Quế ma ma ưu sầu, do dự có nên bẩm báo trước với phu nhân một tiếng hay không.
"Ma ma......!Tiểu thư đã đi xa rồi, chúng ta còn đứng ở đây tiếp sao?" Cửu Nguyệt nhắc nhở một câu, Quế ma ma lúc này mới vội vàng đuổi theo Lăng Vu Đề.
Bên kia Lăng Vu Đề đã tới ngân khố, đang bắt đầu chọn lựa lễ vật thích hợp.
Ngân khố ngoài chứa tất cả tiền tài của Hướng phủ thì còn lại một ít đồ vật quý trọng đều đặt ở nơi này.
Từ lúc Lăng Vu Đề hòa li về nhà, Hướng mẫu liền đem chìa khóa ngân khố đưa cho Lăng Vu Đề, hạ nhân trong Hướng phủ cũng cho Lăng Vu Đề toàn quyền xử lý.
Ở ngân khố chọn lựa thật lâu, Lăng Vu Đề mới lựa chọn một thanh kiếm trong có vẻ trân quý và lâu đời ở trong ngân khố, nghe nói là có một người đặc biệt ghê gớm từng dùng qua thanh bảo kiếm này.
Tống Triều Niên là võ tướng, một thanh bảo kiếm trân quý này, hắn hẳn là sẽ thích đúng không?
Chọn xong quà muốn tặng cho Tống Triều Niên, Lăng Vu Đề liền bắt đầu chọn lựa đồ để cho con trai của Chiêm Trì Nhai.
Tặng lễ vật chẳng qua chỉ là để lúc đến Nguyên vương phủ có cái đồ vật cầm tay mà thôi, cũng không cần thiết phải cẩn thận chọn lựa.
Dù sao chẳng cần biết nàng đưa cái gì, Chiêm Trì Nhai cũng tuyệt đối sẽ không để con của hắn đụng tới.
Tầm mắt nàng dừng ở một thanh mỡ dê chạm ngọc khắc ngọc như ý ở trên, ngọc như ý tinh tế nhỏ xinh, thích hợp cầm ở trong tay thưởng thức.
Phân phó hạ nhân dùng hộp gấm đem ngọc như ý cùng bảo kiếm gói lại cẩn thận, sau đó lại bảo quản gia ngày mai tự mình đưa thanh bảo kiếm đến phủ Tướng quân của Tống Triều Niên.
Sau đó Lăng Vu Đề mới bảo Cửu Nguyệt cầm hộp gấm có ngọc như ý trở về sân mình.
Ôm hộp gấm, Cửu Nguyệt không tình nguyện bĩu môi, nhỏ giọng mà lẩm bẩm: "Tiểu thư đưa ngọc như ý quý giá như vậy......!Bên kia, người ta nói không chừng còn sẽ cho rằng chúng ta lòng mang ý xấu đấy! Dù sao đều phải chịu phòng bị, còn không bằng tùy tiện đưa một thứ không đáng giá tiền qua ~"
"Tiểu nha đầu, lẩm nhẩm lầm nhầm! Tiểu thư nhà ngươi ta là người thiếu tiền sao? Bọn họ chạm hay không chạm vào, phòng bị hay không phòng bị là chuyện của bọn họ.
Đồ tiểu thư nhà ngươi đưa đến có quý trọng hay không, là thể hiện vấn đề mặt mũi của tiểu thư nhà ngươi, hiểu không?"
Lăng Vu Đề trong tay cầm quạt tròn, vừa lúc lấy cây quạt đánh lên trán Cửu Nguyệt một cái nhẹ.
Cửu Nguyệt nhăn mũi, hướng Lăng Vu Đề gật gật đầu: "Nô tỳ đã hiểu ~"
"Hiểu được rồi thì tốt!" Lăng Vu Đề tiếp tục đi tới, bước chân chậm rì rì, ở hậu hoa viên đi dạo trong chốc lát mới trở về viện mình.
Đi một vòng, Lăng Vu Đề liền bắt đầu lục tung.
Cửu Nguyệt đứng ở một bên nghi hoặc không thôi: "Tiểu thư, người đang tìm cái gì vậy? Nói cho nô tỳ, để nô tỳ giúp người tìm?"
Lăng Vu Đề dừng một chút, gật đầu: "Được, vậy ngươi giúp ta tìm.
Ta muốn tìm thư nhà của ca ca."
Nàng nhớ rõ mỗi một phong thư nhà Hướng Dương viết gửi về, Hướng Noãn đưa cho Hướng mẫu đọc sau đó, đều sẽ phi thường quý trọng đem chúng cất giữ cẩn thận.
Chính là trong trí nhớ Hướng Noãn có chút mơ hồ, Lăng Vu Đề cũng không thể kỹ càng tỉ mỉ biết thư nhà bị đặt ở nơi nào.
Nghe được Lăng Vu Đề đột nhiên muốn tìm thư nhà Hướng Dương viết, Cửu Nguyệt ngây ngẩn cả người.
Từ sau khi đại thiếu gia hy sinh, tiểu thư liền không còn hở chút là đem thư nhà lấy ra xem nữa.
Lúc xuất giá, cũng không có đem những thư nhà đó mang đi phủ Nguyên vương.
Hôm nay sao đang êm đẹp, lại muốn tìm thư nhà?
"Như thế nào? Ngươi cũng không biết đặt ở đâu sao?" Lăng Vu Đề nghiêng đầu nhìn Cửu Nguyệt.
Cửu Nguyệt suy nghĩ một chút mới phục hồi tinh thần lại: "Nô tỳ biết ở nơi nào, nô tỳ này liền đi lấy tới cho tiểu thư!"
Nói xong, Cửu Nguyệt liền xoay người đi đến phòng trang sức của Lăng Vu Đề.
Lúc trở lại, trong tay Cửu Nguyệt liền cầm một cái hộp gấm không lớn không nhỏ.
Hộp gấm là dùng gỗ tử đàn để làm, 4 mặt đều có màu đỏ sậm.
Mặt trên điêu khắc hoa văn, hoa văn cũng không tinh tế.
Tiếp nhận hộp gấm Cửu Nguyệt đưa qua, trong trí nhớ Lăng Vu Đề hiện ra một tuấn mỹ thiếu niên tươi cười xán lạn, cùng Hướng Noãn lớn lên có năm phần tương tự.
Tay nhẹ nhàng sờ hoa văn trên hộp gấm, cái hộp gấm này là Hướng Dương trước khi đi tòng quân đã tặng cho Hướng Noãn, là do hắn tự tay điêu khắc.
Hướng Noãn khi nghe được hắn nói muốn đi tòng quân liền dỗi, khóc hai ngày......!Hướng Dương học thật lâu, chính là vì muốn dỗ muội muội mình.
Hộp gấm không lớn, vừa vặn có thể chứa thư từ.
Hướng Dương nói, sau này mỗi một phong thư nhà hắn viết trở về đều đặt ở trong hộp gấm này.
Chờ hộp gấm không còn chỗ đặt thư nữa thì hắn liền trở lại rồi.
Sau đó, hộp gấm đầy, Hướng Dương cũng xác thật là trở lại.
Đáng tiếc không bao lâu, hắn lại đi biên cảnh.
Lần đi kia liền rốt cuộc không trở lại nữa......
Mở hộp gấm ra, thư tín bên trong đã có chút ố vàng.
Bốn chữ thanh tú ' Thư gửi người nhà ' đập vào mi mắt, làm ký ức Hướng Noãn dung nhập vào Lăng Vu Đề làm đôi mắt nàng có chút ướŧ áŧ.
5 năm qua, lúc Hướng Noãn gả chồng cũng không dám đem cái hộp gấm này mang theo đến Nguyên vương phủ, chính vì không muốn mỗi lần nhìn liền sẽ khổ sở.
Thật cẩn thận mở thư ra, sau đó mở từng phong thư ra xem ——
Giao thông ở cổ đại không phát đạt, từ nơi xa như vậy đưa đến kinh thành, nhanh nhất cũng phải mất một tháng.
Cho nên trong hộp gấm tổng cộng cũng chỉ có 34 phong thư.
Xem xong tất cả thư, Lăng Vu Đề cảm thấy hô hấp chính mình có chút khó khăn, trong lòng giống như bị một cục đá lớn đè nặng lên, khuôn mặt rầu rĩ.
"Tiểu thư, người có khỏe không?" Cửu Nguyệt ở một bên, nhìn Lăng Vu Đề sắc mặt không quá đẹp, trên mặt tràn đầy lo lắng.
Lăng Vu Đề nhắm mắt lại hít sâu mấy cái điều tiết cảm xúc, lúc nãy vì nàng hoàn toàn dung nhập với ký ức của Hướng Noãn mới có thể khổ sở như vậy.
Điều tiết cảm xúc xong, tâm của nàng cũng không có đau kịch liệt nữa.
"Ta không có việc gì, chuẩn bị tắm gội đi." Đem toàn bộ thư tín bỏ lại vào hộp gấm, đưa cho Cửu Nguyệt cất lại.
"Vâng." thấy Lăng Vu Đề lập tức liền khôi phục như thường, Cửu Nguyệtthở dài nhẹ nhõm một hơi.
Từ nhỏ lớn lên ở Hướng phủ, Cửu Nguyệt liền biết tình cảm giữa Hướng Noãn và Hướng Dương tốt như thế nào.
Cho nên Cửu Nguyệt mới lo lắng khi Lăng Vu Đề đột nhiên muốn đọc lại thư nhà.
Xem ra, nàng lo lắng là dư thừa ——
Lăng Vu Đề trầm cả người vào thau tắm, nước bao phủ quanh đỉnh đầu.
Bình tĩnh nhắm mắt ngừng thở, đại não bình tĩnh lọc ra những lần Hướng Dương trong thư có nhắc tới Tống đại ca.
Số lần Tống Triều Niên xuất hiện ở trong thư Hướng Dương cũng không nhiều, nhưng là giữa những hàng chữ, Lăng Vu Đề có thể nhìn ra được quan hệ của hai người không tồi.
Cùng lúc tòng quân, cùng được phân đến cùng một quân doanh cùng tiểu đội, cùng nhau huấn luyện, cùng nhau cố gắng......
5 năm trước, Tống Triều Niên cũng đi biên cảnh, nghe nói lúc ấy hắn bị trọng thương, thiếu chút nữa liền thành tàn phế.
Trách không được lễ tang của Hướng Dương, Tống Triều Niên không có tới tham gia.
Tống Triều Niên sau khi thương thế lành, liền vẫn luôn ở tại Nhậm Huyên Náo thành đóng giữ.
Tống Triều Niên có thể chỉ vì nàng họ Hướng, mà liên tưởng đến Hướng Dương.
Có thể thấy được trong lòng Tống Triều Niên, Hướng Dương cũng rấtcó trọng lượng.
Chính là hắn vì cái sao lại không trả lời câu hỏi của Lăng Vu Đề chứ?
Xem ra chiến tranh 5 năm trước còn có bí mật gì đó không muốn người biết, Lăng Vu Đề cảm thấy nàng cần phải hỏi Tống Triều Niên một ít chi tiết.