Công Ngọc

"Tội ngươi không nặng đến vậy."

...

Tính cả tuổi mụ, Lâm Củng cũng mới chỉ có chín tuổi, lúc này Hoàng hậu của hắn lại có bầu, cái thai từ đâu mà đến?

Đây rõ ràng là trò cười!

Hàm răng hắn run lên, quanh co phản bác: "Trẫm, trẫm vẫn chưa cùng Hoàng hậu..."

"Hoàng Thượng có điều không biết..."

Khương Hi tăng cao giọng, nghiêm khắc đánh gãy lời Lâm Củng: "Khoảng thời gian trước Hoàng Thượng bệnh nặng liệt giường, bất tỉnh nhân sự, là Hoàng hậu chẳng ngại phiền phức, tận tâm chăm sóc làm bạn, nhóm cung nhân đều có thể làm chứng. Ai gia biết rằng Hoàng Thượng kết hôn khi còn quá trẻ, vẫn chưa thông hiểu chuyện nam nữ, mơ mơ hồ hồ cũng là có lý. Có điều đây chắc chắn là chuyện mừng vui, liên quan đến vận nước Đại Ân hưng thịnh, Hoàng Thượng có chưa từng trải qua cũng nên nhận biết được cơ bản mới đúng."

Thái hậu đương triều lời vàng ý ngọc, nhất định phải khiến Lâm Củng lúng túng. Hắn như nghẹn trong cổ họng, ngón tay run run khảm vào kim long trên tay áo, cũng nghe mọi người nén cười trong họng.

Ngô Chúc thấy vậy bèn cười to, đi đầu quỳ xuống tạ ơn: "Thần chúc mừng Hoàng Thượng, chúc mừng thái hậu!"

Quan chức cả điện lộ rõ vẻ lúng túng, cũng tục lục quỳ xuống: "Chúng thần chúc mừng Hoàng Thượng, chúc mừng thái hậu..."

Đến nay, Đại Ân điêu tàn, dùng hoàng tự làm quý. Nhóm cựu thần có thể bỏ qua Lâm Kinh Phác túc trí đa mưu mà đón hắn về trong triều, tôn sùng làm chí tôn cũng chỉ vì hắn là dòng dõi Lâm gia; Liễu Hữu lo lắng vì hắn, mưu tính hết lòng, đến cuối cũng chỉ vì hắn là dòng dõi duy nhất của Lâm Minh Chương, còn mồ côi từ trong bụng mẹ. Bây giờ hoàng quyền sa sút, Khương Hi muốn nắm hoàng tự trong tay, bất cứ lúc nào cũng có thể nâng đỡ một con rối ngoan ngoãn khác ngồi lên ngôi vị Hoàng Đế.

Các đời, phàm là nữ nhân có thể đi lên triều đình đều chẳng cam lòng chỉ dừng lại sau bức rèm che. Khương Hi muốn quyền, là quyền lực chí cao vô thượng. Ngày ấy Lâm Củng không chịu tự mình hạ chiếu xác định tội danh phía sau Lương Phục An, nàng đã chuẩn bị hậu chiêu này.

Giữa đủ loại quan lại, chỉ có Liễu Hữu không quỳ, đứng trên đại điện vô cùng bắt mắt.

Khương Hi vê khăn cười cười: "Liễu thái phó có ý gì?"

Liễu Hữu cũng nở nụ cười, chậm rãi mà nói: "Hồi bẩm thái hậu, thần vừa vô ý thất thần, nghĩ trước giờ thanh danh nhất quán của thần cũng không xuôi tai cho lắm, chỉ vì quen với chuyện đổi trắng thay đen làm điều thị phi, mặc người khinh thường. Có điều hôm nay thái hậu có thể bịa đặt đến nhường này, thần đúng là mở mang tầm mắt, mặc cảm không bằng."

"Liễu Hữu, sao ngươi dám to gan vọng ngôn!"

Khương Hi giơ tay dừng người khác lại, không giận mà cười: "Liễu Thái phó chỉ nói giỡn với ai gia mà thôi, không cần tính toán."

"Là thần đường đột." Liễu Hữu cũng không khách khí, cung kính đứng cúi đầu, từ đầu đến cuối vẫn không quỳ xuống.

Cổ họng Lâm Củng hơi khàn khàn, tư tâm muốn đứng cùng một chỗ với Liễu Hữu, thế nhưng tay chân lại như bị thứ gì cầm cố, không sao nhúc nhích được.

Sau khi hạ triều, Liễu Hữu liền bồi Lâm Củng một chuyến đến điện Hoàng hậu. Y mang đại phu từ ngoài cung vào đây, muốn bắt mạch lại cho Ngô Phinh Đình.

Sau khi xem qua, đại phu lập tức lui sang một bên, thấp giọng hồi bẩm: "Hoàng Thượng, Liễu đại nhân, mạch tượng của Hoàng hậu nương nương quả thực là hỉ mạch, không có sai lầm, hẳn đã có hai tháng dư."

Lâm Củng nghe nói, ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Ngô Phinh Đình trên giường nhỏ, lòng bàn tay dường như phát run lên.

Ngô Phinh Đình dùng đệm chăn che đi nửa khuôn mặt, không dám nhìn thẳng Lâm Củng đang muốn hỏi đôi điều, khóc thút tha thút thít, cái gì cũng không nói rõ ràng.

Liễu Hữu lấy một túi ngân lượng từ trong tay ra áo thưởng cho đại phu, lại nghiêng người cúi đầu với Lâm Củng, thanh âm vững vàng: "Hoàng Thượng cũng đã vấn an Hoàng hậu, có thể an tâm rồi. Sắc trời không còn sớm, chẳng bằng để Hoàng hậu nghỉ ngơi thôi."

"Ừm, được..." Lúc này Lâm Củng mới phục hồi tinh thần, đi ra ngoài cùng Liễu Hữu.

Dọc theo đường đi, tâm thần Lâm Củng vẫn không yên. Liễu Hữu đưa hắn đến tẩm điện, thời điểm xin cáo lui, Lâm Củng lại đưa tay kéo ống tay áo Liễu Hữu, nhỏ giọng hỏi: "Liễu thái phó, có thể bồi trẫm thêm một hồi không?"

"Hoàng Thượng chớ sợ." Liễu Hữu không tiến vào điện, chỉ ngồi xổm người xuống động viên: "Đợi dến khi làm ra Long Hổ phù, vi thần ắt có biện pháp kéo Vạn Phấn tướng quân vào dưới trướng chúng ta, có thể đoạt được binh quyền."

"Ừm." Mi mắt Lâm Củng rũ xuống, vẫn là bất an.

"Còn có, thai nhi trong bụng Hoàng hậu cũng không phải hoàng tự chân chính, thái hậu ngẫu hứng nghĩ rằng có thể chỉ hươu bảo ngựa, nhóm cựu thần triều đình uất ức thành tính, không ai dám chỉ trích nàng ngay mặt, nhưng chưa chắc người trong thiên hạ sẽ diễn vở kịch hoang đường này cùng nàng."

Liễu Hữu sửa lại cổ áo Lâm Củng một chút, lúc nói những chuyện này, thanh âm cực kỳ dịu dàng: "Giả mạo hoàng tự là tội chết liên lụy cửu tộc, thần thấy Ngô Hoàng hậu đã nửa điên nửa ngốc nghếch rồi, sợ là có điều ẩn tình, đến lúc ấy dùng kế liền kế thêm tội tư thông là có thể phá. Lui mười ngàn bước mà nói, Hoàng Thượng là thân cốt nhục của thái hậu, thái hậu đỏ mắt với quyền thế tiền triều, cũng không đến nỗi đẩy một hoàng tự giả ngồi lên ngôi vị Hoàng Đế. Theo thần nhìn thấy, chẳng qua nàng chỉ đang nhận ra gần đây Hoàng Thượng có tâm ý ngỗ nghịch với nàng, muốn hù họa Hoàng Thượng một chút để ngài nghe theo an bài của nàng mà thôi."

Ban đêm đổ xuống mưa nhỏ, giọt mưa đánh lên vành mũ Lâm Củng, hắn run lên một cái, đột nhiên càng sợ hơn, chầm chậm buông lỏng ống tay áo Liễu Hữu ra, không tiếp tục áp sát nữa.

Đáy mắt Liễu Hữu thoáng sâu đậm, đáy lòng đột nhiên dâng lên một luồng bất an chẳng thể miêu tả, nhíu mày hỏi: "Hoàng Thượng còn có chuyện gì khác muốn nói cùng thần?"

Lâm Củng rất vất vả mới thốt lên vài chữ: "Không sao... Trẫm chỉ là, chỉ là mệt thôi."

...

"Nhị gia, đã dẫn người tới."

Đêm đã canh ba, thiện phòng Tây trai đóng kín cửa sổ, hai hộ vệ dẫn Ninh Vi Quân đi từ cửa ngầm vào, dừng lại trước mặt Lâm Kinh Phác.

Thuốc độc Ninh Vi quân uống trong ngục nửa năm trước còn chưa tan hết, sau đó lại dưỡng bệnh nửa năm trong từ đường Hoàng thất, bây giờ đã gầy đến độ chỉ còn lại một bộ da bọc xương, hai mắt vẩn đục tăm tối, so với thiếu niên lang ngày xưa dường như là hai người khác nhau hoàn toàn.

"Cho ngồi." Lâm Kinh Phác đặt quyển sách xuống, liếc mắt nhìn một cái, lại dặn dò Vân Thường: "Đốt hết đèn trong phòng lên, nếu không đủ thì đi lấy thêm mấy cốc."

"Dạ." Vân Thường lĩnh mệnh, lúc đi qua phía sau Ninh Vi Quân còn nghiến răng hừ nhẹ.

Ánh nến đâm vào hai mắt Ninh Vi Quân đến chói lóa, hắn nhấc con mắt ảm đạm lên, nhìn thấy Lâm Kinh Phác trên chỗ ngồi, quanh thân bỗng nhiên ngẩn ngơ, tứ chi gần như tan vỡ mà nhào từ trên ghế xuống đất.

Trên khuôn mặt tê dại ấy thoáng trồi lên một tia bộc trực, nơi cổ họng cũng nghẹn ngào không thôi.

Tại sao Lâm Kinh Phác lại bị chúng bạn xa lánh? Nguyên do trong đó, người khác có thể không biết, Ninh Vi Quân hắn không thể không rõ ràng trong lòng. Nếu không phải hắn gạt mọi người tư tàng Khương Hi và Lâm Củng nhiều năm, cắn răng tử thủ tung tích của đôi mẹ con này, không chịu tin tưởng y, tất cả những chuyện làm rung động Biên Châu sẽ chẳng hề xảy ra.

"Nghe nói lúc trước ngươi bệnh chẳng hề nhẹ, thân thể thế nào rồi?" Ngữ khí Lâm Kinh Phác khoan dung, cũng không phải tìm hắn để tính sổ: "Hiện nay đang ăn thuốc gì?"

Ninh Vi Quân dừng một chút, thấp giọng trả lời: "Tinh thần tội dân vẫn còn được, đã ngừng thuốc."

"Ta thấy e là cách "vẫn còn được" xa lắm." Lâm Kinh Phác đánh giá sắc mặt hắn: "Ta đã đề cập với Ngụy Dịch, tội ngươi không nặng đến vậy. Mặc dù từ đường Hoàng thất là nơi thanh tĩnh, nhưng cũng cô độc lạnh lẽo, vốn nên sớm ngày phát xuống chiếu lệnh, để ngươi trở về Nghiệp Kinh dưỡng thân mới đúng."

Ninh Vi Quân không theo tiếng, chỉ lặng im quỳ, lời cảm ơn đông cứng bên môi nửa ngày cũng chẳng phun ra được.

"Thực ra tìm ngươi tới là vì muốn hỏi ngươi chút chuyện." Lâm Kinh Phác bưng một chén trà thơm lên, đứng dậy đưa vào trong tay Ninh Vi Quân: "Là liên quan tới hài tử của hoàng huynh..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui