"Vậy không có cách gì để ta không nằm mơ nữa sao?" Lăng Vu Đề hỏi.
"Có cách, trong thương thành có bán thuốc' một đêm không mộng '.
Chỉ cần dùng nó thì ở trong trong thế giới tiểu thuyết này sẽ không nằm mơ nữa."
Nghe được số 233 nói, Lăng Vu Đề đồng thời click mở vào thương thành, tìm được cái gọi là ' một đêm không mộng ' kia.
Nhìn đến giá tam tích phân một lọ nước thuốc, Lăng Vu Đề liền cảm thấy không ổn......!Nàng vẫn là nên nhẫn nhịn một chút vậy.
Vốn dĩ nàng kiếm tích phân là mua thuốc cho Tịch Tử Thu và để phòng ngừa trong lúc khẩn cấp phải mua đồ vật gì đó, nếu như nàng đem nó dùng mua cái này, hình như là có chút lãng phí.
Khụ ~ nàng sẽ không thừa nhận bản thân thật ra có hơi keo kiệt......
"Cảm ơn, ta biết rồi!"
"Rất vui được phục vụ ngài!"
Cắt đứt liên hệ cùng số 233, Lăng Vu Đề bất đắc dĩ rời giường.
Nếu lúc ngủ buổi tối sẽ nằm mơ? Vậy lát chiều nàng thử một chút có thể xem nằm mơ hay không.
Rửa mặt xong mặc vào trang phục công sở, hôm nay Lăng Vu Đề không muốn tự mình làm bữa sáng.
Cầm lấy túi xách cùng văn kiện và chìa khóa, mới vừa mở cửa phòng ra, thiếu chút nữa đụng phải Mặc Thời đang chuẩn bị ấn chuông cửa .
Lăng Vu Đề vội vàng lui ra phía sau một bước, trừng mắt nhìn Mặc Thời: "Ngươi làm gì vậy?"
"Buổi sáng tốt lành nha! Tình Tình!"
Mặc Thời đưa khay đang bưng ra, ở trên khay có hai cái đĩa, một cái đựng một cái sandwich, cái còn lại có hai ly sữa bò.
"Ta đã chuẩn bị bữa sáng rồi, cùng nhau ăn đi!"
Mặc Thời nói một câu lại một câu, làm Lăng Vu Đề bỏ qua xưng hô có chút không đúng của hắn.
Dù sao đêm qua đều đã ăn bánh kem, ăn thêm một bữa sáng chắc cũng không ảnh hưởng gì.
Nhìn đồng hồ trên cổ tay, cách đi làm còn 50 phút, đi trên đường thì chỉ cần mười lăm phút, vẫn còn dư thời gian để ăn một bữa sáng.
"Vào đi." Lăng Vu Đề lại lần nữa cho Mặc Thời vào nhà ——
Cùng nhau ăn bữa sáng xong, Lăng Vu Đề đem chén đĩa rửa sạch rồi trả lại cho Mặc Thời lấy về đi.
Trước khi đi, Mặc Thời nhờ Lăng Vu Đề chở hắn đi học.
"Bây giờ đi xe buýt sẽ kẹt xe ~" Mặc Thời nói.
"Vậy ngươi có thể đi tàu điện ngầm." Tàu điện ngầm tuyệt đối sẽ không kẹt xe!
"Tàu điện ngầm nhiều người quá, hơi ngột ~ Tình Tình, ngươi có thể nể tình ta làm bữa sáng cho ngươi mà đưa ta đi học được chứ?"
"Từ từ ~ ngươi gọi ta là gì?" Lăng Vu Đề nhíu mày nhìn Mặc Thời, đêm qua hắn vẫn còn gọi nàng là tỷ tỷ đấy, hôm nay sao trực tiếp lại kêu tên rồi!
Nga ~ không đúng! Điểm cần chú ý không phải là điểm này, tiểu tử này sao lại biết được tên của Tôn An Tình vậy?!
Vừa định hỏi thì Mặc Thời đã trực tiếp nói một câu: "Ta về cất đồ và lấy cặp sách, ngươi phải chờ ta nga!" Sau đó liền chạy......
Lăng Vu Đề lắc lắc đầu, nàng thật sự coi cái tên Mặc Thời này là trẻ con.
Nhưng Mặc Thời này, rõ ràng......
"Tôn An Tình, ngươi có phải đã từng làm việc thiện ở chỗ nào mà không nhớ hay không ?"
Tôn An Tình cẩn thận nghĩ ngợi: "Ta ngoại trừ ngẫu nhiên trở về viện dưỡng lão làm công đức thì không làm việc thiện gì cả!"
Vỗn dĩ nàng đi viện dưỡng lão làm từ thiện cũng là vì thật sự quá thương nhớ bà nội của mình!
Những ông bà lão ở viện dưỡng lão đều là những ít được người nhà quan tâm, ở bên bầu bạn, cho nên mỗi tháng Tôn An Tình đều sẽ dành hai ngày đi đến viện dưỡng lão làm từ thiện, bồi những lão nhân đó trò chuyện.
Thói quen đó, Tôn An Tình cũng đã duy trì mười năm.
Ở trong trí nhớ Tôn An Tình, xác thật là có chuyện như vậy.
Nếu Tôn An Tình đi cô nhi viện làm từ thiện thì Lăng Vu Đề khả năng sẽ nghĩ có lẽ Mặc Thời này đã từng là cô nhi cũng không chừng?
Nhưng đây lại là viện dưỡng lão ~ cũng không liên quan đến Mặc Thời!
"Ngươi có định đưa hắn đi học không?" Tôn An Tình hỏi.
Lăng Vu Đề nhướng mày: "Ngươi nói nên đưa hay không đưa?"
"Đưa đi, dù sao cũng tiện đường trung học Cao Tường ." Tôn An Tình nói, xem xét việc ngày hôm qua Mặc Thời đã làm bánh sinh nhật cho nàng.
Tuy rằng, nàng cũng không có được ăn ....
"Được thôi." Vậy thì đưa!
Xem xét ở việc bánh kem hôm qua bị nàng ăn hơn phân nửa......
Đóng cửa bước đến hướng thang máy, Lăng Vu Đề ấn thang máy chờ Mặc Thời ra.
Chỗ nàng ở chính là mô hình một tầng hai hộ, cho nên một tầng này cũng chỉ có nàng cùng Mặc Thời ở.
Chỉ chốc lát sau, Mặc Thời mặc đồng phục liền đi ra.
Thấy Lăng Vu Đề thật sự đang đợi hắn, trên mặt lập tức liền nở một nụ cười tươi.
"Đinh ~"
Cửa thang máy mở ra, Lăng Vu Đề đi vào trước ——
Đem Mặc Thời đưa đến cổng trường trung học Cao Tường, hắn lại không lập tức xuống xe.
Hắn cởi bỏ đai an toàn, nghiêng đầu nhìn Lăng Vu Đề: "Đúng rồi, mấy giờ ngươi tan làm?"
"Ngươi hỏi cái này làm gì?" Lăng Vu Đề một bàn tay đặt ở trên tay lái.
"Ồ ~ nếu ngươi tan tầm sớm thì chúng ta có thể cùng đi mua đồ ăn.
Nếu ngươi tan tầm muộn thì ta liền về nhà trước, làm cơm, chờ ngươi về ăn."
Mặc Thời nói, giống như không có vấn đề gì.
Nhưng lời này từ một vị thiếu niên đang thành niên nói với nàng ngự tỷ 30 tuổi thì liền có vấn đề rất lớn !
"Ta nghĩ chúng ta cũng không có thân thiết đến mức độ này." Lăng Vu Đề xụ mặt, nghiêm túc nhìn Mặc Thời.
"Tiểu Thời, ta nghĩ ngươi là bởi vì cha mẹ luôn không ở bên cạnh nên mới có thể dễ dàng đối với người lớn gần bên mình sinh ra loại cảm giác này......" Loại lời nói này, cũng là lần đầu tiên Lăng Vu Đề nói, cảm giác rất không quen.
Dừng một chút, nàng tiếp theo nói: "Tuổi này của ngươi, có thời gian nói có thể cùng bạn học cùng nhau đi ra ngoài chơi một chút, tính đến chuyện mối tình đầu cũng có thể......"
"Tình Tình, ngươi không phải cho rằng ta yêu thầm ngươi chứ?" Mặc Thời dùng một loại biểu tình thực kinh ngạc nhìn Lăng Vu Đề.
"Hửm......" Chẳng lẽ không phải sao? Mắt nhìn người của nàng xảy ra vấn đề sao?
Mặc Thời thực ủy khuất rũ mi mắt: "Ta chính là nghĩ ngươi cùng ta có duyênnhư vậy, lại làm hàng xóm của nhau, ta lại một mình ăn cơm, ngươi cũng ăn cơm một mình.
Hai người kết nhóm ăn cơm cho náo nhiệt một ít mà thôi......"
Lăng Vu Đề còn chưa nói gì, Tôn An Tình đã bắt đầu nói: "Ngươi xem ngươi xem ~ nhân gia thật không cái loại ý tứ này, ngươi cố tình muốn cho rằng một vị thành niên như người ta thích ta."
Tôn An Tình thở dài nhẹ nhõm một hơi, được người khác thích cũng sẽ không có bao nhiêu gánh nặng.
Nhưng được một thiếu niênvị thành niên thích, nàng có cảm giác như đang đạp hư đóa hoa của Tổ quốc vậy !
Lăng Vu Đề ngây ra một lúc, nàng nhìn người luôn luôn thực chuẩn.
Chẳng lẽ lần này thật sự là nàng đoán sai sao?
Có chút xấu hổ giơ tay hất hất tóc trên trán: "Không có, ta chỉ là nói ngươi tuổi này hẳn là nên cùng bạn bè đi chơi.
Tối hôm nay ta sẽ không về nhà ăn cơm."
"Được rồi, ngươi mau xuống xe đi, ta muộn giờ làm rồi." Lăng Vu Đề nhịn không được thúc giục.
Mặc Thời có chút mất mát à một tiếng, chậm rì rì mở cửa xe bước xuống.
Mới vừa cong lưng muốn ở cửa sổ xe cùng Lăng Vu Đề tạm biệt thì Lăng Vu Đề đã trực tiếp khởi động xe rời đi.
Mặc Thời đứng tại chỗ , biểu tình trên mặt nháy mắt biến mất.
Vừa nãy vẫn là thiếu niên ngây ngô rực rỡ , lúc này lại trực tiếp thay đổi 180° !
****
Sue: chúc mọi người 22022022 vui vẻ nhé! 22:22 nhớ ước nguyện nhé, Sue nghe đồn đã sẽ đạt được ước vọng đấy haha.
Nghe đồn vậy chứ cũng không biết có thật sự như vậy không nữa ^^.
Thôi thì cứ tận hưởng chứ đời người cũng chỉ có một ngày như này thôi mà :3
Hôm nay Sue rơi ví mà may sao có ng nhặt được rồi trả lại đấy! Người tốt vẫn còn tồn tại rất nhiều mng ạ ! Buổi tối vui vẻ nhé!