Dịch: Tồ Đảm Đang
Sài Đông Đông ấn lên mắt mình, cậu khịt khịt mũi đáp lại một tiếng.
Lục Cửu vừa quay người đóng cửa lại, giọng nói cậu ấy vẫn mang theo nụ cười ấy: "Sao thế, cậu bị cảm rồi sao?"
Sài Đông Đông nói: "Không có, lúc nãy qua nhà cậu bị gió thổi thôi."
Lục Cửu cười hai tiếng, nhỏ giọng trêu chọc: "Vẫn ngốc quá đi."
Sài Đông Đông quay người bước đến ngồi lên giường của Lục Cửu, cậu xùy một tiếng không nói lời nào để phản bác Lục Cửu.
Lục Cửu bèn đi đến bên giường, khi ngồi xuống cậu ấy trực tiếp nằm sải ra, yên lặng nằm một lúc, cậu ấy hỏi: "Sài Đông Đông, đại học vui không?"
Sài Đông Đông nói: "Thật ra cũng khá vô vị."
Lục Cửu đột nhiên trầm mặc một lúc lâu, Sài Đông Đông quay đầu nhìn cậu, nhìn thấy cậu ấy đang nhắm mắt lại, khuôn ngực yên tĩnh phập phồng, cả người đều toát ra sự mệt mỏi cực kỳ.
Sài Đông Đông mất tự nhiên động đậy cánh tay, nhẹ giọng gọi tên Lục Cửu: "Tiểu Cửu?"
Lục Cửu đúng là đang nhắm mắt kéo khóe miệng lên, cậu cười lên: "Gì thế?"
Sài Đông Đông hỏi: "Cậu mệt lắm sao?" Dừng lại một lát, nói tiếp "Cậu dạy đàn ở lớp đàn có mệt lắm không?"
Lục Cửu lắc đầu: "Cũng khá vui." Cậu ấy cười "Tôi cũng đâu thể cứ ở nhà mãi được."
Sài Đông Đông đáp lại một tiếng.
Lục Cửu nghiêng người qua nhìn về phía cậu, vẫn là nụ cười đến cong mắt kia: "Có điều là, aiz, tôi nói cậu chuyện này nhé."
Sài Đông Đông nhìn cậu ấy, cũng nằm xuống theo, cậu ngẩng mặt lên nhìn trên trần nhà, trên tấm la phông màu trắng tuyết có một con côn trùng nhỏ xíu đang chậm rãi bò đi, cậu đáp lại.
"Ừm, cậu nói đi."
Lục Cửu nói: "Tôi có thể là trong kỳ nghỉ thì đến giúp dì một chút."
Sài Đông Đông yên tĩnh đáp một tiếng, con côn trùng trên la phông đột nhiên tung cánh đáp lên bóng đèn, ánh sáng đèn sáng chói khiến mắt Sài Đông Đông lay động, cậu lắc đầu chuyển ánh nhìn đi nơi khác.
Lục Cửu bên đó nói tiếp: "Tôi nghĩ tôi đâu thể ở nhà suốt, đâu thể như thế mãi được." Cậu ấy mỉm cười "Tôi nhờ học sinh của tôi tìm xem có nơi nào cần đàn không."
Sài Đông Đông nghiêng đầu nhìn cậu, nhất thời không biết phải nói gì.
Lục Cửu cười lộ cả răng ra, bị ánh đèn phản chiếu lại chói mắt Sài Đông Đông, Sài Đông Đông lại mất tự nhiên chuyển ánh nhìn đi nơi khác.
Lục Cửu vui vẻ nói tiếp: "Thật sự đã tìm ra một chỗ đó." Cậu cười "Có một nhà hàng cần người đàn dương cầm." Cậu ấy hình như vui vẻ đến mức đưa tay ra trực tiếp gác lên vai của Sài Đông Đông.
Giọng nói của cậu ấy thổi ngay bên tai Sài Đông Đông: "Tôi rất vui."
Sài Đông Đông mất tự nhiên nhún đôi vai đang bị Lục Cửu dựa vào kia, cậu như đang không biết phải thế nào mới tốt, khô khan nói một câu: "Cậu vui là được."
Giọng nói Lục Cửu truyền vào tai cậu, thậm chí cậu còn có thể cảm nhận được đôi môi Lục Cửu gần như chạm vào thùy tai của mình: "Cậu vui không, Sài Đông Đông?"
Sài Đông Đông dường như quên mất Lục Cửu không nhìn thấy, cậu khẽ gật đầu.
Có điều hình như cậu có vui hay không cũng đều không ảnh hưởng được đến sự vui vẻ của Lục Cửu, thậm chí Lục Cửu còn trực tiếp trở mình ôm lấy Sài Đông Đông, giọng nói vẫn mềm mại như cũ: "Đương nhiên cậu sẽ vui thay tôi rồi!" Cậu ấy dừng một lúc, dường như hơi buồn rầu "Có điều nơi làm việc cũng khá xa..."
Im lặng một lát cậu lại nói tiếp: "Hình như cũng khá gần với trường cậu đấy."
Sài Đông Đông im lặng nghe cậu ấy phác họa lên cuộc sống trong tương lai, cậu không phát biểu bất cứ ý kiến gì, cậu không có bất cứ tư cách nào cả.
Lục Cửu nói bên tai Sài Đông Đông: "Cậu đã từng nói chuyện gì cậu cũng sẽ đáp ứng tôi đúng không?"
Cậu ấy nói: "Cậu từng nói muốn ở bên cạnh tôi mãi mãi đúng không?"
Từ sâu trong cổ họng Sài Đông Đông đáp lại một tiếng.
Lục Cửu nói: "Vậy cậu giúp tôi tìm một căn nhà ở gần trường cậu có được không, tôi muốn chuyển ra ngoài."
Cậu ấy nói: "Tôi không muốn cả đời này chỉ có thể dựa và ba mẹ thôi, Sài Đông Đông."
Cậu ấy nói: "Tôi đã để cho cuộc sống của mình trôi đi, tôi không thể để ba mẹ phải lo lắng cho tôi cả đời này được."
Sài Đông Đông không nói gì.
Rất lâu sau cậu cũng không nói gì cả.
Con côn trùng bay từ la phông đậu trên bóng đèn lại tung cánh bay đi nơi khác.
Lúc đó Sài Đông Đông đang nghĩ, còn mình thì sao.
Cậu nghĩ: Còn tôi thì sao?"
Cậu có thể thế nào nữa, thế nào cũng không được hết.
Vì vậy Sài Đông Đông đáp lại một tiếng, vừa rõ ràng vừa kiên định, cậu nói: "Được, Lục Cửu.".