Công Lược Những Cô Gái Đó

Lâm Triệu Kim là thanh niên tốt nghiệp đã năm năm mà vẫn chưa xin được việc làm. Ngày qua ngày chỉ biết vùi đầu cắm cúi viết lách hay xin dịch truyện tiếng Anh và tiếng Nhật để kiếm vài đồng tiền lương, ba mẹ Lâm nhìn thấy con trai không có chí hướng cao sang gì cũng phiền muộn vô cùng, khổ nỗi là khuyên đến nước miếng văng đầy mặt mà con trai vẫn gật đầu ậm ừ cho qua chuyện. Bởi thế mà cha mẹ Lâm cũng bó tay, dọn hành lý đuổi Lâm Triệu Kim ra khỏi nhà để thay đổi tính nết. Chả phải ông bà đã có câu: Đi một ngày đường, học một sàng khôn sao?!

Vì nguyên nhân đó, thanh niên Lâm Triệu Kim vô tình lượm được một hệ thống mốc meo không biết từ đâu chui ra khi đang đi tìm nhà trọ.

“Cái gì mà nam phụ số khổ?”

“Rồi, gì mà tra nữ?”

“Cái gì?!!!”

“Bắt hắn phải đi công lược em gái á?!”

“Cơ mà...công lược là có ý gì?”


Nghe xong cái tự xưng là hệ thống giải thích một lô một lốc, từ thời kì nguyên thủy lấy lá che thân cho đến cái thời tinh tế cơ giáp, con người du lịch trên sao hỏa như đi dạo thì Lâm Triệu Kim đã ngủ được một giấc dài rồi.

“Nói tóm lại là mày bắt tao phải thay đổi số phận của mấy thằng nam phụ não tàn trong truyện đúng không?”

Thấy hệ thống xác nhận, Lâm Triệu Kim đứng dậy đạp đạp hai chân đã tê rần, tay kéo vali đi thẳng.

“Bố nó! Gặp phải thằng dở hơi nào quăng cái máy ra đường để trêu chọc người khác.” Dừng một chút, hắn lại chép miệng:

“Mà mình cũng dở hơi thật, lại ngồi như thằng ngu nghe cái máy đó nói nhảm. Giờ đã gần tối rồi còn chưa kiếm được phòng trọ, xem ra tối nay phải ra tiệm Internet cày thâu đêm cho đỡ tốn tiền...” Chữ "thôi" còn chưa kịp nói xong thì bỗng nhiên Lâm Triệu Kim cảm thấy đầu choáng mắt hoa, cả người trở nên nhẹ bẫng.

Đợi khi tỉnh lại, nhìn thấy rõ khung cảnh chung quanh thì trong đầu Lâm Triệu Kim đã xuất hiện vô số câu chửi tục.

“Xin chào chủ nhân. Tôi là hệ thống nam phụ nghịch tập tên là Tiểu Nhị, rất mong ngài hợp tác để cuộc sống của chúng ta ngày càng tốt đẹp hơn.” Tiểu Nhị có vẻ ngoài như một cái khăn tay lau mặt, có khác là nó màu xám trông bẩn bẩn thế nào ấy.

Lâm Triệu Kim gãi gãi khắp người, mỗi khi thấy chán nản hay khó chịu là hắn đầu phải gãi gãi để phát tiết.

“Giờ tao chốt một câu thôi nhé. Khỏi lãi nhãi dài dòng với tao.”

“Thả bố về ngay nơi mày bắt bố đi. Nhanh! Và! Luôn!”

Tiểu Nhị co rúm tấm vải, nó đã là hệ thống lỗi thời không có chủ nhân nào chấp nhận, năng lượng cũng bởi vì không có chủ nhân nên từ từ cạn kiệt, Lâm Triệu Kim không phải là người đầu tiên, nhưng nếu như Lâm Triệu Kim không đồng ý hợp tác với nó thì có lẽ trong hàng ngàn hệ thống bị vứt bỏ sẽ không còn hệ thống nam phụ nghịch tập nữa. Nghĩ đến số phận hẩm hiu của mình, Tiểu Nhị có chút không cam lòng, nó phải gồng lên! Nó phải phát huy giá trị của mình! Nó không muốn im lặng chết máy!

Vì nguyên nhân đó, thanh niên Lâm Triệu Kim vô tình lượm được một hệ thống mốc meo không biết từ đâu chui ra khi đang đi tìm nhà trọ. Cứ như vậy bị hệ thống nam phụ nghịch tập bùng nổ ý chí chiến đâu truyền tống tới một thế rất ư là đơn giản và trong sáng.


Chào mừng chủ nhân đã tới thế giới thanh xuân vườn trường.

Mục tiêu công lược: Nữ phụ Đằng Anh Khê (thân thiện nhắc nhở cô ấy có thuộc tính hủ nữ).

Mục tiêu ngược tra: Nữ chính hoa khôi La Bích Thủy.

Mục tiêu chủ nhân nhập vào: Nam phụ thầm mến nữ chính Lâm Triệu Kim.

Nội dung truyện như sau:

Vào một ngày đầu nhập học, Lâm Triệu Kim là một trong số những người dẫn dắt và giới thiệu cho tân sinh viên về trường đại học Phương Nam. Cũng vào ngày hôm ấy, hắn gặp được La Bích Thủy, ấn tượng đầu tiên là cảm thấy học muội thật xinh đẹp, ấn tượng thứ hai sau khi nói chuyện liền trở thành học muội vừa xinh đẹp vừa dịu dàng. Trái tim chưa từng thổn thức bắt đầu ghi nhớ bóng hình đó. Cứ thế rồi trở thành yêu thầm lúc nào không hay...

“Cắt! Cắt ngay cho bố! Thế méo nào cái thằng ngu đó lại trùng tên với bố.” Cứ nghe tên mình bị nó nói yêu một người con gái là thấy ngứa cúc rồi.

“Vì sợ ngài bị gọi bằng cái tên khác mà không quen nên Tiểu Nhị cố gắng lắm mới tìm được một thế giới có nam phụ số khổ trùng tên với ngài đó.” Tiểu Nhị cảm thấy chủ nhân rất thô lỗ, không biết dịu dàng là gì. QAQ Chả lẽ vì tính khí như vậy nên chủ nhân mới độc thân đến giờ?! Nó cảm thấy khả năng suy luận của mình ngày càng tăng cao nha.

“Thôi, thôi, bố mệt quá. Nói tóm tắt giùm tôi cái, chỉ biết lan man vớ vẩn tốn thời gian không.” Từ đầu đã bị bắt ép, dưa hái xanh không ngọt, Lâm Triệu Kim mà hòa nhã được với hệ thống thì hắn quả thật không phải Lâm Triệu Kim nữa rồi.


“Vâng...nữ chính không thích Lâm Triệu Kim nhưng lại hay rũ hắn đi ăn cùng với mấy đứa bạn của mình để y trả tiền. Khi gặp khó khăn là nhờ Lầm Triệu Kim chạy đến giúp đỡ, sau đó thì bye bye để y chạy về ký túc xá...”

“Bỏ mẹ cái thằng ngu, óc heo à. Cái con đó nó lợi dụng trắng trợn vậy mà còn cứ ngu mà bám theo sau mông nó. Bị nó cho uống bùa mê thuốc lú nên IQ lẫn EQ đều ở mức động vật rồi.” Cái thể loại này lúc Lâm Triệu Kim rúc ở trong nhà dịch truyện thì không mười cũng mười một lần thấy cái tình tiết máu chó này. Thế mới nói, khi chưa yêu là anh hùng một cõi, khi yêu rồi thì anh hùng cũng hụt hơi.

“...” Tiểu Nhị cảm thấy không còn lời nào để nói.

Không có tiếng lãi nhãi của hệ thống, hai bên im lặng một chút, vẫn là Lâm Triệu Kim nhíu mày nhớ ra điều gì đó, vẻ mặt không xác định hỏi:

“Lúc nảy mày nói, tao phải công lược tên gì gì mà cô ta là hủ nữ?”

“Nữ phụ tên là Đằng Anh Khê, có sở thích thấy trai đẹp đi chung với nhau là ánh mắt phát xanh, kích động chụp hình các kiểu rồi tối đến post lên QQ.” Tiểu Nhị lập tức sốt sắng kể ra những thông tin mà hệ thống điều tra được.

“Ôi! Cái định mệnh! Cô ta là hủ thì bố công là công kiểu gì?... Ờ, khoan đã, cô ta là nữ phụ, vậy chắc chắn cô ta phải góp mặt vào việc chia cắt chặt chém, à... chặt đứt nam chính và nữ chính đúng không?” Xã hội bây giờ á, làm đàn ông cũng phải đọc truyện để theo kịp với xu thế chứ, truyện hental hay ichigo, nhất là anime 18 phải luôn cập nhật.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận