Công Lược Tra Nam

Giang Thừa Diệc lại mất tích, lần này là thật sự mất tích, ai cũng không biết, ngay cả Giang Thừa Minh cũng không biết em trai anh đi đâu, anh sắp kết hôn với Dung Tự, thiệp cưới đều đã gửi đi, cha mẹ anh đi du lịch vòng quanh thế giới cũng chuẩn bị trở về, ai có thể ngờ em trai anh lúc này lại xảy ra chuyện, không biết bây giờ đang ở đâu, gọi điện không nghe, gửi tin nhắn cũng không xem, giống như là hoàn toàn bốc hơi vậy.

Trước khi đi cũng chỉ để lại lời nhắn muốn ra nước ngoài giải sầu, sau đó liền không có tin tức.

Giang Thừa Minh không chỉ một lần oán giận với Dung Tự, đứa em trai này của anh ra nước ngoài khi nào mà không được, một hai phải chọn đúng lúc anh sắp kết hôn, cũng không biết thằng nhóc kia lúc nào mới hiểu chuyện......

Sau khi nghe Giang Thừa Minh nói, Dung Tự cũng chỉ cười cười, nhưng thật ra cô ngầm trở về biệt thự của Giang Thừa Diệc, phát hiện nơi đó đã rất lâu không ai quét dọn, trên bàn đóng một lớp bụi dày, cửa sổ ngoài đại sảnh không đóng kín nước mưa bắn vào, trên sofa trắng đầy dấu chân mèo.

Toàn bộ biệt thự đều không có dấu vết có người ở, nhưng trong phòng ngủ của cô, chăn màn lộn xộn gối nhắn rúm, như là có người từng nằm.

Thấy vậy, Dung Tự cười nhẹ, cũng không để ý tới, từ trong ngăn tủ lấy hết đồ dùng còn lưu lại, liền kéo va li đi ra ngoài.

Sau đó không còn liên quan!

Qua ngày hôm nay chỉ cách ngày kết hôn của hai người họ bà hôm, váy cưới Giang Thừa Minh đặt bên Pháp cũng đã gửi về, anh vui vẻ dẫn Dung Tự đi thử váy.

Tuy rằng công ty làm theo yêu cầu chưa từng xảy ra sai sót, nhưng Giang Thừa Minh vẫn cảm thấy nên mang Dung Tự đến thử một lần mới chắc.

Khi Dung Tự mặc váy cưới bước ra, Giang Thừa Minh đỏ mặt, sau đó chậm rãi đi về phía Dung Tự, đứng phía sau cô, cúi đầu dịu dàng hôn lên vai trái đang lộ ra của Dung Tự.

"Thật xinh đẹp......"

Nghe vậy, Dung Tự cười cười, khiêm tốn nói "Là áo cưới đẹp..."

"Đúng vậy, anh đang nói chính là nói váy cưới đẹp, không phải em cho rằng anh đang khen em chứ?"

Nghe vậy, Dung Tự sửng sốt, cười đẩy nhẹ Giang Thừa Minh "Anh thật đáng ghét......"

Lại không nghĩ tay mới vừa đưa qua lại bị Giang Thừa Minh nắm lấy, sau đó hôn lên mu bàn tay cuốn băng gạc trắng của cô: " Được, là anh đáng ghét! Giang phu nhân, em thật xinh đẹp!"

"Giang tiên sinh, là ánh mắt của anh tốt!"

Dung Tự cười trêu ghẹo, không ngờ vừa ngẩng đầu lên lại thấy hai bóng người quen thuộc đứng bên ngoài cửa kính của cửa hàng váy cưới.

Vẻ mặt hai người rất phức tạp, trong mắt người đàn ông tràn đầy xin lỗi cùng áy náy, còn cô gái thì tức giận, ủy khuất, cõi lòng tận nát rồi chuyển sang oán hận đủ ngũ vị trên đời.

Thấy Dung Tự quay đầu nhìn sang đây, cô ta liền đẩy cửa đi vào, không hiểu sao, Dung Tự lại thấy địch ý trong mắt cô ta với ý chí chiến đấu.

Trong lòng cười khẽ, có thể đoán được ý đồ của Lâm Dĩ Nhu và Tần Dịch hôm nay đến là gì.

Nhưng cô cũng không sợ, thấy Lâm Dĩ Nhu đi tới, còn mỉm cười với cô ta, Dung Tự thân mật véo cánh tay Giang Thừa Minh: " Có người đến...."

"Sao?"

Giang Thừa Minh quay đầu nhìn, liền thấy Lâm Dĩ Nhu cùng Tần Dịch đi về phía bọn họ, nụ cười liền tắt.

Anh sắp kết hôn với Dung Tự, sau này không thể cứ dây dưa không rõ với Dĩ Nhu, cho dù Dung Tự rộng lượng không để ý, nhưng anh vẫn phải có chừng mực, về sau Dĩ Nhu chỉ là bạn của anh, không có mối quan hệ khác.

Thấy nụ cười khách sáo bên môi Giang Thừa Minh, Lâm Dĩ Nhu cảm thấy tim mình giống như là bị người dùng dao hung hăng đâm vào, đau đớn khó nhịn.

Như nghĩ đến chuyện kia cả người cô ta thả lỏng, đi thẳng đến chỗ hai người.

" Áo cưới thật đẹp...."

" Cảm ơn chị! Chị đã thấy khỏe hơn chưa?

Nghe vậy Lâm Dĩ Nhu ngẩn ra, một lúc sau mới hoảng loạn cúi đầu ấp úng trả lời: " À... Ừm.... Đã tốt hơn rồi...."

Dung Tự chỉ hỏi một câu đã làm gián đoạn suy nghĩ của cô ta, những lời chuẩn bị nói cũng đã mất.

" Vâng, vậy là tốt rồi, chị tìm Thừa Minh à? Em ra ngoài chờ hai người nhé?" Nói xong Dung Tự ôm lấy váy định bước đi.

Thấy vậy, Giang Thừa Minh vươn tay giữ cô lại, mỗi lần anh gặp Dĩ Nhu đều không thể bắt Dung Tự tránh mặt. Cô sắp trở thành vợ của anh, là người phụ nữ duy nhất đứng bên cạnh anh không cần vì ai mà tránh mặt.

" Làm sao?"

Dung Tự khó hiểu nhìn Giang Thừa Minh, sau đó thấy anh nhìn về phía Lâm Dĩ Nhu:

"Dĩ Nhu, anh với em là bạn tốt, Tiểu Tự cũng không phải người ngoài, có cái gì cứ nói thẳng ra!"

Nói xong, anh cười nhìn Dung Tự, bàn tay nắm chặt lấy tay Dung Tự tỏ vẻ nghiêm túc mà kiên định.

Dung Tự thấy thế cũng mỉm cười, cũng không từ chối ý tốt của Giang Thừa Minh. Phải biết rằng rộng lượng quá chính là não tàn, Giang Thừa Minh là đối tượng công lược của cô, về sau nếu việc kia không xảy ra, nói không chừng hai người sẽ ở bên nhau một thời gian dài, cô không có lý do gì mà phải đem Giang Thừa Minh đẩy đến bên cạnh người khác.

Nhìn hai người trước mặt tâm ý tương thông như vậy, sắc mặt Lâm Dĩ Nhu trắng bệch, bước chân lảo đảo, ngẩng đầu đi thẳng đến đối diện Dung Tự: " Người tôi muốn gặp không phải Thừa Minh, là cô.... Tôi có chuyện muốn nói với cô...."

Dung Tự cúi đầu thấy gương mặt Lâm Dĩ Nhu đầy oán hận, quay đầu liếc mắt với Giang Thừa Minh một cái, đối phương cũng bị Lâm Dĩ Nhu nói cho ngạc nhiên, sau đó liền buông tay Dung Tự ra, hôn nhẹ lên má cô, "Được, hai người nói chuyện đi, anh ở bên ngoài chờ hai người......"

Chờ Giang Thừa Minh cùng Tần Dịch ra ngoài, hai người họ ngồi xuống sofa như đang nói chuyện, Dung Tự mới thu hồi ánh mắt, nhìn về Lâm Dĩ Nhu đứng trước mặt.

" Không biết chị...."

" Váy cưới xinh đẹp kia đáng lẽ là của tôi!"

" Lời này của Lâm tiểu thư cũng quá không khách khí rồi!"

" Là tôi không khách khí, vẫn là do tâm kế của cô quá sâu, từng bước một tính kế Thừa Minh cùng Thừa Diệc, khiến hai người họ vì cô mà điên cuồng, bây giờ một người đau lòng xuất ngoại giải sầu, người còn lại không biết chuyện gì mà vẫn tâm niệm muốn lấy cô làm vợ? Cô tính kế nhiều như vậy thật đáng sợ!"

Nghe vậy, Dung Tự ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tần Dịch ngồi bên ngoài, đoán được tên đàn ông miệng rộng kia vẫn để lộ túi tài liệu điều tra cô khiến Lâm Dĩ Nhu biết, chọn thời gian thật khéo à, nhưng mà cũng tốt, cô cũng chỉ có một ít hảo cảm với Giang Thừa Minh thôi, tùy lúc liền có thể thu hồi, vừa lúc kiểm tra tâm tư đối phương, nếu là phụ cô, cũng đừng trách cô tra trở lại....

" Tôi không hiểu chị đang nói gì?"

Khoé miệng Dung Tự vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt.

" Cô vẫn còn giả vờ? Em trai cô vẫn còn trong bệnh viện phòng số 203 đâu, tiền thuốc đều do Thừa Diệc trả, cô vẫn còn giả vờ với tôi? Sao lại có loại phụ nữ mặt dày không biết xấu hổ như cô thế?"

Lâm Dĩ Nhu tức giận khiến mặt đỏ lên.

" Vậy thì sao? Hôm nay chị đến là muốn...."

Dung Tự hiểu rõ Tần Dịch chắc đã đem tất cả tài liệu đưa cho cô ta xem, miệng thật rộng mà.

Nghe vậy, Lâm Dĩ Nhu bình phục hô hấp bản thân, “ Tôi muốn cô chủ động hủy bỏ hôn ước với Thừa Minh, sau đó rời đi nơi này!”

Xem dáng vẻ Lâm Dĩ Nhu như không thể nói lời tàn nhẫn với ai cả, mới nói như vậy, cả người đã run rẩy.

" Nếu tôi nói không thì sao!"

“Chỉ cần cô rời đi, tôi sẽ không nói bất cứ điều gì với Thừa Minh.... Cái gì? Cô nói cái gì?" Lâm Dĩ Nhu kinh ngạc mở to hai mắt.

Thấy dáng vẻ cô ta như vậy, Dung Tự cố gắng nhịn cười, cô gái này như chưa làm chuyện xấu bao giờ vậy, đã biết cô tính kế nhiều như vậy, lại còn trộm nói với cô muốn cô rời đi, cô thì không sao, nói không chừng Giang Thừa Minh sẽ nhớ thương cô thật lâu đâu, không chiếm được mới là tốt nhất, đặc biệt dưới tình huống chuẩn bị kết hôn cô nói hủy không nói lý do mà rời đi chỉ sợ so với lúc trước nhớ thương Lâm Dĩ Nhu càng thêm nhiều, cô gái này có hiểu những điều trong đó không vậy?

" Cô dựa vào gì mà không đi? Cô không sợ tôi sẽ đem tất cả mọi việc nói cho Thừa Minh biết à, đến lúc đó người xấu hổ sẽ là cô!"

“Cảm ơn chị nhắc nhở, tôi nói không đi đó chính là không đi, Giang Thừa Minh nếu không rõ xanh đỏ đen trắng nhất định vì chuyện như vậy mà hủy hôn, như vậy nói rõ tình cảm của hai người chúng tôi cũng chỉ như vậy thôi."

Lúc nói chuyện, Dung Tự vẫn mỉm cười.

" Cho nên bây giờ chị còn gì muốn nói với tôi không?"

" Cô…… cô…… cô không biết xấu hổ……”

Dung Tự không để ý, ôm lấy váy dài bước ra ngoài.

“ Cô sẽ hối hận……”

Lâm Dĩ Nhu đứng phía sau cô hai tay nắm chặt thì thầm nói.

Dung Tự không biết có nghe thấy hay không, cũng không trả lời, lưng trần trắng nõn khiến đôi mắt Lâm Dĩ Nhu hoa đi.

Cô sẽ khiến cô ta hối hận, nhất định cô ta sẽ hối hận.

Tần Dịch không hiểu biết bên trong xảy ra chuyện gì, nhưng lúc thấy Dung Tự đi ra sắc mặt bình thường không có thấy đổi, nhưng dáng vẻ Lâm Dĩ Nhu tức giận đùng đùng, cậu nhíu mày, trong lòng thở dài, cậu liền biết, Dĩ Nhu không phải đối thủ của Dung Tự.

Đợi Lâm Dĩ Nhu cùng Tần Dịch rời đi, Dung Tự mới bước lên ôm lấy eo Giang Thừa Minh: " Nếu sau này em nói dối hoặc giấu anh chuyện gì đó, hoặc là em làm sai điều gì, anh có thể tha thứ cho em không?

“Làm sao vậy? Sao lại nói như vậy?"

Giang Thừa Minh xoay người ôm Dung Tự vào trong lòng cười hỏi.

" Không có gì, em chỉ là hỏi như vậy, anh nói đi, sẽ tha thứ cho em không?

“ Ừm, vậy phải xem đó là việc gì……”

“ Là việc rất nghiêm trọng, nhưng em có thể là không có cách nào...."

“ Ừ, chỉ cần không phải em cố ý, hoặc là có nỗi khổ riêng, anh nghĩ chắc sẽ tin tưởng em, ai bảo anh thích em như vậy?"

Ai bảo anh thích em như vậy?

Ai bảo anh thích em như vậy?

Đoạn nói chuyện ba ngày trước của hai người, cùng với tiếng than thở của anh lúc đấy, giây phút này, Giang Thừa Minh cảm giác tự mình tát một bàn tay vào mặt mình.

Trước mặt là tài liệu nói về Dung Tự, tất cả quá khứ về cô, về... Tình cảm của cô với em trai anh, về từng bước tính kế của cô đối với anh...

Tất cả đều khiến Giang Thừa Minh không thể tin tưởng được, thậm chí còn có ảo giác tất cả đây chỉ là giấc mơ.

Bảo sao mỗi lần anh hỏi về quá khứ của Dung Tự cô đều không nói rõ, khó trách lúc bọn họ muốn kết hôn Giang Thừa Diệc lại chạy ra nước ngoài, khó trách Dĩ Nhu nói anh phải xem kỹ bộ mặt thật của người bên cạnh, đừng xúc động mà vội vàng kết hôn.

Chính là anh bị tình yêu, bị nụ cười của Dung Tự làm cho đầu óc choáng váng bỏ qua tất cả sự thật, nếu nhớ kỹ lại, từ lúc hai người bọn họ quên cho đến lúc kêu hôn, hình như mới quen biết có một tháng, mà trong một tháng này anh đều bị Dung Tự dắt mũi đi, Dung Tự, Dung Tự....

Giang Thừa Minh ném những tài liệu kia, quay đầu hai mắt đỏ bừng nhìn Lâm Dĩ Nhu đang lo lắng đứng bên, lại nhìn bạn bè người thân được mời đến, dùng sức lớn nhất từ trước đến nay quát: " Cút! Cút hết cho tôi!"

Hôm nay là ngày anh kết hôn với Dung Tự, bây giờ còn chưa bắt đầu cử hành hôn lễ. Trước đó anh còn không biết Dĩ Nhu cố ý gọi anh ra là có chuyện gì, anh cũng định nói rõ cho đối phương biết, lain không ngờ biết được tin tức tốt này.

Dung Tự, Dung Tự…… Ha ha ha……

“Thừa Minh anh……”

Lâm Dĩ Nhu tiến lên một bước, vừa định đỡ lấy đối phương, lại không nghĩ bị đối phương đẩy ra, Tần Dịch chạy nhanh ra phía sau đỡ lấy cô.

Hai người nhìn Giang Thừa Minh chạy ra ngoài.

Thừa Minh!”

Mà bên trong ngôi nhà nhỏ khác, chờ hôn lễ bắt đầu, Dung Tự cười nhìn về phía nhân viên make up cẩn thận dặn dò cô ấy: " Lông mi em dày, tùy ý vẽ là được, không cần...."

Đúng lúc này cửa phòng nhỏ bị người ta đá văng ra, Dung Tự kinh ngạc nhìn sang.

Lại thấy Giang Thừa Minh đứng ở cửa, hốc mắt đỏ bừng, ánh mắt lạnh băng nhìn cô.

“Giang tiên sinh còn chưa thời gian……"

“Các người đi ra ngoài!”

“Giang tiên sinh!”

“ Tôi bảo các người cút! Nghe không hiểu sao?”

Nghe vậy, mọi người đoán tâm trạng Giang Thừa Minh không quá tốt đành phải lần lượt ra ngoài, Giang Thừa Minh tùy tiện đóng cửa phòng lại, từng bước đi về phía cô.

Thấy thế, đôi mắt Dung Tự tối lại.

“Làm sao vậy……”

Lời nói còn chưa nói xong, Giang Thừa Minh duỗi tay lại trực tiếp bóp cổ cô nhấc lên.

Đối phương dùng sức lớn, nháy mắt Dung Tự liền cảm thấy hô hấp không thoải mái.

" Dung Tự, có lúc tôi thật muốn nhìn rõ xem trái tim cô rốt cuộc làm từ gì? Vì cái gì? Vì cái gì? Cô thận trọng từng bước tính kế đến cuối là vì cái gì? Là vì tiền? Cô thích tiền đến vậy ư? Thừa Diệc không mang lại đủ lợi ích cho cô, cô liền tìm đến tôi, bởi vì cô biết mình giống Dĩ Nhu, nhất định sẽ khiến tôi chú ý, như lúc cô gặp Thừa Diệc đúng không? Từ lúc bắt đầu…… Từ lúc bắt đầu chính là giả có phải không? Cô từ lúc bắt đầu chính là tính kế tôi, cái gì mà anh hùng cứu mỹ nhân, cái gì không màng tất cả, đều là giả, đều là giả!”

Nói như vậy, hai mắt Giang Thừa Minh càng đỏ, sức lực trên tay càng lớn, Dung Tự cảm giác mình không thở được, càng đừng nói giải thích cái gì, chỉ có thể theo bản năng duỗi tay dùng sức vỗ vào cánh tay đối phương.

Lại không ngờ Giang Thừa Minh ném cô về phía ghế sofa, khăn voan trên đầu được buộc tốt cũng tán loạn.

“Dung Tự, cô thật khiến tôi ghê tởm...."

Nói xong Giang Thừa Minh liền đẩy ra cửa phòng, lúc này người bên ngoài đã đứng một vòng, cũng không biết bọn họ có nghe thấy lời Giang Thừa Minh vừa nói không.

Người chủ trì hôn lễ thấy Giang Thừa Minh đi ra, còn đánh bạo cười nói, "Khách khứa đều tới gần đủ hết rồi, Giang tiên sinh chúng ta có nên bắt đầu....."

"Bắt đầu cái gì?"

Giọng nói Giang Thừa Minh vô cùng lạnh nhạt.

"Lễ kết hôn!"

"Hủy bỏ."

"Cái gì?"

Người xung quanh điều bị biến cố làm cho hoảng sợ rồi.

"Thừa Minh!"

Đúng lúc này, Lâm Dĩ Nhu cùng Tần Dịch cùng nhau đi vào.

Giang Thừa Minh nhìn thấy cô ấy, trên mặt mới sinh ra một chút dao động.

"...Không đúng, hôn lễ lùi lại, bởi vì...... Tôi muốn đổi cô dâu......"

Dung Tự vất vả giãy giụa từ trong phòng đi ra, liền thấy Giang Thừa Minh ở trước mắt bao nhiêu người, quỳ trước mặt Lâm Dĩ Nhu, lấy ra chiếc nhẫn vốn thuộc về Dung Tự, chân thành nói:

"Dĩ Nhu, gả cho anh được không?"

Cùng lúc, độ hảo cảm của Giang Thừa Minh với cô từ 95 điểm tăng lên 99 điểm.

Editor: còn 3 chương nữa là kết thúc tg1, 100% là ngược nên mọi người chuẩn bị khăn giấy đi. Mình sẽ cố gắng edit nhanh nhất cho khỏi tụt cảm xúc. 1 chương này mất 3 hôm mới edit xong đó, đang edit thấy ngược quá lên giường nằm mai edit tiếp vậy 😭😭😭


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui