Công Lược Nam Phụ


Thẳng đến lúc xe ngựa của Lăng Vu Đề đi xa, Chiêm Trì Nhai mới đi đến bên người Vưu Dịch Uyển: "Hướng Noãn cùng ngươi nói cái gì? Không cần quan tâm, không cần để ý nàng ta!"
Vưu Dịch Uyển nghiêng đầu nhìn Chiêm Trì Nhai, gật gật đầu, tùy ý Chiêm Trì Nhai ôm lấy nàng trở lại Nguyên vương phủ.
Đi vào cổ đại đã hơn một năm, lúc vừa tới, nàng cứ chạy được, lại bị Chiêm Trì Nhai tìm trở về.
Ngoài ý muốn mang thai, nàng vốn dĩ tính toán chờ hài tử sinh hạ, nàng lại mang theo hài tử rời khỏi Chiêm Trì Nhai.
Nữ nhân thời đại mới, nàng cũng không sợ phải một mình một người mang theo hài tử.
Chính là ở chung lâu như vậy, trái tim nàng cũng không phải cục đá.
Chiêm Trì Nhai đối nàng tốt, nàng tất cả đều xem ở trong mắt! Huống chi, hắn còn ưu tú như vậy!
Ở Vưu Dịch Uyển xem ra, Chiêm Trì Nhai so Thái Tử Chiêm Trì Phó càng ưu tú hơn nhiều!
Chính là một người như vậy ......!Lại sống được không quá 35 tuổi......
Nghĩ đến lịch sử đối với Chiêm Trì Nhai tàn khốc, Vưu Dịch Uyển bắt đầu nghĩ đến một cái ý niệm không nên động.
Đây là ý niệm làm nàng vẫn luôn do dự, vốn dĩ không có hạ quyết tâm.
Liền vừa nãy, trải qua nàng đối Lăng Vu Đề một phen thử, Vưu Dịch Uyển hoàn toàn có thể xác định, Lăng Vu Đề cùng nàng giống nhau, đều là người xuyên qua!
Dù cho Lăng Vu Đề vẫn luôn ' che giấu ' nhưng vẫn là bị nàng nhìn ra được.
Đồng thời Vưu Dịch Uyển cũng kết luận, Lăng Vu Đề là địch không phải bạn!
Căn cứ ở việc Lăng Vu Đề vừa xuyên đến thế giới này liền đồng ý cùng Chiêm Trì Nhai hòa li thì xem ra Lăng Vu Đề khẳng định sẽ không đứng về phía Chiêm Trì Nhai.
Như vậy......!Nàng liền có khả năng là đứng về phía Thái Tử Chiêm Trì Phó kia.
Nếu lúc trước Vưu Dịch Uyển có ưu thế là biết rõ lịch sử, như vậy lúc này lại thêm một người biết rõ lịch sử, nàng liền không có ưu thế gì.
Vì đứa bé, vì cha của đứa bé.
Vưu Dịch Uyển quyết định, giúp Chiêm Trì Nhai!
Lăng Vu Đề không biết, một cái trò đùa dai của mình,lại làm Vưu Dịch Uyển đưa ra quyết định giúp Chiêm Trì Nhai đoạt ngai vàng ——
Hẹn được Tống Triều Niên ngày mai đơn độc gặp mặt, Lăng Vu Đề tâm tình có thể so thời tiết hôm nay còn tươi sáng hơn.
Cửu Nguyệt cùng Thập Nguyệt cũng nhìn ra được tâm trạng của Lăng Vu Đề,cũng liền có chút tò mò.
Hôm nay tới tham gia tiệc đầy tháng, tiểu thư nhà mình không những không có khổ sở như trong dự đoán, ngược lại biểu hiện tâm tình sảng khoái đến như thế!
Điều này quả thực liền không hợp tình hợp lý nha!
Chẳng lẽ tiểu thư nhà mình đối Nguyên Vương gia, thật sự không còn chút tình cảm gì?
Hóa ra muốn quên một người đã từng làm mình yêu đến chết đi sống lại cũng không có khó khăn như các nàng tưởng tượng?
Nếu Lăng Vu Đề biết trong lòng Cửu Nguyệt cùng Thập Nguyệt suy nghĩ thì khẳng định sẽ lắc đầu.
Muốn quên một người đã từng làm mình yêu đến chết đi sống lại, thật sự rất khó!
Người nghĩ thông thì có thể thử buông, còn người nghĩ không thì chỉ có thể như thiêu thân lao đầu vào lửa......
Nàng không để bụng việc Chiêm Trì Nhai cùng Vưu Dịch Uyển ở trước mắt ân ái, bởi vì nàng không phải Hướng Noãn.

Nàng không hâm mộ thì sẽ không ghen ghét, càng thêm sẽ không khổ sở cùng phẫn nộ!
Huống hồ, ngày mai nàng có một cái buổi chiều thời gian cùng Tống Triều Niên đơn độc ở chung nữa cơ mà! Tâm tình sao có thể không sảng khoái được?
Một buổi trưa, nàng có tự tin có thể kéo gần quan hệ với Tống Triều Niên!
Hơn nữa, độ hảo cảm cũng sẽ......
——
Hôm sau giờ Mùi, Lăng Vu Đề sớm liền đến Lăng Giang Lâu chữ thiên số 3 phòng chờ Tống triều năm.
Giờ Mùi một khắc, Tống Triều Niên thực đúng giờ đi đến Lăng Giang Lâu phòng 3.
Lăng Giang Lâu cũng không có nằm ở bờ sông, mà là nằm ở bên trong phố xá sầm uất.

Phòng có số nhỏ đều nằm ở tầng cao nhất của Lăng Giang Lâu, tầng thứ năm.
Phòng số 3 là phòng Lăng Vu Đề thường xuyên đặt chỗ, nguyên nhân không gì hơn, chính là nơi này điểm tâm ăn rất ngon!
Cho nên nàng lâu lâu, liền sẽ tới Lăng Giang Lâu.
Lúc Tống Triều Niên đi đến, trên bàn đã xếp đầy điểm tâm với đủ kiểu dáng!
Trong phòng ngoài Lăng Vu Đề, cũng chỉ có hắn.
Tống Triều Niên tức khắc cảm thấy buồn rầu, nhiều điểm tâm như vậy, cũng chỉ có hai người bọn họ ăn sao?
"Tống tướng quân ngươi tới rồi! Mau tới đây ngồi!" Lăng Vu Đề phi thường nhiệt tình tiếp đón Tống Triều Niên ngồi xuống ở đối diện nàng.
Tống Triều Niên lại nhìn điểm tâm trên bàn một phen, đáy mắt tràn đầy khó xử.
Trời biết, hắn không thích nhất ăn thứ đồ ngọt này!
Khóe miệng trừu trừu, vẫn là nhấc chân đi đến đối diện Lăng Vu Đề ngồi xuống.
Lăng Vu Đề trước rót cho Tống Triều Niên một ly trà, sau đó giới thiệu cho hắn điểm tâm nơi này mỹ vị như thế nào, ngon như thế nào.
Nhưng mà sau khi giới thiệu đủ một bàn điểm tâm xong, Lăng Vu Đề liền nhìn ra được Tống Triều Niên không thích ăn đồ ngọt.
Cười đem một mâm điểm tâm hướng đến vị trí Tống Triều Niên đẩy đẩy: "Cái này gọi là Mai Tâm Tô, không ngọt, hương vị không tồi, có thể nếm thử."
Tống Triều Niên do dự một chút, vẫn là gắp lên một khối bỏ vào trong miệng.
Xác thật không ngọt, hơi hơi mang vị mặn, bên trong tựa hồ lại có chút vị hoa mai.
"Lại nhấp một ngụm trà."
Tống Triều Niên nhìn Lăng Vu Đề liếc mắt một cái, theo lời uống một ngụm trà.
Trong miệng hương vị lại là không giống nữa, thực......!Kỳ diệu!
Hắn chưa bao giờ biết, hóa ra đồ ăn lại có thể mỹ vị như vậy! Hắn vẫn luôn cho rằng, tác dụng của đồ ăn chỉ là dùng để no bụng.
Lúc sau Lăng Vu Đề lại đề cử hắn nếm thử món điểm tâm khác, lại nói đông nói tây nói tây về điểm tâm xong, lúc sau rốt cuộc mới nói đến chủ đề của cuộc hẹn hôm nay.
"Được, Tống tướng quân kể với ta, chuyện về 5 năm trước đi." Lăng Vu Đề ngồi ngay ngắn đối diện Tống Triều Niên, ánh mắt chuyên chú.
Nhìn trước gương mặt cùng Hướng Dương có năm phần tương tự này, tầm mắt Tống Triều Niên dần dần có chút mơ hồ.
Hắn giống như lại lần nữa về tới 5 năm trước, đêm đó tuyết lớn phủ tuyết trắng đầy mặt đất, ánh trăng đem toàn bộ vùng này so sáng như ban ngày.
Trên tuyết có một đám dị tộc đang cưỡi ngựa, chính là mục tiêu của bọn họ.
Tiếng chém gϊếŧ, tiếng ngựa hí vang, tiếng kiếm đâm vào thân thể, tiếng rêи ɾỉ của địch nhân sắp chết......
Cùng với......
"Tống đại ca, ngươi đi trước đi!"
Hướng Dương trên người áo giáp đã có chút vỡ ra, trên người dính đầy vết máu, có máu của người khác, cũng có máu của chính hắn.

Trên mặt hắn cũng là lây dính màu máu, mũ đội trên đầu không biết đã rơi xuống từ lúc nào, tóc tán loạn.
Cứ việc chật vật bất kham, đôi mắt hắn vẫn như cũ rất có thần, lúc nhìn Tống Triều Niên, thập phần kiên định.
Vừa dứt lời, mấy thanh kiếm đồng thời đâm vào thân thể Hướng Dương, hợp lực đem hắn ném lên không trung, lại hung hăng ném xuống ——
Máu đỏ tươi từ trong thân thể Hướng Dương đồng loại chảy ra, khóe miệng cũng tràn máu.
Tống Triều Niên cũng đồng dạng chật vật như thế, nhìn Hướng Dương bị hung hăng quăng ngã ở trên mặt tuyết, Tống Triều Niên bị tình cảnh này làm nhiễm hồng đôi mắt!
Phát ra âm thanh gào rống giống như dã thú, Tống Triều Niên dường như phát cuồng múa may trường đao trong tay, như muốn đem đầu quân địch đều chặt bỏ!
Nhưng song quyền khó địch bốn tay, lúc này đây, là bởi vì phán đoán sai lầm của hắn, dẫn tới chính mình cùng Hướng Dương trúng mai phục của quân địch nên bị vây công......
Viện binh chưa tới, hắn đã sắp chống đỡ không nổi.
Lúc trước khi ngã xuống, hắn tựa hồ nghe được tiếng viện quân hò hét ầm ĩ.
---------
Sue: đã lâu không gặp huhu T.T dạo này tui cứ bị bận ý >
Chúc mng giữa trưa tốt lanfhhh 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui