Công Lược Nam Phụ


Sau đó, liền không nghe thấy tiếng của xa phu nữa.

Nhưng ở bên ngoài lại có thêm không ít tiếng người kinh hô.
Lăng Vu Đề xốc màn xe lên liền thấy ở bên ngoài xe ngựa chỗ nào còn có bóng dáng xa phu nữa chứ!
Lúc này xe ngựa không được khống chế đang chạy ở trên đường phố với tốc độ rất nhanh, người đi ở ven đường đều rất sợ hãi, liên tục tránh né.
Cũng may trên đường phố này không có sạp hay hàng rong gì đó nếu không thì không thể tránh được cảnh đổ vỡ!
Lăng Vu Đề một bàn tay đỡ xe ngựa để ổn định thân mình lại, một bàn tay vươn ra muốn nắm được dây cương.
Bỗng nhiễn, bánh xe ngựa hình như đụng phải vào cục đá, tay của Lăng Vu Đề thiếu một chút nữa liền có thể nắm được dây cương, lại bởi vì một cú xóc nảy mà cả người nháy mắt đã bị bay lên không, quăng đi ra ngoài ——
"Tiểu thư ——"
Mọi người chứng kiến, ngay cả Lăng Vu Đề đều cho rằng chính mình chuyến này liền xong đời rồi......
Đang chờ đợi cảnh máu me đau đớn thì bên hông nàng bỗng nhiên được nắm chắc, nàng rơi vào một cái ôm ấp.
Phản xạ có điều kiện ôm vào cổ của người kia, Lăng Vu Đề còn chưa kịp nhìn diện mạo của người kia thì thân thể đã về lại trong xe ngựa.
Nghe được một thanh âm trầm ổn nói: "Ngồi xong."
Màn xe rơi xuống, chặn đi phong cảnh bên người.
Con ngựa rất nhanh đã bị người bên ngoài chế phục, thuận theo mà ngừng ở ven đường.
Người bên ngoài lại nói một câu: "Không có việc gì rồi, chờ xa phu nhà các ngươi đuổi theo là được."
Ý tứ này, nghĩa là hắn phải đi rồi sao?

Lăng Vu Đề nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, đột nhiên xốc màn xe lên, hướng về phía người đang chuẩn bị xuống xe ngựa kia hô: "Chờ một chút!"
Người nọ cao khoảng 1m9, mặc một thân trường bào màu đen.

Chỉ nhìn bóng dáng là liền có thể nhìn ra hắn có thân thủ bất phàm, là một người biết võ.
Người nọ quay đầu lại, Lăng Vu Đề mới có thể nhìn rõ ràng bộ dáng của hắn.
Làn da màu vàng đồng, mày kiếm mắt sáng, ngũ quan cương nghị.
Hắn không phải thực anh tuấn, cũng không làm cho người ta có cảm giác kinh diễm.
Nhưng hắn thực thuận mắt! Làm Lăng Vu Đề thực thuận mắt!
Bởi vì hắn, là......
Đáy mắt Lăng Vu Đề không che giấu được kích động cùng vui sướng!
Đã năm tháng, nàng đã tìm kiếm ròng rã suốt năm tháng đều không gặp được.

Đến lúc nàng sắp từ bỏ thì lại trùng hợp gặp mặt như vậy!
Nàng xách làn váy nhảy xuống xe ngựa, sau đó chạy chậm đến trước mặt người nọ.
Bởi vì người nọ quá cao, cho nên dù Lăng Vu Đề không tính là lùn nhưng cũng phải hơi ngửa đầu để mặt đối mặt với hắn.
"Đa tạ ân cứu mạng! Ngài......!Ta, ta tên là Hướng Noãn, xin hỏi quý danh của Ngài?"
Không trách được Lăng Vu Đề nói năng có chút lộn xộn, nàng thật sự là quá kích động!
Người nọ cúi đầu nhìn Lăng Vu Đề, bởi vì lúc nãy nàng ở trên xe ngựa xóc nảy, cho nên búi tóc có chút nghiêng lệch, đầu tóc cũng có chút rối loạn.

Ngón tay giật giật, hắn nhịn xuống cảm giác muốn giơ tay giúp nàng đem búi tóc chỉnh lại.
Yết hầu trên dưới lăn lộn một phen: "Tống Triều Niên ." Giọng nói của hắn cũng giống như bản thân hắn, trầm ổn hữu lực.
Lăng Vu Đề trên mặt ý cười càng đậm: "Tống Triều Niên sao? Chính là Vân Huy tướng quân Tống Triều Niên sao?"
Tống Triều Niên bị tươi cười trên mặt Lăng Vu Đề làm cho chói mắt, tuy rằng không hiểu Lăng Vu Đề vì sao lại có vẻ vui vẻ như vậy.
Nhưng trong lòng hắn......!Không thể hiểu tại sao cũng lây nhiễm một tia vui vẻ từ nàng.
Ừ một tiếng, xem như là trả lời Lăng Vu Đề.
Tống Triều Niên nghĩ, nếu Lăng Vu Đề biết hắn, vậy thì hắn có phải cũng quen biết Lăng Vu Đề hay không?
Trong đầu suy nghĩ một hồi, phát hiện ra họ Hướng thì hắn cũng chỉ quen biết một người mà thôi.
Người kia......
Hướng Dương.....Hướng Noãn...
"Ngươi là, em gái của Hướng Dương?"
Nghe Tống Triều Niên hỏi như vậy làm Lăng Vu Đề có chút kinh ngạc.
Nàng biết Tống Triều Niên , là bởi vì lúc trước giả nam trang đi ra ngoài nghe người ta kể chuyện về sự tích anh hùng của hắn!
Không nghĩ tới, Tống Triều Niên lại quen biết Hướng Dương !
Ồ, nghĩ đến Hướng Dương cũng tòng quân, tuổi cùng Tống Triều Niên hẳn là không sai biệt lắm, hai người quen biết cũng là bình thường.
Lăng Vu Đề gật gật đầu: "Đúng, ta là muội muội của Hướng Dương ca.


Nhưng Tống tướng quân sao lại biết được?"
Tống Triều Niên nhấp môi, mặt vô biểu tình nhìn Lăng Vu Đề một cái, hắn không trả lời câu hỏi của Lăng Vu Đề.
Nhìn về phía sau Lăng Vu Đề liền nói: "Xa phu của ngươi tới rồi.

Cáo từ!"
Nói xong, Tống Triều Niên liền trực tiếp xoay người, nhảy lên ngựa, giục ngựa rời đi.
Nhìn theo phương hướng rời đi của Tống Triều Niên, Lăng Vu Đề cũng không có gì không vui.
Có thể tìm được ký thể của Tịch Tử Thu, Lăng Vu Đề đã đủ vui vẻ rồi!
Dù Tống Triều Niên không cho nàng sắc mặt tốt cũng không sao, nàng chính là nghe nói, Tống Triều Niên là tên tướng quân mặt hắc, người ở quân doanh trước nay đều chưa từng nhìn thấy hắn cười!
"Tiểu thư, tiểu thư ngài không sao chứ?"
Xa phu tiểu Lý đuổi theo, một bàn tay đỡ eo, quan tâm nhìn Lăng Vu Đề.
Lăng Vu Đề nói một tiếng không sao liền được Cửu Nguyệt đỡ lên xe ngựa.
Lúc ngồi lại lên trên xe ngựa, Lăng Vu Đề mới hướng về xa phu bên ngoài nói: "Đi thôi, đã muộn rồi."
"Vâng vâng vâng, liền xuất phát đây!"
Xe ngựa lại lần nữa vững vàng chạy, Cửu Nguyệt nhìn thấy Lăng Vu Đề có chút chật vật, liền vội vàng chỉnh lại trang phục cùng đầu tóc, trang sức cho nàng.
Lăng Vu Đề ngồi ở nơi đó tùy ý Cửu Nguyệt chỉnh chỉnh, đáy mắt nàng mang theo ý cười, độ công khóe miệng cũng sâu hơn một chút.
Trong đầu nàng tất cả đều là tin tức về Tống Triều Niên, tên Tống Triều Niên , năm nay 29 tuổi, chưa lập gia đình!
Gia cảnh Tống Triều Niên cũng rất bình thường, cha mẹ hắn đều là dân thường, hắn từ nhỏ liền thích võ thuật.
Tám tuổi bắt đầu tập võ, mười sáu tuổi không màng người nhà phản đối tiến vào quân doanh.
Hắn không sợ chết, ở trên chiến trường trước nay đều là xông vào chỗ nguy hiểm nhất.
Đương nhiên, hắn cũng không phải người hữu dũng vô mưu.

Vận dụng chiến thuật, hắn rất thành thạo.
Có người nói, Đại Tấn triều có Tống Triều Niên là thần tử, chính là phúc khí!
27 tuổi, Tống Triều Niên được phong làm Tam phẩm Vân Huy tướng quân, đóng giữ ở biên thành quan trọng của Đại Tấn triều—— Nhậm Huyên Náo thành.
Về Tống Triều Niên vì sao 29 tuổi vẫn chưa thành hôn, Lăng Vu Đề cũng không rõ ràng lắm!
Bởi vì quá nhiều lời đồn thổi, căn bản không biết cái nào là thật!
Có người nói, Tống Triều Niên có nam nhân bên người, cũng có người nói, Tống Triều Niên không có thứ đó......
Khụ ~ không cần biết hắn là đồng tính luyến ái hay là không có thứ đó!
Nàng muốn chính là tâm hắn, dù có cong, nàng cũng nhất định phải bẻ thẳng!
Không có cái đó....!không có cái đó thì liền không có đi! Nàng cũng không cần thứ kia......
Trải qua năm tháng mờ mịt, bây giờ nàng thật giống như đột nhiên tìm ra mục tiêu sống, tìm ra hy vọng của mình!
Hôm nay ngày đầu tiên gặp Tống Triều Niên , nàng liền cảm ứng được độ hảo cảm đã thêm hai mươi điểm.
Không tồi không tồi!
Nhìn phương hướng Tống Triều Niên rời đi, Lăng Vu Đề có thể đoán được hắn khẳng định cũng là đi tham gia cung yến!
Đều là đi tham gia cung yến thì liền sẽ có thêm cơ hội gặp mặt.
Chờ đến lúc nàng trở về, phải tìm hiểu thêm thật nhiều tin tức về Tống Triều Niên mới được ——
Xe ngựa dừng lại ở cửa cung, Lăng Vu Đề được Cửu Nguyệt nâng xuống xe ngựa.
Lúc này ngoài cung có rất nhiều triều thần cùng với quan quyến đang tới tới lui lui, có người hướng Lăng Vu Đề chào hỏi, Lăng Vu Đề cũng cười trả lời.
Nghiêng đầu dặn dò Cửu Nguyệt một chút, lại phân phó xa phu đi tới trước tìm chỗ buôn ngựa, đổi một xa phu khác lát nữa tới đón nàng là được.
Sau đó Lăng Vu Đề mới cùng khuê mặt tốt của Hướng Noãn lúc chưa xuất giá Mạch Xu cùng nhau vào cung.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận