"Bỏ đi, cũng không đau.
Ta biết ngươi cũng là vì quan tâm ta nhưng Nghiên Nghiên, ta hy vọng ngươi cũng giống ba, tin tưởng ta.
"
Hạ Lạc Nghiên vội vàng gật đầu: "Ừm, ta tin tưởng ngươi!"
Ngoài miệng thì nói như thế nhưng trong lòng Hạ Lạc Nghiên vẫn giống Hạ phụ, lòng mang theo lo lắng.
——
Giữa trưa một nhà bốn người cùng nhau ăn xong cơm trưa, Hạ Lạc Nghiên liền nhận được điện thoại của Cố Cảnh Thần, đi ra ngoài hẹn hò.
Lăng Vu Đề thì ở nhà bồi Hạ phụ Hạ mẫu xem TV, tâm sự gì đó.
Mấy ngày sau, Từ Cảnh Niệm giống như là mất tích vậy.
Di động tắt máy, không có cách nào liên hệ.
Thật ra nàng có thể dùng định vị tìm vị trí hiện tại của hắn nhưng nàng lại sợ lãng phí.
Tìm Hạ Luân, Hạ Luân lại nói hắn chỉ có thể xem được những vị trí ở phạm vi gần nàng, cách xa hơn thì không xem được.
Có thể muốn nhìn đâu cũng được chỉ có Bộ xét duyệt mới có thể.
Bởi vì ban nãy hỏi chuyện này mới làm Lăng Vu Đề nhớ tới, Bộ xét duyệt có thể muốn nhìn đâu cũng được còn Hạ Luân thì đi theo những chỗ có nàng!
Như vậy lúc nàng tắm rửa, hoặc là làm gì đó, chẳng phải là đều bị thấy được?!
Cũng may hỏi Hạ Luân mới biết được, bởi vì đã sớm thiết kế, cho nên những hành vi thuộc về riêng tư cá nhân sẽ tự động che hoặc là làm mờ toàn thân.
Có được câu trả lời này, Lăng Vu Đề mới yên lòng.
Nếu cái gì cũng đều thấy được, vậy thì khá đau đầu!
——
Những ngày không có Từ Cảnh Niệm trôi qua cũng thật bình lặng.
Bảo Hạ Luân tìm Bộ xét duyệt bên kia giúp đỡ, mới có được tin tức bình an của Từ Cảnh Niệm.
Lăng Vu Đề liền yên lòng nên phải đi học liền đi học, nên ăn cơm liền ăn cơm, nên ngủ liền ngủ rất ngon.
Buổi sáng, đã là ngày thứ 5 mất liên lạc với Từ Cảnh Niệm, Lăng Vu Đề vẫn còn ăn vạ trên giường chưa có thức dậy, tiếng điện thoại vang lên làm quấy nhiễu giấc mộng nàng.
Lăng Vu Đề có chút không kiên nhẫn bấm nhận điện thoại.
Bên kia nghe được ngữ khí của Lăng Vu Đề, liền tạm dừng hai giây.
"Xem ra không có ta ở đây, ngươi vẫn sống rất tốt!"
Thanh âm trầm thấp mê hoặc người quen thuộc truyền đến làm đại não Lăng Vu Đề trong nháy mắt thanh tỉnh.
Đôi mắt trừng lớn từ trên giường ngồi dậy, đưa điện thoại di động ra trước mắt nhìn nhìn, ở trên di động hiện tên liên hệ đang trò chuyện, là Từ Cảnh Niệm!
Nuốt nước miếng, Lăng Vu Đề lại đem điện thoại đặt lại bên tai: "A Niệm ~ Ta thật nhớ ngươi!"
Người bên kia vốn dĩ bởi vì nghe thấy ngữ khí Lăng Vu Đề không kiên nhẫn dẫn tới thập phần không vui khi nghe đến thanh âm làm nũng này, nháy mắt liền không thể giận được nữa!
Lăng Vu Đề lúc này mới cảm ứng được, độ hảo cảm bất tri bất giác đã lên tới 50 điểm rồi.
Bên kia không có truyền đến tiếng Từ Cảnh Niệm đáp lại, Lăng Vu Đề chớp chớp mắt: "A Niệm?"
Từ Cảnh Niệm hít sâu một hơi, giơ tay cởi bỏ hai cúc áo trên của áo sơ mi: "Ta đang ở trước cửa tiểu khu của ngươi.
Cho ngươi thời gian mười phút.
"
"Đã rõ! Bảo đảm đúng giờ tới cửa tiểu khu!" Cắt đứt điện thoại của Từ Cảnh Niệm, Lăng Vu Đề tay chân lanh lẹ rửa mặt thay quần áo.
Cửa tiểu khu, một chiếc siêu xe màu đen điệu thấp xa hoa đang dừng ở ven đường, cửa sổ hiệu quả phi thường tốt, người bên ngoài hoàn toàn không thể nhìn thấy ngồi bên trong là người nào.
Tài xế ngồi ở ghế lái không dám nhìn ra sau, hắn bị chấn động không nhỏ.
Lão đại nhà hắn từ khi nào chờ người khác, đừng nói mười phút, chính là một phút,cũng không phải là tác phong của Từ Cảnh Niệm!
Từ trước đến nay, đều là người khác chờ hắn!
Xem ra, vị trí phu nhân tương lai, không ai khác là tiểu thư Hạ Lạc Tích này!
Từ Cảnh Niệm nhìn đồng hồ trên cổ tay, khi đến hạn mười phút, hắn nghiêng đầu nhìn ra hướng ngoài xe.
Đúng lúc này, Lăng Vu Đề cũng liền tung tăng nhảy nhót chạy ra.
Nàng đầy mặt tươi cười, khuôn mặt thanh tú xứng với một mái tóc ngắn thoải mái thanh tân, quả thực sức sống bắn ra bốn phía!
Tài xế vội vàng xuống xe mở cửa ghế sau cho Lăng Vu Đề, thuận tiện còn nói tiếng: "Chào Hạ tiểu thư!"
Lăng Vu Đề lễ phép gật đầu đáp lại, khom lưng lên xe.
Nhìn đến Từ Cảnh Niệm như cũ mặc một bộ tây trang màu trắng, Lăng Vu Đề lập tức dán tới.
Mặc kệ trong tay Từ Cảnh Niệm có phải cầm văn kiện cùng bút ký tên hay không, nàng kéo cánh tay hắn, đem đầu dựa trên vai hắn.
"A Niệm ~ ta thật nhớ ngươi!"
Lại là câu này!
Lại là câu này làm hắn không hề cảm thấy nề hà, cũng đồng thời thực hưởng thụ sự làm nũng này.
Từ Cảnh Niệm chưa từng nghĩ tới, có một ngày, trong lòng hắn, cũng còn sẽ thường xuyên xuất hiện thân ảnh của một nữ nhân.
Ở nước ngoài bốn ngày, Từ Cảnh Niệm thật sự rất bận, cho nên căn bản không có thời gian gọi điện thoại cho Lăng Vu Đề.
Di động cũng là lúc về nước xong mới khởi động lại.
Đây cũng là lý do vì sao Lăng Vu Đề vẫn luôn liên hệ được với Từ Cảnh Niệm.
"Ngươi có nhớ ta không?"
Thấy Từ Cảnh Niệm không nói lời nào, Lăng Vu Đề lại nghiêng đầu nhìn hắn.
Từ Cảnh Niệm rũ mi mắt nhìn Lăng Vu Đề, nàng chớp đôi mắt, trong mắt! ! Chỉ có một mình hắn.
Phảng phất đó chính là toàn bộ thế giới của nàng!
Nữ nhân này, lớn lên cũng không phải thật đẹp, nhiều lắm liền so với tiểu gia bích ngọc hơn một chút.
Nhưng dù thế trái tim hắn vậy mà cũng có chút không chịu khống chế!
"Rốt cuộc nhớ hay không?" Lăng Vu Đề mang thái độ không thuận theo không buông tha.
Thật sự không có cách nào khác, Từ Cảnh Niệm ừ một tiếng, sau đó bảo tài xế lái xe.
Tuy rằng chỉ là một câu trả lời thật nhỏ nhưng Lăng Vu Đề vẫn là thực thỏa mãn!
Ít nhất Từ Cảnh Niệm thừa nhận hắn nhớ nàng!
Cho dù độ hảo cảm mới được 50 điểm, Lăng Vu Đề tin tưởng, nàng thực mau sẽ làm Tịch Tử Thu khôi phục ký ức ——
Biết Lăng Vu Đề vừa rời giường, Từ Cảnh Niệm chu đáo mang Lăng Vu Đề đi ăn bữa sáng, lúc sau hắn mới mang theo Lăng Vu Đề đi tới công ty hắn.
"Tới công ty làm gì?" Nàng chính là nhớ rõ Từ Cảnh Niệm trên cơ bản sẽ không tới công ty.
"Mở họp.
" Nếu không phải có hội nghị, Từ Cảnh Niệm cũng là sẽ không tới công ty.
Có chút không kiêng kỵ trực tiếp mang theo Lăng Vu Đề đi phòng họp, đem vị trí vốn dĩ nên thuộc về thư ký an bài cho Lăng Vu Đề ngồi.
"Lát nữa đem nội dung hội nghị ghi chép lại.
"
Vì tránh cho Lăng Vu Đề chán, Từ Cảnh Niệm còn đặc biệt an bài cho nàng một cái nhiệm vụ.
Ghi chép gì đó, đối với Lăng Vu Đề tới nói, thật đúng là chút lòng thành.
"Tốt!" Hơi hơi giơ lên cằm, chuyển động ghế dựa đối mặt Từ Cảnh Niệm.
Hơi hơi cúi người: "Làm tốt lắm, sẽ có khen thưởng chứ?"
Trong mắt Từ Cảnh Niệm xẹt qua ý cười: "Muốn khen thưởng cái gì?"
"Buổi tối đi nhà ta ăn cơm đi ~ lúc trước đã nói rồi ~" nhẹ nhàng nắm Từ Cảnh Niệm tay.
Lăng Vu Đề thực thông minh nhìn ra Từ Cảnh Niệm chính là thích tiếp thu bộ dạng này, nàng cũng không ngại thường xuyên rải cái kiều bán cái manh.
"Được.
" Từ Cảnh Niệm gật đầu ứng.
Nghĩ đến phải gặp ' gia trưởng ', trong lòng Từ Cảnh Niệm, thế nhưng còn có một chút khẩn trương.
Từ Cảnh Niệm trả lời làm Lăng Vu Đề thỏa mãn, nàng buông tay, đoan chính mà ngồi.
Lúc nàng cùng Từ Cảnh Niệm đi vào phòng họp, tất cả trưởng phòng đề đã tới.
Bọn họ biết tính tình của Từ tổng, vì không muốn bị cuốn gói, bọn họ đương nhiên là tới phòng họp chờ trước!
Từ Cảnh Niệm mang theo một nữ nhân tới công ty hơn nữa còn vào phòng họp, bọn họ kinh ngạc lại kinh ngạc, nhưng tốt xấu đều là gặp qua việc đời người! !