Công Lược Nhân Vật Nam Chính Chúng Ta Mau Kết Hôn


Hắn ta biết điểm yếu của hai người này chính là điểm yếu của người này thì chính là người kia, điểm yếu của người kia lại là người này.

Mọi việc hắn đều nắm trong tay, nhìn cậu ta như đang nổi giận đến nơi, hắn nắm chắc phần trắng này sẽ không thuộc về nhân loại.
" Grừuu, bọn chúng thật khốn nạn.

Tôi phải mổ xẻ từng tên một.

"
Cậu ta tức giận không thể kìm nén, tức tối ra ngoài thành.

Bây giờ đối với cậu ta, cái gai trước mắt bây giờ chính là đám quân địch kia, sự ganh ghét thù hận đối với hắn từ bao giờ đã không cánh mày mà bay.

Huống hồ, hắn quá đỗi chăm sóc cậu ta hết sức chu đáo.
" Nhớ lời tôi dặn đấy.

"
Hắn mỉn cười vui vẻ, nhìn cậu ta ra ngoài.

Ý cười ngày càng sâu, để một quân tốt ra ngoài thám thính, không tốn công hắn phải nhọc tâm ra bên ngoài.

Cậu ta năm nay cũng chỉ 19 20, cũng chỉ đôi ba tuổi với cậu, chưa hiểu cảm giác trải đời nên rất dễ để hắn chi phối.
Ở ngoài cổng, thành phố bây giờ đã tang hoang, nơi sầm ấp đô thị bậc cao giờ chẳng khác một đống đổ nát sắt vụn.
Một làn khói đen kéo đến, cùng với đó là những tiếng chớp nổ banh tai, tiếng gió vi vút cuốn theo cả những mãi tôn đi theo.

Xa hơn, chính là những cột lốc xoáy đang tiến vào nơi này, quang cảnh bây giờ không khác gì ngày tận thế.
" Hahahahh, Ngô Cao Lâm.


MÀY LÀ THẰNG CHẾT NHÁT, khôn hồn thì mau cút ra đây, không tao sẽ càng quét chỗ này.

Lấy bê tông làm mồ chôn cho mày, lấy máu của người dân làm lễ tế cho trời đất.

"
Kẻ đứng giữa vũ bão, ánh mắt đã đỏ ngầu không thấy lòng trắng nổi bật lên.

Trong từng câu nói đều là sự tức giận và sự ngạo mạn, nhìn vào nơi doanh khu kia, được xây kiên cố.
Ánh mắt đỏ rực không thấy lòng trắng, dấu Ấn lại nổi đỏ lên sặc rỡ cả khuôn mặt.

Dấu hiệu này, gã ta đã bị Song Ấn Tử chi phối, khó có thể điều khiển bản thân.

Trong ánh mắt của gã, chỉ là một màu hận thù, căm ghét.
" Anh....Anh hai.

"
Cậu ta từ cách cửa bước ra, khoảng cách giữa hai người là rất lớn.

Nên cậu ta chẳng thể biết được, người anh mình đã sớm không còn tỉnh táo, vui vẻ chạy đến chỗ gã ta mà quên đi mất lời dặn của hắn.
" haizzz chết tiệt, cái thằng ngu này.

"
Thông qua bảng điện tử, hắn nhìn cậu ta mà thời dài ngoa ngán.

Rốt cuộc lời nói của hắn cũng chỉ gió thoảng qua tai, anh trai của cậu ta vẫn quan trọng hơn lời nói của hắn.
Cũng chỉ là con tốt thí, hắn bây giờ không thể đánh lại được với gã ta nên mới dùng kế này.

Nhưng nếu lần trước hắn mà bắt được người anh, còn có thể dễ dành hơn.
Doanh khu của hắn đang trú ẩn là nơi đã được ngụy trang an toàn, người dân còn không biết nơi này.

Hắn chắc chắn rằng, đã có kẻ chủ mưu sau cuộc tổng tiến công này.

Và tất nhiên, cũng sẽ có kẻ nội gián, bây giờ chỉ đang âm thầm kẻ kia lòi đuôi chuột.
" Aaaa..đau...hai...anh hai!!, anh không nhận ra em sao.

"
Cậu ta chỉ vừa gần đến gã ta liền bị trúng chưởng từ hắn, ngã văng xuống đất.

Nền đất gồ ghề ma sát với làn da mỏng, tức khắc đã bị trầy da máu chảy cũng không ít.
Đau, rất đau.

Cậu ta rướm nước mắt nhìn anh mình, nếu như bình thường thì gã ta sẽ luống cuống chăm sóc cho cậu ta, sẽ băng bó và an ủi, sẽ hôn lên trán cậu ta để vỗ về.

Nhưng bây giờ, người trước mặt cậu ta hoàn toàn xa lạ, khí tức đúng là của anh trai nhưng thần khí lại một màu đen thui.

Một đức tin trong lòng cậu ta bây giờ chính là lời nói của hắn đều là sự thật, nếu cậu ta còn muốn sống nữa thì bây giờ cách xa gã ta càng xa càng tốt.
Thu lại nước mắt, cậu ta cố gắng gượm dậy lùi xa hắn khoản an toàn.

Cân nhắc mọi hành động của người anh trai mình, vẻ mặt đề phòng.


Cậu ta biết rằng bây giờ chẳng là thời gian để cậu ta khóc nhè, điều ấy chỉ có thể là trẻ con mới làm được.

Cậu ta cũng biết rằng, anh mình đã sớm không còn tỉnh táo, dù cậu ta gọi thế nào cũng không chịu đáp lại.
" Ngô Cao Lâm, mày đúng là một con thỏ chết nhát, lại để một thằng nhóc lên đánh với tao.

Coi như đây là khởi động tay chân, xử thằng này xong mày đến xử mày.

"
Tâm gã ta đều là sự thù hận cắm thật sâu là da thịt, bây giờ có hận và hận, giết và giết.

Sự oán hận đã ăn sâu vào da thịt, chính vì hắn đã chia cắt hai anh em nhà gã, sự oán hận lên đỉnh điểm.
Đối với gã ta bây giờ, hắn là sự hiểm họa cần tiêu diệt.

Gã ta như kéo vào vũng lầy của sự thù hận, khó mà dứt ra.

Nhìn người em trước mắt mà mình hằng mong nhớ, vây giờ gã ta đã chẳng nhận ai ra ai, duy chỉ mình hắn là có niềm thù hận to lớn nên mới nhớ kĩ như vậy.
" Hai, anh mau tỉnh lại đi.

"
Cậu ta vẫn không bỏ cuộc, kêu lớn tiếng mong rằng anh mình sẽ hồi phục lại đầu óc.
Cũng là Song Ấn Tử nên cậu ta với anh mình cũng mạnh ngang nhau, chỉ là cậu ta vì còn bé cũng là vì được anh trai yêu thương nên chưa bao giờ sử dụng năng lực này đi quá giới hạn.

Vì thế năng lực cậu ta đôi chút yếu thế hơn anh trai mình, nhưng cũng chẳng vì thế mà cậu cam chịu và khuất phục trước gã.
" Nhãi con, miệng còn chưa cai sữa mẹ thì ra đây làm gì.

Thích chết sao!!, được, ta chiều nhóc.

"
Gã ta nhìn cậu ta như người xa lạ, lời lẽ lại hết sức kinh thường.

Trong khi gã với cậu ta lại sinh cùng lúc, lại cùng mẹ lại gọi cậu ta là nhóc.

Khinh thường người nghe, cũng khinh thường lại mình.
Gã ta hất tay hướng đến cậu ta, ngay tức khắc liền có một nguồn bạo gió hình lưỡi liềm tiến về cậu ta.


Từng chỗ đi qua, đều bị chém ra làm đôi, có thể thấy sức mạnh của bạo gió ấy mạnh đến độ nào.
" Chết Tiệt, cái thằng anh ngu đần này.

".

Truyện Đông Phương
Cậu ta bây giờ đang hết sức cáu, ngày thường luôn đem vẻ mặt điền đạm cơ mà.

Sao bây giờ lại thích đi gây hấn, lại còn bị loài người chết tiệt kia lợi dụng.
Tạo ra một màn chắn, bảo vệ cơ thể khỏi cơn bạo gió.

Cũng chẳng yếu thế, ngay sau đó cậu ta lao đến một cách nhanh chóng, bàn tay biến thành chân sói.

Giơ những móng vuốt sắc nhọn lên, nhắm vào người gã ta.
" Ái chà, nhóc con đanh đá.

Cũng mạnh gớm, nhưng vẫn còn non lắm.

"
Nhanh chóng né những ngón móng nhọn, hắn cũng thể để cậu ta chiếm trọn sân.

Nắm lấy tay rồi vật ngược cậu ta lại, một tiếng rầm thật lớn.
Cậu ta hứng chọn cả, tấm lưng chạm mặt đất vì sức lực mạnh lên đã bị hõm.

Cả lưng gần như muốn gãy, cậu ta cố gắng gượng dậy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận