Dịch: Tồ Đảm Đang
Cậu nhìn mẹ mình mạnh mẽ đứng dậy khỏi bàn ăn: "Bây giờ con về nhà với mẹ ngay." Giọng nói mẹ cậu lớn hơn.
"Mẹ về rồi sẽ nói với mẹ của Lục Cửu từ giờ về sau con sẽ không ở cùng với nó nữa."
Nói xong mẹ cậu lại mạnh mẽ phản đối tiếp: "Không đúng, là nhà chúng ta không bao giờ qua lại với nhà họ nữa mới đúng."
Mẹ cậu hùng hùng hổ hổ đứng dậy chuẩn bị kéo Sài Đông Đông rời đi.
Sài Đông Đông vùng vẫy, kháng cự lại: "Mẹ làm cái gì vậy! Đang ăn đàng hoàng mà mẹ làm gì vậy chứ?"
Mẹ cậu kéo cậu đến cửa lớn, giọng nói sắc bén kịch liệt: "Con về nhà với mẹ!"
Dì ấy nói: "Lục Cửu nó sẽ cản trở chết con đó biết không hả!"
Sài Đông Đông im lặng một lúc, đột nhiên vùng ra bằng tất cả sức lực, cậu nhẹ giọng hỏi: "Tại sao?"
Cậu nói: "Vì cậu ấy không nhìn thấy gì cả sao?"
Cậu có một đống lý do để nói với người khác rằng cho dù mắt Lục Cửu không nhìn thấy gì cậu ấy cũng không kém hơn người khác điểm nào, cậu có vô số sự thật có thể dùng để làm ví dụ rằng Lục Cửu cho dù không nhìn thấy gì cậu ấy cũng tốt hơn so với mình.
Cậu có rất nhiều lý do như vậy để nói với mẹ mình Lục Cửu rất tốt.
Và cũng nói với chính mình như vậy.
Mẹ cậu trái lại tức giận cực kỳ, dì ấy thả bàn tay đang kéo cánh tay của Sài Đông Đông ra, giọng nói chói tai: "Bởi vì nó là đàn ông!"
Sài Đông Đông đột nhiên run một cái trong lời nói dồn dập của mẹ mình.
Không khí như chợt ngưng đọng lại, cửa lớn truyền đến tiếng tra chìa khóa, Sài Đông Đông nhìn thấy Lục Cửu đứng ở cửa ra vào trong tiếng tim đập rung tai.
Cậu ấy mang theo hơi nóng của mùa hè, không gấp gáp chậm rãi mở miệng nói: "Con thấy nếu không về gặp dì thì hình như không lễ phép lắm."
Mẹ của Sài Đông Đông hít thở kịch liệt, như nhịn rất lâu, miễn cưỡng duy trì vẻ mặt bình tĩnh, mẹ cậu nói: "Không cần đâu, lát nữa tôi đưa Đông Đông về nhà." Ngữ khí của dì ấy lạnh lùng, không cho người khác chút phản bác nào.
"Tôi sẽ nói với mẹ cậu về sau Sài Đông Đông sẽ không ở với cậu nữa." Im lặng một lúc, lại nói tiếp "Cậu vui lòng đừng tới tìm Đông Đông nữa."
Lục Cửu đứng nghiêng đầu dưới ánh nắng, mang theo một vẻ ngây thơ mờ mịt: "Sao vậy ạ?"
Cậu im lặng một lúc, khẽ mở miệng nói: "Nếu là vì Sài Đông Đông thích..."
Lời vẫn còn chưa dứt thì mẹ của Sài Đông Đông đã lớn tiếng hét đừng nói nữa.
Lục Cửu im lặng, cậu ngậm miệng lại không nói gì nữa.
Sài Đông Đông đưa tay che mặt mình lại, giọng nói mơ mơ hồ hồ thể hiện sự cầu xin: "Mẹ!"
Cậu muốn nói để Lục Cửu vào trong đi, muốn nói đóng cửa lại đi, muốn nói bây giờ thời tiết rất nóng, muốn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Muốn xem như lần này mẹ chỉ đến làm cho cậu một bữa ăn mà thôi, chỉ là hai mẹ con lâu ngày không gặp ngồi trên bàn ăn nói mấy chuyện gần đây thế nào, tâm sự với nhau mà thôi.
Nhưng mẹ cậu không hề để cậu được như ý muốn, dì ấy đứng ở giữa cậu và Lục Cửu, như một bức tường kiên cố ngăn cách hai người lại, Sài Đông Đông lớn như vậy chưa từng nghe mẹ mình dùng ngữ khí như vậy để nói chuyện bao giờ.
Cậu nghe mẹ mình đứng trước mặt Lục Cửu nói: "Lục Cửu tôi xin cậu đừng cản đường Đông Đông nữa, cậu mù rồi, nhưng Đông Đông là người bình thường mà, nó phải sống một cuộc sống bình thường chứ, từ nhỏ tới lớn chuyện gì Đông Đông cũng nhường cậu, có thứ gì tốt nó cũng đều nghĩ tới cậu trước, thấy cậu không có bạn bè sợ cậu buồn tẻ sợ cậu cô đơn ngày nào cũng đến chơi với cậu, ở cạnh cậu, chúng tôi không cầu cậu có thể biết ơn báo đáp thậm chí không cầu cậu đối xử tốt với Đông Đông hơn chút, chỉ mong sao cậu đừng cản trở nó, nó phải tiến về phía trước, cậu đừng kéo theo nó nữa."
Cậu nghe thấy Lục Cửu nói: "Dì ơi, Sài Đông Đông thích con trai thôi mà, không có gì không bình thường cả."
Cổ họng Sài Đông Đông nghẹn ngào nấc lên một tiếng, dường như tất cả sự kiên trì bấy lâu nay của cậu chỉ vì một cậu nói này mà sụp đổ cả.
Giọng nói của mẹ Sài Đông Đông đột nhiên tăng cao âm lượng, dáng vẻ hung dữ như một con thú mẹ đang bảo vệ con mình, dì nói: "Từ nhỏ tới lớn đều như vậy cả, Đông Đông nhà chúng tôi thích cái gì cậu cũng phải thích, năm nó mười tuổi cậu nó mua cho nó xe điều khiển từ xa, cậu nghe thấy cậu liền nói cậu thích, Đông Đông nhà chúng tôi tốt bụng mà, cho dù nó không nỡ nó cũng cho cậu rồi."
Mẹ cậu càng nói càng khàn cả giọng: "Nhưng cậu có thật sự thích không, cho cậu hai ngày đã bị cậu quẳng vào nhà kho rồi, có một khoảng thời gian cậu thích ăn socola, socola Đông Đông nhà chúng tôi có được nó chẳng ăn cái nào toàn bộ đều cho cậu hết." Dì ấy cười một tiếng.
"Từ trước tới giờ đều là vậy, tất cả những thứ Đông Đông thích cậu cũng đều phải thích, thứ gì nó có cậu cũng muốn có." Nói về phía sau giọng nói của dì ấy đã rung lên.
"Nhà họ Lục nhà cậu có điều kiện biết bao nhiêu, có thứ gì mua không nổi đâu chứ, sao cậu cứ nhìn trúng đồ của Đông Đông nhà tôi thôi vậy, sao cậu cứ phải nhìn trúng Đông Đông nhà tôi vậy."
Lục Cửu im lặng, nghe tới đoạn sau thì nhíu mày lại như không thể hiểu được, sau đó Sài Đông Đông nghe thấy cậu nói với giọng nói đầy thắc mắc: "Dì, dì nói cái này có liên quan gì không?" Cậu nghe thấy Lục Cửu nói.
"Những chuyện này với chuyện Sài Đông Đông thích con trai có liên quan gì không?"
Lục Cửu nói: "Nhưng con đâu có thích con trai đâu."
Sài Đông Đông vô cớ rùng mình trong một ngày hè nắng ráo, cậu đè nén lại tiếng khóc của mình, mờ mịt ngơ ngác không biết phải nói gì mới được, chỉ có thể tìm mẹ mình như bản năng của sinh vật: "Mẹ!"
Mẹ cậu quay người nhìn về phía cậu, đưa tay hung hăng lôi lấy cánh tay cậu, như thể dùng hết toàn bộ sức lực của mình kéo cậu ra khỏi cửa: "Về nhà với mẹ, sau này không được qua đây nữa." Mẹ cậu nói "Sau này không được gặp mặt nó nữa."
Cậu bị mẹ mình kéo đi loạng choạng, lảo đảo đi về phía cửa ra vào, đụng phải Lục Cửu đang đứng rất lâu ở cửa kia, Lục Cửu nhất thời không phòng bị được bị đụng ngã xuống đất, mà trong lúc cấp bách ấy lại đưa tay ra bắt lấy cánh tay của Sài Đông Đông.
Bàn tay Lục Cửu thấm đẫm mồ hôi ướt át, mạnh mẽ siết chặt lấy cổ tay của Sài Đông Đông.
Mẹ Sài Đông Đông vẫn đang kéo lấy cánh tay Sài Đông Đông, kéo từng cái từng cái một như muốn kéo người ra khỏi đống bùn lầy.
Sài Đông Đông nghiêng đầu nhìn qua Lục Cửu đang nhắm mắt, nhìn thấy một lớp mồ hôi mỏng trên trán cậu, nhìn thấy mái tóc đang được ánh nắng mặt trời dát lên một lớp ánh nắng sáng chói.
Trong ánh nắng này cậu đột nhiên nhớ lại trước đây rất lâu Lục Cửu từng hỏi cậu: Sài Đông Đông, cậu sẽ rời xa tôi đúng không?
Lúc đó cậu trả lời thế nào?
Cậu trả lời thế nào?
Sài Đông Đông gỡ bàn tay đang nắm lấy mình của mẹ.
Cậu nói: "Con không đi.".