Công Ngọc

"Lâm Kinh Phác, Lâm Kinh Phác..."

...

Tuyết trung điểm giáng, tàn mai lưu hương.

Lúc này, Lâm Kinh Phác đã bị Ngụy Dịch nhìn thấu rồi.

Ngụy Dịch hận không nhìn y như thế sớm hơn một chút, hôm nay lĩnh hội được sắc đẹp như xuân ở nơi này mới phát giác người trong lòng đẹp đến nỗi ruột gan như đứt ra từng khúc.

Lâm Kinh Phác không mở nổi mắt, đôi mi ngậm nước mắt long lanh cũng không thấy rõ mặt Ngụy Dịch, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc ngổn ngang bên tai, người ấy gọi tên y, từng lần lại từng lần.

D.ục vọng nồng nặc che khuất toàn bộ tâm tình sâu thẳm. Mỗi tiếng Ngụy Dịch gọi đều thuần túy đến nỗi như chỉ đang khát cầu sự đáp lại càng thêm nhiệt liệt của Lâm Kinh Phác.

Lâm Kinh Phác quả thật cũng làm như vậy. Y dùng hết khả năng mà cào, mà rên nhẹ, mà nhíu mày, đến nụ cười cũng lung linh động lòng người, tự phụ và thanh lãnh giờ đây tan biến, giây phút này chỉ còn tận tình mà hưởng lạc.

Ngụy Dịch gần như muốn chết trên người y.

Thời khắc cuối cùng, hắn bóp lấy cổ tay Lâm Kinh Phác, cúi người ra sức, phóng túng bất chấp hậu quả.

Lâm Kinh Phác dần như sống lại. Ngụy Dịch mệt đến nằm nhoài trên người y, vuốt nhẹ mái tóc mượt mà ẩm ướt, dịu dàng hôn lấy hôn để.

"Lâm Kinh Phác, Lâm Kinh Phác..."

Ngụy Dịch nói ra được rồi, mới cam lòng nhắm mắt, khàn tiếng ghé vào bên tai y, như là cầu xin, cũng giống lời lấy lòng vô lý sau khi tận tình quá độ: "Ta đồng ý năm tháng tại vị sẽ không thu phục Tam Quận, ngươi ở lại Nghiệp Kinh với ta."


Lâm Kinh Phác cũng lười động, nghe hắn xưng "ta", một lúc lâu sau cũng độn.g tình cười khẽ một tiếng: "Được, để ngôi vị Hoàng Đế cho ta, ta sẽ đùa giỡn với ngươi cả đời."

Ý cười trên môi y thảm đạm, một giọt mồ hôi lăn từ trên thái dương xuống, rơi vào vạt áo ướt đẫm.

Ngụy Dịch hơi run, thương tiếc hôn l,ên chóp mũi y, tựa như tỉnh táo lại một chút: "Trẫm chỉ nói đùa."

Lâm Kinh Phác khẽ nâng hàm trên, chủ động víu cắn môi lưỡi hắn, khí tức quấn quýt triền miên: "Có ai là không đâu."

Môi hôn càng lúc càng sâu đậm, tình d/ục mãnh liệt đến mức tràn lan ra ngoài.

Ngụy Dịch hôn không đủ, ôm lấy y, thay một nơi có thể ngồi xuống trong đại điện. Lâm Kinh Phác ngồi trên đùi hắn, mặc cho thứ cực nóng kia lấp kín thân thể mình.

Sắc trời trầm xuống, dần có thanh âm tuyết trắng đầy trời, có con chim đẹp đẽ chẳng sợ lạnh giá nhảy lên đầu cành ca hát, cuối cùng vẫn không lấn lướt được tiếng cắn xé triền miên kéo dài.

Rốt cuộc, bọn họ vẫn tiêu hao hết sức lực vì nhau.

Dụ.c vọng tựa vực sâu, nhìn không thấy đáy.

...

Vài tên ngự y tỉ mỉ điều dưỡng mấy ngày, Yến Hồng đã hơi có thể xuống giường đi lại, có điều cũng không thể đi xa, chỉ có thể tới sân trước trong phủ ngồi một chút.

Quan chức quan trọng trong lục Bộ đều đã phái thủ hạ đưa danh thiếp thăm hỏi và những dược liệu đắt giá tới, cũng có vài người thân cận tới Tướng phủ hỏi thăm.


Thê tử Yến Hồng chết sớm, mười năm nay cũng không tái giá lấy thêm ai. Trong Nghiệp Kinh ông ta chẳng có ai là người nhà, trước mắt vẫn chỉ có vài người hầu hạ lâu năm bên cạnh.

Tuyết đã tan mấy ngày nay, khí trời càng lạnh giá hơn so với lúc trước. Có mấy đứa trẻ ham chơi không sợ lạnh, nhi nữ của hạ nhân trong phủ cũng đang nô đùa trong viện.

Sau giờ Ngọ, Yến Hồng tản bộ đến đây, quản gia biết ông ta thích yên tĩnh, đang muốn phái người đuổi mấy đứa nhỏ đi chỗ khác chơi.

Ông ta sinh ý cười, xua tay khuyên can: "Thôi, trời lạnh thế này, trong sân vẫn nên có chút sinh khí mới tốt."

"Dạ." Quản gia nâng ông ta ngồi xuống, phủ thêm thảm nhung, lại nhìn hài tử nhỏ nhất rồi cười, khom lưng nói với ông ta: "Tiểu nhân nhớ sang năm tiểu thiếu gia đã năm tuổi rồi, hẳn cũng sẽ cao như thế."

Yến Hồng có một đứa cháu nhỏ, đang được cha mẹ nó nuôi dưỡng ở Kế Châu. Ông ta bận bịu chính vụ trong triều đình Nghiệp Kinh, từ khi tôn tử sinh ra tới nay mới chỉ thấy mặt được đúng một lần.

Khóe mắt Yến Hồng lấp lóe ảm đạm, gật đầu cười nói: "Phải, hẳn sẽ cao như vậy. Cũng không biết bây giờ đã giống cha, hay là giống mẹ hơn một chút."

Mặt trời vừa vặn, Yến Hồng phơi nắng, nhắm mắt dưỡng thần, không bao lâu sau đã lên tinh thần, hỏi: "Hôm nay trong triều có tin tức gì?"

"Không có đại sự, án vũ khí qua loa, chỉ dùng tội danh quản khống thuốc nổ để xử trí Tưởng Duệ và Lư Ngộ Lương, vẫn chưa liên quan đến người khác. Đúng rồi, tiểu nhân còn nghe nói Liễu Hữu kia được thăng chức làm đốc điều tra sứ Biên Châu. Y thăng lên cũng nhanh quá rồi, Hoàng Thượng còn cho thăng những hai cấp, lại thăng lên nữa, e là sẽ sớm ngồi ngang hàng với lục Bộ thượng thư thôi."

"Đốc điều tra sứ Biên Châu?"

Ngón tay Yến Hồng nhẹ gõ lên tay vịn: "Đốc điều tra là chức vụ bị điều ra bên ngoài, nhận lệnh trực tiếp từ thượng thư. Quả thực triều đình sẽ phái những người này tới địa phương làm đốc điều tra sứ nửa năm, làm ra chính tích mới có thể danh chính ngôn thuận mà thăng chức. Biên Châu kia là đất cực Tây, dân chúng bần cùng, dân phong chẳng thay đổi, từ Ân triều đã là như vậy, quan chức Biên Châu rất ít khi được đánh giá thành tích, còn chẳng sánh được với những nơi khác. E là đời này của Liễu Hữu chỉ có thể ở lại địa phương hẻo lánh ấy thôi."


"Ý lão gia là, động tác này của Hoàng Thượng là đang tiệt đường thăng tiến của y?"

Yến Hồng gật đầu, ngữ khí cũng chìm xuống: "Hoàng Thượng ở với Lâm Kinh Phác quá lâu, ít nhiều gì cũng học được một ít thủ đoạn, lại càng nham hiểm hơn so với lúc trước."

Quản gia không hiểu, nói: "Nhưng trước đây Liễu đại nhân này thường qua lại với Tướng phủ, nếu như vậy, Yến tướng có muốn nhắc nhở y một chút không?"

Đáy mắt Yến Hồng thoáng sâu đậm, bật cười một tiếng: "Liễu Hữu là kẻ hai mặt, giúp cả hai đầu, hại cả hai đầu. Lúc đó y muốn bộc lộ tài năng giữa đất Nghiệp Kinh, ta đã giúp y một tay. Bây giờ nghĩ lại, hẳn là y muốn khuấy thành Nghiệp Kinh đến cháy khét hỗn loạn, bởi vậy nên mới chủ động liều chết mở đường máu. Hiện nay Hoàng Thượng lại điều y đi Biên Châu gấp, y tất sẽ lại ra chiêu."

"Tiểu nhân càng nghe lại càng hồ đồ, rốt cuộc Liễu Hữu này..." Quản gia còn đang muốn nói thêm điều gì, nhất thời bị mấy đứa trẻ kia cao giọng hát ca dao đánh gãy.

"Thiên thần phẫn nộ, chấn động Phật vàng; Thiên thần phẫn nộ, phi yến rơi xuống; trứng giấu dưới hiên, mái ngói thẫm đỏ; xuâ.n tình đắm đuối, phúc phần đầu năm..."

Mấy đứa trẻ cùng hát ca dao, tay giơ máy xay gió, tiếng cười đùa trêu chọc văng vẳng tát vào tai Yến Hồng.

Yến Hồng vô ý nghe thấy, thần sắc dần dần đọng lại.

Quản gia cũng chỉ nghe được mấy chữ "phi yến rơi xuống" kia, trong lòng lường trước được không tốt, liếc mắt quan sát Yến Hồng, đưa tay hung hăng đánh rơi một cái máy xay gió, lạnh giọng răn dạy: "Tạp chủng, không có mắt à! Học được bài hát này từ đâu, không biết có ý gì đã dám mang tới hát lung tung trước mặt Yến tướng!"

Mấy hài tử này đều được hạ nhân nuôi lớn, hiểu rõ nhất là nghe lời đoán ý, nín thở quỳ cả xuống dưới chân chủ nhân.

Một nữ hài hơi lớn hơn che đệ đệ muội muội mình phía sau, nhỏ giọng khóc nức nở: "Quản gia gia gia bớt giận, chúng ta đều chưa từng đọc sách, chỉ nghe người ta hát ngoài đầu hồi, cảm thấy êm tai nên... Mới học..."

"Ở đầu hồi? Ở đầu hồi nào?"

Nữ hài xoa xoa đôi mắt: "Là đầu hồi Tướng phủ... Lúc ta và mẹ mua thức ăn có nghe thấy, mấy đứa nhỏ bên ngoài đều hát bài này."

Quản gia còn muốn răn dạy nữa, Yến Hồng nắm tay ho khan hai tiếng, giơ tay lên nói: "Thôi, đừng dọa bọn nhỏ sợ hãi."


Lúc này quản gia mới nén giận, xua đuổi những hài tử này ra ngoài chơi, lại khuyên nhủ Yến Hồng: "Lão gia chỉ bị bệnh một lần mà thôi, những kẻ kia đều là tiểu nhân đắc chí, còn dám biên cả ca dao."

Mi tâm Yến Hồng hơi ngừng lại, như nhớ đến cái gì bèn gọi mấy đứa trẻ kia lại: "Các ngươi hát lại bài ca dao vừa rồi cho ta nghe."

"Lão gia, chuyện này..."

Mấy đứa trẻ sợ tái mặt nhìn nhau, cũng không biết có nên hát hay không.

Yến Hồng hiếm thấy mà lộ vẻ hiền hòa: "Chớ có sợ. Ta cho các ngươi hát, hát hay sẽ được thưởng mấy viên đường."

Lúc này, bọn nhỏ mới hát lên, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Thiên thần phẫn nộ, chấn động Phật vàng... Thiên thần phẫn nộ, phi yến rơi xuống... Trứng giấu dưới hiên, mái ngói thẫm đỏ; xu.ân tình đắm đuối, phúc phần đầu năm..."

Yến Hồng nín thở nghe tỉ mỉ, nghe đến nửa câu sau, thân thể không khỏi co quắp lại, hiển hiện ra vẻ khiếp sợ.

"Im miệng, đều không được hát nữa!" Quản gia thấy thế vội lớn tiếng kêu dừng, đến bên cạnh động viên nói: "Yến tướng, mấy đứa nhỏ không hiểu chuyện, chẳng qua chỉ là ca khúc chế bừa ra mà thôi, đừng để động khí, ngự y nói thân thể của ngài cần kiêng kỵ."

Yến Hồng không kịp suy nghĩ, trong ngực đã nghẹn một trận khí, vừa mở miệng đã có chút bất ổn: "Ngươi mau chóng sai người... Sai người tới Kế Châu tìm hiểu tin tức! Nhìn xem những ngày này Phi Tiệp có hồi kinh không?!"

"Thiếu gia? Thiếu gia ở Kế Châu rất tốt, sao lại vô duyên vô cớ hồi..."

Quản gia khựng lại, lại nói: "Có điều thiếu gia hiếu thuận, nếu biết lão gia bị bệnh, nhất định sẽ lo lắng, có đến Nghiệp Kinh chăm sóc cũng là luân lý thường tình."

"Không thể, tuyệt đối không thể!"

Tầng mây che lấp mặt trời, sắc trời dần trở nên âm u.

Yến Hồng ho mãnh liệt đến nỗi rơi cả thảm trên người, ngôn từ càng thêm bộc trực: "Những năm gần đây, ta dùng địa vị cao mà lung lạc tấm lòng hàn sĩ là muốn lấy thân là gương, dùng người dùng hiền không dùng thân! Vậy nên mới điều nó đến Kế Châu những bảy năm trời! Mà đây chính là điểm mấu chốt, nếu như nó bị mật triệu vào kinh, tám phần mười là Hoàng Thượng muốn giành lại quyền cao! Thế nhân sẽ nhìn Yến gia ta như thế nào! Bao nhiêu năm tâm huyết sẽ tan biến tại đây... Nói chung, tuyệt đối không được, tuyệt đối không được để Phi Tiệp trở về!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận