Cộng Sinh - Tử Liễm

Editor: zjtya_nguyen

 
*

Thấy vẻ mặt anh căng thẳng, giống như sợ cô bị tổn thương, Mạnh Thành Duyệt ánh mắt khẽ động: "Không phải."

Tối hôm qua xảy ra chuyện không vui, cô sợ anh không chịu tới, cho nên không nói.

Tay bị nắm chặt, Mạnh Thành Duyệt ngẩng đầu: "Thiếu gia, em trai tôi......."

"Cô không cần lo, tôi sẽ xử lý." Tạ Chấp Châu không kiên nhẫn ngắt lời cô, kéo cô ra ngoài: "Tiểu gia thật vất vả để cai thuốc, cô chạy tới đây hít khói thuốc của người khác?"

".........."

*

Anh Miếu cúi đầu khom lưng, chịu mọi chi phí bồi thường.

Một chuyện khó giải quyết, vì một câu nói của Tạ Chấp Châu, trở nên rất đơn giản.

Mạnh Thi Hân nói cảm ơn, nhìn theo Tạ Chấp Châu cùng Mạnh Thành Duyệt đi xa.

Cô quay đầu, hận sắt không thành thép mà phê bình em trai: "Đã nói trước bảo em chờ khảo sát trước đã, đây là địa bàn của bang anh Miếu, núi cao hoàng đế xa không quen biết ai để bảo vệ? Giờ tốt rồi, chị Duyệt của em cũng bị liên lụy! Em ấy ở Tạ gia tình cảnh như nào em không biết sao còn gây thêm phiền phức cho em ấy!? Tức chết chị, em nói em trẻ vị thành niên mở cửa hàng cái gì!"

Mạnh Trung Nhân tủi thân không thôi: "Chỉ một ngày nữa là bước sang 18 tuổi, em sẽ lập tức đi đăng ký giấy phép luôn, ai nghĩ sẽ gặp phải hội anh Miếu đến gây sự."

"Bảo em học cao trung em nhất quyết muốn nghỉ, đây là kết cục của việc không chăm chỉ đọc sách!"

Mạnh Trung Nhân nhìn bóng dáng của đôi tuấn nam mỹ nữ, nghĩ thầm bọn người chuyện ác nào cũng làm gặp Tạ Chấp Châu sao có thể giống chó săn thế?

Sùng bái đối với anh bộc lộ ra ngoài: "Tạ Chấp Châu thật lợi hại, lúc trước nhìn anh ấy như vậy, cứ tưởng là đại thiếu gia vai không gánh nổi, không nghĩ đánh nhau soái như vậy."

Mạnh Hân Thi: "Em chưa thấy qua bộ dáng đáng nhau đến liều mạng của cậu ấy!"

"Khi nào?"

"Năm ấy chị Duyệt của em bị ------" Mạnh Hân Thi thiếu chút nữa lỡ miệng, tức giận nói: "Việc của người lớn con nít đừng hỏi!"

"Chị, chị nói xem Tạ thiếu gia có tức giận với chị Duyệt không? Vừa rồi em thấy sắc mặt anh ấy rất lạnh lùng."

"Ai biết được...........Đều tại em!"

*

Ngày thường Mạnh Thành Duyệt đối với người khác rất lạnh nhạt, nhưng cô đối với người thân lại khác. Khoảng thời gian nhà cô khó khăn nhất, nhà bác đã cho mượn tiền để chữa bệnh cho mẹ cô. Trải qua những thăng trầm trong các mối quan hệ, ân tình đưa than ngày tuyết cô nhớ cả đời.

Hôm nay cô tới, không nghĩ sẽ bình an vô sự mà đi về.

Từng cơn quặn đau ở bụng dưới truyền đến.

Vừa rồi cô luôn cố gắng nhịn, nhưng bây giờ rốt cuộc không chịu nổi nữa, sắc mặt tái nhợt ngồi xổm xuống.

"Lúc nãy đối mặt với bọn người kia thì rất mạnh, giờ mới biết đau?" Tạ Chấp Châu túm cổ tay cô, cánh tay vòng qua chân, thuần thục mà bế ngang cô lên.

Mạnh Thành Duyệt ngửi được mùi bồ kết trên người thiếu niên, liền nghiêng đầu tránh đi.

Tuy hôm nay anh giúp cô, nhưng cô không quên tối qua, người này trào phúng cô hết sức ác liệt, nói cô câu cá lớn, thấy người sang bắt quàng làm họ, có ý đồ muốn gả vào hào môn.

Thấy cô trốn tránh, Tạ Chấp Châu khó chịu nói: "Cô còn thể hiện sắc mặt này nữa, tôi sẽ ném cô trở lại."

Anh sẽ không.

Mạnh Thành Duyệt biết, Tạ Chấp Châu chính là người ngoài miệng ác, so sáng với những người vừa rồi, anh coi như là người tốt, người tốt.

Tạ Chấp Châu nhét cô vào trong xe.

Mạnh Thành Duyệt chưa ngồi yên, vạt áo len đột nhiên bị nhấc lên, ngay sau đó, một bàn tay to rộng đặt lên bụng dưới của cô.

"Rất đau?"

Có thể là huyết khí thiếu niên còn trẻ, bàn tay anh rất ấm, nhiệt độ không ngừng truyền tới làn da, cơ thể lạnh băng nháy mắt bị ấm áp vây quanh, không hiểu sao cảm giác quặn đau được giảm bớt.

Mạnh Thành Duyệt vốn dĩ muốn né tránh, nhưng so với quặn đau, thà chịu sự xấu hổ còn hơn.

"Cô rất hưởng thụ." Giọng nói của anh không hiểu sao rất lưu luyến, trầm thấp, hơi khàn: "Rất thoải mái?"

"........"

Sao nghe cứ thấy kỳ quái.

Mạnh Thành Duyệt cảm giác đầu óc mình xảy ra vấn đề, cô thế mà lại hiểu sai!

Bàn tay to rút ra, một cái áo khoác rơi xuống đỉnh đầu.

"Mặc vào." Tạ Chấp Châu đóng cửa xe.

"Tôi không lạnh." Cô hiện tại thấy nhiệt độ cả người nóng rực.

Tạ Chấp Châu ngồi vào ghế lái, cúi người qua, mạnh mẽ kéo áo khoác lên người cô, tiếp theo lại thắt dây an toàn, âm thanh trầm thấp ở bên tai cô vang lên: "Cô bị dính ra rồi"

Mạnh Thành Duyệt: "?"

Cô vừa rồi đá tên râu xồm rất mạnh, chắc là tràn ra một chút rồi, không nghĩ tới dính ra quần.

Còn bị Tạ Chấp Châu thấy được.

Tạ Chấp Châu nghiêng đầu nhìn cô: "Không cần phải ra vẻ thẹn thùng, tôi không phải chưa thấy cô bị dính máu ra." Chỉ là cơn ác mộng thời dậy thì của anh mà thôi.

Không giả vờ.

Mạnh Thành Duyệt nhắm mắt giả chết.

Quán đánh bài ở vị trí xa, khoảng cách đi đến nội thành tầm hơn hai tiếng, Tạ Chấp Châu trực tiếp lái xe vào trung tâm thương mại gần đó.

Mạnh Thành Duyệt mặc áo khoác của anh, chiều dài vừa vặn che đi chỗ dơ của quần.

Hai người sóng vai đi vào thang máy.

Nhà vệ sinh trong trung tâm thương mại sẽ có thiết bị gây nhiễu sóng, Mạnh Thành Duyệt thấp giọng dặn dò: "Thiếu gia, một lát nữa điện thoại tôi sẽ không có sóng, cậu có thể nhờ người khác đưa vào."

Tạ Chấp Châu ngạo mạn nói: "Sợ tôi trực tiếp đi vào WC nữ à?"

Anh có chuyện gì mà làm không được đâu.

"..........Tôi đi vào." Mạnh Thành Duyệt đỏ mặt vào toilet.

Tạ Chấp Châu đi tới khu vật dụng nhu yếu, bối rối trước quầy hàng trưng một đống sản phẩm lòe loẹt.

Anh quá cao, khuôn mặt tinh xảo không tỳ vết, người bán hàng liếc mắt một cái liền nhìn thấy.

Thấy tuổi tác anh còn trẻ, ánh mắt tràn ngập tò mò, anh là không biết mua, nhiệt tình đến hỏi: "Soái ca muốn mua giúp bạn gái à?"

Mấy thứ này có thể là bạn trai mua cho sao?

Vì để không bị trở thành biến thái, Tạ Chấp Châu lúng túng nói "Ừ": "Cô có thể giới thiệu cho tôi một chút không?"

Người bán hàng: "Cái này tốt, chất lỏng không dễ bị tràn ra."

Tạ Chấp Châu cầm lấy nhìn, sao không bỏ hai chữ "Chất lỏng" này đi?

"Cái này là ban ngày, cái này là ban đêm, cái này dài hơn, còn cái này có đệm."

Tạ Chấp Châu cau mày, người phiền kia ngày thường không cho anh nhìn đồ dùng của cô, anh cũng không rõ cô thích dùng loại nào, dứt khoác mua hết.

Mạnh Thành Duyệt ngồi xổm trong WC, chân ngồi đến tê hết.

Điện thoại quả nhiên không có sóng.

Cô có chút lo lắng Tạ Chấp Châu trực tiếp xách túi chạy vào.

"Mạnh Thành Duyệt?"

Mạnh Thành Duyệt giật mình một cái.

Cô lao công ở bên ngoài gọi: "Mạnh Thành Duyệt ở gian nào?"

Mạnh Thành Duyệt nhẹ nhàng thở ra, đẩy cửa ra: "Cô ơi, cháu ở đây."

Túi hàng phồng to.

Cô mở ra, bên trong có mấy băng vệ sinh, còn có quần dài.

Cô lấy quần ra, phát hiện bên trong còn bọc một cái quần lót.

"..........."

Tạ Chấp Châu giúp cô mua loại đồ vật này tuy rằng kỳ lạ, nhưng quần lót của cô thật sự không thể mặc nữa.

*

Đi ra khỏi toilet, liếc mắt một cái nhìn thấy Tạ Chấp Châu ở cuối lối đi nhỏ.

Vừa rồi anh đưa áo khoác cho cô, trên người chỉ còn một cái áo len rất mỏng.

Dáng người thiếu niên thon chắc thẳng tắp, đối diện với ánh mắt cô, tầm mắt dịch xuống quần cô.

Anh vừa lòng mà nhướng mày: "Không hổ là tôi chọn, chân dài ra quá."

Thẩm mỹ anh luôn rất tốt, Mạnh Thành Duyệt không thể phản bác.

Trong lòng cô xấu hổ, không nói chuyện, lập tức đi về phía trước.

Túi trong tay bị lấy đi, Tạ Chấp Châu một tay xách túi băng vệ sinh hộ cô, một tay trả lời tin nhắn, động tác mười phần tự nhiên, hoàn toàn không có gánh nặng tâm lý.

"Thiếu gia." Mạnh Thành Duyệt nhìn túi nilon trong suốt, ra vẻ bình tĩnh: "Lần sau cậu có thể bảo người ta đựng vào túi nilon đen được không?"

Tạ Chấp Châu: "Cô còn muốn có lần sau?"

"..........." Mạnh Thành Duyệt nháy mắt quẫn bách không biết làm gì.

Đại thiếu gia sống trong nhung lụa nếu không phải sợ cô làm bẩn xe, mới không đi làm người chạy việc cho cô.

Nhất định là mất máu nhiều, đầu óc không tỉnh táo nói ra loại lời nói này.

Trên đường về nhà, Mạnh Thành Duyệt cúi đầu vào cánh tay, một chút cũng không ngẩng lên.

Tạ Chấp Châu lấy một bàn tay, nắm mặt cô, giống như ác thú phát tác: "Mạnh Thành Duyệt. tối hôm qua có cảm giác thế nào?"

Tối hôm qua.......

Anh nói chính là nụ hôn kia sao?

Mạnh Thành Duyệt vốn không bình tĩnh nháy mắt bùng nổ.

Cô có chút bực, nghiêng đầu trừng anh.

Đối diện với đôi mắt tức giận của cô, Tạ Chấp Châu cong môi cười đến yêu nghiệt: "Hỏi cô đấy."

Người phiền này mặt luôn nghiêm túc, nhìn bộ dáng vâng vâng dạ dạ của cô liền phiền. Anh liền thích nhìn cô sốt ruột, đặc biệt là trong mắt có hỏa không thể hiện ra, không thể nói có bao nhiêu thú vị.

Mạnh Thành Duyệt lạnh mặt: "Không cảm giác gì."

Tạ Chấp Châu dừng cười, quay đầu sang, biểu tình có chút khó coi.

Thấy anh vẻ mặt không tin được, Mạnh Thành Duyệt cảm giác vui sướng khi trả được thù: "Thiếu gia có cảm giác gì sao?"

Tạ Chấp Châu hừ lạnh, rũ mắt nhìn cô chằm chằm: "Hôn vào một đầu gỗ, chả có gì thú vị."

Mạnh Thành Duyệt nhìn anh, thu hồi tầm mắt, thanh âm nhàn nhạt: "Ồ."

Thấy bộ dáng không để ý của cô, Tạ Chấp Châu hít thở không thông.

"Thiếu gia." Mạnh Thành Duyệt quay đầu: "Chuyện của em trai tôi, cảm ơn ngài."

Tạ Chấp Châu không chút để ý "Ừ" một tiếng.

Mạnh Thành Duyệt: "Còn có chuyện vừa rồi, cũng cảm ơn."

Tạ Chấp Châu mặt không biểu cảm "A"

Mạnh Thành Duyệt quay đầu ra cửa sổ, không nói chuyện nữa.

Phanh gấp một cái, xe thể thao ngừng ở ven đường.

Mạnh Thành Duyệt ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, còn chưa đến.

Giây tiếp theo, cằm bị bóp chặt, người thiếu niên bên cạnh bá đạo kéo mặt cô quay lại.

Ánh mắt cô mờ mịt.

Tầm mắt Tạ Chấp Châu dừng ở môi cô, ánh mắt mang theo tà mị: "Thử xem ở trong xe, nói không chừng sẽ có cảm giác."

"Không được---"

Anh không cho cô cơ hội cự tuyệt, đột nhiên cúi đầu xuống.

Mạnh Thành Duyệt nhanh tránh đi, cả người dán lên thành cửa xe.

Tạ Chấp Châu môi rơi trên cổ cô, hơi thở ẩm ướt phả vào tai cô, từng ngọn lửa đốt cháy làn da trên cổ.

Mạnh Thành Duyệt đỏ bừng mặt.

Tạ Chấp Châu ngước mắt, mí mắt hơi nheo lại, con ngươi đen láy, nhìn người như móc câu, giống yêu nghiệt, như muốn câu hồn phách người ta, không có ý tốt.

Mạnh Thành Duyệt chống bả vai anh, hoảng đến gọi thẳng tên anh: "Tạ Chấp Châu, cậu đừng xằng bậy, tôi tới kỳ sinh lý."

Tạ Chấp Châu nhếch khóe miệng, nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ bừng của cô, cười nhẹ: "Thật đúng là đáng tiếc."

Thiếu niên trước mặt có chút nguy hiểm, hơi thở quanh người đều mang tính xâm lược, cực kỳ xấu xa. Trái tim Mạnh Thành Duyệt đập nhanh.

Cô không bài xích Tạ Chấp Châu tới gần, thậm chí thời điểm hai người thân mật cô không muốn kháng cự.

Chỉ là, nội tâm vẫn luôn có âm thanh nhắc nhở: không thể.

Thanh âm cô run: "Thiếu gia, bác Tạ không bảo tôi làm việc này."

"Ông ta bảo cô làm, thì cô sẽ làm phải không?" Ánh mắt Tạ Chấp Châu lạnh xuống.

Anh gần quá mức, hô hấp nóng bỏng, Mạnh Thành Duyệt cực kỳ mất tự nhiên mà quay mặt đi, thấp giọng nói: "Bác Tạ sẽ không bảo thế."

"Mạnh Thành Duyệt, cô có biết bao nhiêu nữ nhân muốn trèo lên người tôi không?"

"Biết."

"Cô không muốn?"

"Ngài là người tôi cần phải bảo vệ."

Tạ Chấp Châu dùng bàn tay nâng lưng cô: "Hiện tại là ai bảo vệ ai?"

"Tôi biết, ngài không cần tôi." Mạnh Thành Duyệt không hề trốn tránh, nhìn anh: "Chờ tôi tốt nghiệp đại học xong thì sao? Tốt nghiệp tôi tìm được một công việc rồi sẽ rời đi."

Tạ Chấp Châu yên lặng nhìn cô.

Kinh ngạc, hoang mang, các loại cảm xúc hiện lên mặt anh.

"Mạnh Thành Duyệt, cô thật ngu xuẩn."

*

Ngày hôm sau, đã muộn rồi Tạ Chấp Châu vẫn chưa dậy, anh đi trễ chính là cô thất trách, Mạnh Thành Duyệt không thể không đi gõ cửa phòng anh.

"Thiếu gia, rời giường."

"Tạ Chấp Châu, dậy-----"

"Đi vào."

Trong phòng đang bật lò sưởi, Tạ Chấp Châu không mặc quần áo, trực tiếp xốc chăn ngồi dậy: "Lại đây, hầu hạ tiểu gia rời giường."

Nếu là trước đây, Mạnh Thành Duyệt sẽ ngoan ngoãn đi qua.

Nụ hôn đầu bị cướp đi, trong lòng cô chứa một cảm xúc phản nghịch, không cho anh sắc mặt tốt.

Cô đem quần áo anh đã được là phẳng, vo tròn ném vào ngực anh: "Nhanh lên."

Nói xong, cô xoay người đi.

"Chà, tính tình không nhỏ." Thanh âm lười biếng Tạ Chấp Châu ở phía sau vang lên: "Hôn một cái có tác dụng lớn vậy sao?"

"........"

Đi ra khỏi phòng anh, Mạnh Thành Duyệt ngốc vài giây.

Chính mình tự cảm thấy kỳ quái.

Vừa rồi cô thế mà rất tự nhiên, dùng loại ngữ khí này nói chuyện với Tạ Chấp Châu.

*

Sáng sớm cuối tuần, Tạ Chấp Châu nghe một cuộc điện thoại liền ra ngoài. Nhìn qua bộ dáng rất gấp.

Mạnh Thành Duyệt do dự có nên đi chỗ Thẩm Diễm Lễ như lời hẹn không. Lần trước anh rơi xuống nước, cô vẫn luôn áy náy, nhưng lại sợ Tạ Chấp Châu phát hiện lại nổi điên.

Cô giơ tay cọ khóe miệng, đối với cảnh tượng đêm đó còn sợ hãi.

So với bị bắt được, không bằng chủ động thẳng thắn.

Nhưng....

Với tính cách Tạ Chấp Châu, nếu biết nhất định sẽ đi khắp thế giới giúp cô tìm người thân. Nếu bố mẹ biết, trong lòng nhất định hụt hẫng.

Mạnh Thành Duyệt không dám nói chuyện này với người khác, đành phải gọi điện thoại cho chị họ: "Chị, có rảnh không?"

"Chuẩn bị đến nội thành nhập hàng, có chuyện gì vậy?" Mạnh Hân Thi lo lắng: "Có phải Tạ Chấp Châu gây khó dễ cho em?"

"không, trời chưa sáng cậu ấy đã đi ra ngoài rồi."

"Ồ, vậy thì tốt rồi. Hôm nay em không đi học à? Chị chuẩn bị đến nơi rồi, giữa trưa cùng ăn cơm không?"

"Chị, bây giờ chị có thể qua đây được không?"

"Bây giờ?"

*

Tạ Chấp Châu không ở nhà, dì Lâm cũng không ở, đại viện Tạ gia chỉ có mình Mạnh Thành Duyệt.

Mạnh Hân Thi nhìn tòa nhà to lớn xinh đẹp: "Tứ hợp viện ở Bắc thành đều mấy ngàn vạn một cái, loại nhà to như này bao nhiêu tiền?"

Mạnh Thành Duyệt gật đầu: "Là rất đắt." Đời này cô không kiếm nổi.

Mạnh Hân Thi nhìn đông nhìn tây, cùng bà ngoại Lưu tiến vào cửa, rốt cuộc nhớ ra hỏi: "Tìm chị có chuyện gì?"

Mạnh Thành Duyệt kéo ghế tựa ra ngồi xuống: "Lần trước, em đã nói với chị chuyện gặp vị Thẩm tiên sinh kia sao, em cảm giác anh ấy kỳ lạ."

"Kỳ lạ như thế nào?"

"Anh ấy có lẽ biết mẹ ruột của em."

"Cái, cái gì?" Mạnh Hân Thi biết Mạnh Thành Duyệt không phải con ruột của chú Thẩm, nhưng cô vẫn luôn cho rằng em ấy là cô nhi, đột nhiên nghe em ấy nhắc đến bố mẹ ruột, không khỏi chấn động.

Cô nâng trà lên uống một ngụm, ôn lại tinh thần: "Duyệt Duyệt, em không phải muốn rời xa cô chú Thẩm đấy chứ?"

Mạnh Thành Duyệt lắc đầu: "Em chỉ là muốn biết, bọn họ vì sao không cần em."

Bọn họ, chính là bố mẹ đẻ.

Ý niệm cố chấp này vẫn luôn ở trong đầu, chính mình cũng cảm thấy cô quá để ý.

"Vì cái gì à? Là vị Thẩm tiên sinh kia nói gì với em sao?" Mạnh Hân Thi hỏi.

"Anh ấy nói em lớn lên rất giống mẹ anh ấy."

"Em nghi ngờ em là em gái anh ấy sao!?"

"Không xác định đúng hay không."Mạnh Thành Duyệt vẫn luôn không nghĩ ra, "Anh ấy nói em lớn lên giống mẹ anh ấy, anh ấy vẫn luôn thử em, nhưng chưa bao giờ nhắc đến việc nhận người thân."

Theo lý thuyết, nếu gia đình mất đi một đứa trẻ, nhìn thấy một người lớn lên giống nhất định sẽ kích động, không đến mức một chút phản ứng cũng không có.

"Người này cũng quá mâu thuẫn, quá không bình thường đi?"

Nếu không phải nhiều lần Thẩm Diễm Lễ thử cô, Mạnh Thành Duyệt cũng không nghĩ nhiều. Đúng là anh khác thường, nên cô mới nghi ngờ.

Mạnh Hân Thi hoang mang nói: "Một bên nói em lớn lên giống mẹ anh ấy, rồi lại không định cho hai người gặp mặt, cũng không nhắc đến nửa câu." Cô bừng tỉnh: "Cho nên anh ấy không định nhận lại người thân? Vì cái gì? Nhà anh ấy có nhiều tài sản không muốn chia sao?"

"Là rất nhiều. Em đã tra trên mạng, Thẩm gia không bị mất con gái."

"Chuyện này phức tạp." Mạnh Hân Thi đứng dậy: "Đi hỏi cô cô đi, chuyện lớn như vậy đừng đoán mò."

Mạnh Thành Duyệt đè cô lại: "Không được."

"Duyệt Duyệt, chị biết em thông minh lại rất nhiều biện pháp, nhưng chuyện này không giống. Em điều tra kiểu gì, cũng không có khả năng chính xác hơn lời cô cô."

"Chính bởi vì không muốn kinh động bố mẹ, em chỉ có thể đi tìm Thẩm Diễm Lễ."

Mạnh Hân Thi bình tĩnh lại. Đúng vậy, cô cô mới làm xong phẫu thuật còn đang dưỡng bệnh, tình huống trong nhà nợ nhiều như vậy, lúc này còn đi tra thân thế chính mình, bố mẹ em ấy sẽ nghĩ nhiều.

"Nếu không, đi điều tra hồ sơ ở cô nhi viện đi, hết thảy đều rõ ràng."

"Cô nhi viện kia đã bị phá bỏ." Mạnh Thành Duyệt đã sớm đi xem. Từ nhỏ khi học sơ trung, cô đã cố tình đi ngang qua nơi đó vô số lần. Sau đó bị phá bỏ di dời, những người đó đều đã dọn đi rồi.

Mạnh Hân Thi ngồi xuống: "Em có mấy phần nắm chắc, em có quan hệ với Thẩm gia?"

Mạnh Thành Duyệt nghĩ, có ba phần.

"Chỉ vậy thôi à? Không phải chị nói chứ em đang ăn vạ à?"

"............."

Cô chỉ dựa vào khác thường của Thẩm Diễm Lễ và dùng giác quan thứ sáu của chính mình suy diễn. Cô chưa từng gặp qua Thẩm phu nhân, kỳ thật không hề nắm chắc.

Rất nhiều lần, cô nằm mơ thấy bóng dáng mơ hồ. Cô đuổi theo gọi mẹ, chờ mẹ quay đầu lại, lại không phải bộ dáng của mẹ, mà là dì xinh đẹp khác.

Dì kia rất dịu dàng, cười rộ lên rất xinh đẹp, khuôn mặt lại mơ hồ.

Cô muốn biết nguyên nhân thật sự của việc bố mẹ bỏ rơi cô.

Mạnh Hân Thi tra thông tin của Thẩm Diễm Lễ.

"Thật sự là con trai của nhà giàu số một Lâm thành!? Vậy điều này có lý. Nhà anh ấy có tiền như vậy, sợ em trở về cùng anh ấy tranh gia sản cũng là bình thường. Kẻ có tiền, đều đặt lợi ích lên đầu, tình thân có gì đáng nói."

Cô bắt đầu nghĩ về thuyết âm mưu: "Nói không chừng, tin tức trên mạng bị anh ấy xóa sạch."

Mạnh Thành Duyệt càng mờ mịt: "Nhưng vì cái gì anh ấy lại nói ra chuyện em giống mẹ anh ấy."

"Cái này chỉ có thể hỏi bản thân anh ấy mới biết được......"

*

Mạnh Thành Duyệt quyết định, đi gặp Thẩm Diễm Lễ một lần.

Địa điểm lần này không phải khu ngắm cảnh, Thẩm Diễm Lễ hẹn cô tới công viên.

Chân anh hình như không ổn lắm, bởi vì nửa tiếng qua không thấy anh đứng lên lần nào. Trước kia mỗi lần anh đều đứng lên đi lại một lúc. Có thể là ngày đó rơi xuống nước bị thương rồi.

Mạnh Thành Duyệt có chút tự trách.

"Muốn hỏi cái gì, hỏi đi." Thanh âm dịu dàng của người đàn ông vang lên.

Mạnh Thành Duyệt đến gần, nhìn bóng dáng nam nhân thẳng tắp: "Ngài, không lên đài quan sát sao?"

Xe lăn chuyển hướng về phía cô, Thẩm Diễm Lễ nhìn cô.

Thời điểm đối diện, Mạnh Thành Duyệt không nhìn ra cảm xúc đáy mắt anh.

Anh cười nói: "Cô tới cũng không phải vì đài ngắm cảnh, không phải sao?"

"Vậy tôi hỏi." Mạnh Thành Duyệt đan hai tay, đứng thẳng: "Thẩm tiên sinh, ngài sợ tôi mang phiền toái cho ngài, cho nên không cho tôi gặp mặt Thẩm phu nhân sao?"

Ánh mắt Thẩm Diễm Lễ bình tĩnh: "Mẹ tôi ở bệnh viện, cô không gặp được bà ấy."

Tuy ngữ khí anh lãnh đạm, nhưng Mạnh Thành Duyệt cảm thấy đáng sợ, lưng lạnh toát.

Cô bóp ngón tay: "Thẩm phu nhân, bị bệnh gì sao?"

Thẩm Diễm Lễ thản nhiên nói: "Bệnh tâm thần."

Mạnh Thành Duyệt ngạc nhiên.

Khó trách, phu nhân hào môn như Thẩm phu nhân, nhưng lại chưa bao giờ tham dự bất kỳ hoạt động gì, ngay cả trên mạng không tìm được thông tin gì.

"Rất nghiêm trọng sao?" Cô hỏi.

"Từng tự sát vài lần." Ngữ khí Thẩm Diễm Lễ bình đạm, như đang nói chuyện nhà người khác.

"Tôi có thể đi gặp bà ấy không?" Mạnh Thành Duyệt trong lòng nghĩ, liền nói ra mồm.

Thẩm Diễm Lễ ngước mắt: "Đương nhiên."

Mạnh Thành Duyệt: "Tôi đây..."

"Nhưng mà hiện tại bà ấy đang nằm ở bệnh viện để trị liệu, phải đợi tháng sau."

Mạnh Thành Duyệt chưa từ bỏ ý định, hỏi tiếp: "Tôi có thể, gặp bố anh không?"

"Thật ra không cần." Thanh âm Thẩm Diễm Lễ ôn hòa: "Chờ tháng sau mẹ tôi xuất viện, tôi đưa cô đi Lâm thành, sau đó trực tiếp tới bệnh viện làm xét nghiệm ADN."

- -----------xét nghiệm ADN?

Mạnh Thành Duyệt ngừng thở, thanh âm không ngừng run: "Ý tứ ngài là, hoài nghi tôi cùng ngài, có quan hệ huyết thống. Đúng không?"

"Không có." Thẩm Diễm Lễ nói: "Tôi và cô, không có quan hệ huyết thống."

Tác giả có lời muốn nói: Chương siêu dài!

Editor: Tác giả làm khó em quá huhuuuu gần 4000 chữ đấy ạ, các bảo bối thương tui ủng hộ ở wattpad chính chủ nhé!!! tui giận tui đăng nhóm kín đấy~~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui