuống."
Tô Thiển Khê muốn biểu hiện ra nhu hòa một chút, nhưng nàng trừ bỏ đối Tô Vực ôn nhu, đối những người khác thật chính là nhu hòa không nổi!
Lúc trước khi nói chuyện phiếm Tô Vực đã cùng Lăng Vu Đề nói qua về tính cách của Tô Thiển Khê, cho nên đối với ngữ khí chất vấn này của Tô Thiển Khê, nàng cũng không để ý.
Lăng Vu Đề nghe vậy liền cười cười, không thêm câu khiêm tốn gì.
Vài người lại hàn huyên trong chốc lát, liền quên đem cái xưng hô mợ của Giang Tử Duệ sửa đúng.
Lúc sau Lăng Vu Đề đi theo đám người Tô Vực cùng đi cùng chủ tịch tập đoàn Hồng Thạch chào hỏi.
Tô Thiển Khê cùng Giang Ly đi xã giao, mà Giang Tử Tuệ thì nói có chuyện muốn nói riêng với Tô Vực, liền đem hắn lôi đi.
Lăng Vu Đề đi tới khu ẩm thực đi lấy đồ ăn ăn, đại khái bởi vì Lăng Vu Đề mang vẻ mặt ' cao lãnh ', cho nên cứ việc có người nhận ra Lăng Vu Đề, cũng sẽ không lại đây chào hỏi.
"Tiểu Vu?" Một thanh âm quen thuộc ở bên người Lăng Vu Đề vang lên, thân mình Lăng Vu Đề cứng đờ.
Trong lòng không tự giác nhảy ra một câu: Quả nhiên vẫn là tới!
Buông ly đồ uống trong tay, Lăng Vu Đề xoay người.
Thẩm Mạn Hi đang cố gắng vùng vẫy cố thoát khỏi cánh tay đang ôm eo nhỏ của Khổng Thư Hàng.
Tầm mắt Lăng Vu Đề dừng ở trên người Khổng Thư Hàng.
Trong mấy tháng đi vào thế giới này, đây là lần đầu tiên Lăng Vu Đề chân chính nhìn thấy Khổng Thư Hàng.
Hắn ngũ quan lập thể tuấn dật, cao 1m85, mặc tây trang được cắt may khéo léo màu đen.
Vẻ ngoài của Khổng Thư Hàng, đủ để so sánh với nam minh tinh hạng A ở giới giải trí!
Khóe miệng của Khổng Thư Hàng thói quen mang theo ba phần ý cười, xa cách mà lạnh nhạt.
Nhìn đến như vậy trong nháy mắt Lăng Vu Đề có chút khó chịu, có thể đến từ việc ký chủ đau khổ.
Sắc mặt, cũng tùy như vậy trở nên có chút không quá đẹp.
Sắc mặt Thẩm Mạn Hi cũng không đẹp nổi, mấy tháng nay nàng đều không có nhìn thấy Lăng Vu Đề!
Lần này gặp được, thế nhưng lại gặp trong hoàn cảnh như vậy......
"Tiểu Vu......"
Thẩm Mạn Hi gọi nàng một tiếng: "Ta chính là, cùng Khổng tổng tham gia yến hội, giữa chúng ta không có gì!"
Thật ra lúc trước Thẩm Mạn Hi có ý định từ chức, muốn tránh Khổng Thư Hàng, đương nhiên liền không thể làm việc ở công ty của Khổng Thư Hàng!
Chính là nàng ngàn tính vạn tính, không có tính đến Khổng Thư Hàng thế nhưng sẽ dùng thủ đoạn bức bách nàng lưu lại bên người người!
Trách chỉ trách, nàng có một gia đình cực phẩm!
Năm nay Thẩm phụ không biết khi nào bắt đầu học thói đánh bạc, trong nhà tiền vốn không nhiều liền đánh hết sạch, còn thiếu nợ!
Khổng Thư Hàng không chỉ có giúp Thẩm phụ trả nợ, lại cho Thẩm phụ tiền, còn bảo Thẩm phụ viết giấy nợ cho Thẩm Mạn Hi trả.
Không chỉ có như thế, Khổng Thư Hàng đều cho bốn người chị gái của nàng mượn tiền!
Trên giấy nợ cũng viết là để nàng tới trả!
Lúc Thẩm Mạn Hi biết được, liền bảo Thẩm phụ cùng bốn chị gái đem số tiền trả lại Khổng Thư Hàng, chính là Thẩm phụ cùng bốn chị gái nói cái gì cũng không chịu trả lại!
Không có cách nào, Thẩm Mạn Hi đành phải về lại công ty Khổng Thư Hàng công ty làm việc!
"A ~ Thẩm Mạn Hi, có cái gì phải che giấu, mắt ta cũng không mù!" Lăng Vu Đề cười lạnh, mặt mang châm chọc nhìn Thẩm Mạn Hi.
"Lăng Vu Đề, ngươi hiện tại chính là nhân vật của công chúng, nói chuyện chú ý đúng mực một chút."
Không thể nhìn Thẩm Mạn Hi chịu một chút ủy khuất, Khổng Thư Hàng mở miệng.
Hắn thanh âm trời sinh ôn hòa, làm che giấu rất tốt bản tính lạnh nhạt của hắn, làm người khác cảm thấy hắn là một người còn tính bình dị gần gũi!
Lăng Vu Đề giương mắt nhìn hắn: "Sao lại không chú ý đúng mực?! Ta là mắng nàng hay là đánh nàng?! Khổng Thư Hàng ngươi che chở nàng đến mức này sao?!"
Quả nhiên yêu và không yêu, khác biệt thật lớn!
Lúc ký chủ ở cùng Khổng Thư Hàng, hắn cũng không bao giờ biểu hiện ra ý muốn bảo hộ nhiều như vậy!
Thật là......!Thay ký thể cảm thấy không đáng!
Nhìn khí thế hùng hổ dọa người của Lăng Vu Đề, Khổng Thư Hàng mày nhíu một chút lại buông lỏng, rốt cuộc đây là Lăng Vu Đề không phải sao!
Xem ở việc chia tay mấy tháng đều không có dây dưa, Khổng Thư Hàng chuẩn bị tránh Lăng Vu Đề.
Hắn ôm lấy Thẩm Mạn Hi chuẩn bị xoay người, mu bàn tay lại truyền đến một trận cơn đau!
Bất đắc dĩ buông lỏng ra Thẩm Mạn Hi eo, Thẩm Mạn Hi lập tức cùng hắn kéo ra khoảng cách.
Nàng đi đến Lăng Vu Đề bên người đi kéo tay Lăng Vu Đề: "Tiểu Vu, ngươi tin tưởng ta, ta thật sự cùng hắn không có gì! Là bởi vì ba ta, ba ta thiếu nợ hắn! Cho nên ta mới......"
Lăng Vu Đề đương nhiên biết lúc trước Thẩm Mạn Hi bị ép lưu lại bên người Khổng Thư Hàng, hoàn toàn là bởi vì bị cực phẩm người nhà kéo chân sau!
Nhưng mà, chuyện này có liên quan gì đến nàng đâu!
Một phen ném ra tay Thẩm Mạn Hi, Lăng Vu Đề lui ra phía sau một bước nhìn nàng: "Thì sao?"
Thẩm Mạn Hi nghẹn nghẹn: "Ta......!Ngươi yên tâm, ta sẽ không ở bên hắn, thật sự!"
Thẩm Mạn Hi vẻ mặt kiên định nhìn Lăng Vu Đề, tuy nói trên mạng truyền tai tiếng của Lăng Vu Đề cùng Tô Vực, nhưng Thẩm Mạn Hi từ đầu đến cuối đều tin tưởng trong lòng Lăng Vu Đề là chỉ có Khổng Thư Hàng!
Đối với Khổng Thư Hàng, nàng lúc đầu xác thật là có hảo cảm.
Nhưng trải qua thấy Khổng Thư Hàng không có trách nhiên đối với Lăng Vu Đề, cùng với việc hắn sử dụng thủ đoạn đê tiện để nàng lưu lại bên người hắn, hai điểm này làm Thẩm Mạn Hi đối Khổng Thư Hàng, không có bất luận hảo cảm gì nữa!
Nhìn đến trong mắt Thẩm Mạn Hi hoàn toàn không có tình yêu đối với Khổng Thư Hàng, Lăng Vu Đề ở trong lòng lắc lắc đầu.
Xem ra con đường theo đuổi vợ của Khổng Thư Hàng, có chút khó đi nha!
Nhướng mày, nàng còn không có kịp nói chuyện, Khổng Thư Hàng đã bắt lấy cổ tay của nàng hướng bên ngoài đi đến ——
Khổng Thư Hàng bước chân thật sự lớn, Lăng Vu Đề cơ hồ là phải chạy chậm mới có thể đuổi kịp.
Lăng Vu Đề bị lôi kéo đi ngang qua Tô Vực cùng Giang Tử Duệ, còn không kịp nhìn Tô Vực liếc mắt một cái, đã bị lôi chạy ra!
Giang Tử Duệ há to miệng nhìn Lăng Vu Đề bị kéo đi, hắn kéo kéo Tô Vực góc áo: "Cậu......!Mợ bị một soái ca lôi đi đúng không?"
"Ừm, hình như là vậy." Tô Vực cau mày gật đầu.
Hắn suy nghĩ nam nhân kia là ai, cũng không có chú ý đến xưng hô của Giang Tử Duệ với Lăng Vu Đề.
Nhìn dáng vẻ của Lăng Vu Đề, tựa hồ không phải thực tình nguyện đi theo nam nhân kia!
Vậy hắn......!Bằng không đi xem?
"Cậu!!!" Giang Tử Duệ lớn tiếng hô một tiếng.
Tô Vực phục hồi tinh thần lại, hắn cúi đầu nhìn Giang Tử Duệ: "Làm sao vậy?"
"Mợ bị một soái ca lôi đi, ngươi còn không đi xem, vạn nhất mợ bị người ta chiếm tiện nghi thì sao?!"