Chương 22: Lòng tham
Editor: Caramel
Khi vào phòng sách, Tưởng Chấn không ngồi vào ghế dựa sau bàn làm việc mà ngồi vào một góc trên ghế sofa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Xem ra không phải nói chuyện công việc rồi.
Tưởng Chấn lấy một điếu xì gà từ trong bao xì gà ra, vừa đốt vừa hỏi: “Thằng tư sao lại có ý tưởng mở công ty điện ảnh và truyền hình thế, con cảm thấy sao?”
Anh Tề?
Anh Hiền ăn ngay nói thật: “Vẫn nên xem lại một chút, Tưởng thị không rảnh ở ngành này, tùy tiện tiến vào một lĩnh vực mới thì phiêu lưu quá lớn rồi ạ. Hơn nữa hai năm nay điện ảnh và truyền hình có quá nhiều ngọn gió lớn, khó có thể nói muốn quăng tiền là có thể quăng, làm không tốt có thể nhóm lửa đốt thân.”
Tưởng Chấn gật đầu: “Đúng thế thật.” Đốt xì gà xong, ông ta hút lấy một hơi, sau đó mang theo chút ý cười: “Dù sao nó cũng là em trai ruột của con, ở trên bàn cơm con lại bỏ rơi nó như thế à?”
“Là bởi vì là em trai ruột nên mới muốn chặt đứt suy nghĩ này trong đầu của nó.”
Tưởng Chấn cười to, lắc đầu than nhẹ: “Bây giờ cũng có thể nghe một câu nói thật từ miệng con.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh Hiền hơi nhíu mi một chút, nhưng rất nhanh đã thả lỏng ra, trên mặt vẫn còn mang theo ý cười, trong lòng lại suy nghĩ: Có lẽ Tưởng Chấn thật sự lớn tuổi rồi, nên cũng bắt đầu suy nghĩ về những việc này.
Tầng sương mỏng lượn lờ trên đầu, Anh Hiền im lặng ngửi mùi xì gà, chờ Tưởng Chấn mở lời.
Một lúc lâu sau, ông bỗng nhiên nói: “Con ba này, từ nhỏ con vẫn luôn rất tốt, bố cũng không có gì lo lắng cả.”
Anh Hiền không biết nên nói gì cho phải, nhẹ giọng “vâng” một tiếng.
Im lặng một lát, Tưởng Chấn lại đổi đề tài: “Gần đây Đông Dương thế nào rồi?”
Anh Hiền: “Rất tốt ạ.”
Tưởng Chấn gật đầu, “Thế thì tốt rồi. Đàn ông ấy à, đặc biệt là người đàn ông có năng lực, khó tránh việc sẽ có chân trong chân ngoài. Nhưng mà khi tỉnh táo suy nghĩ lại, sẽ có thể phân biệt rõ ai là người để chơi, ai là người phù hợp kết hôn về nhà. Bố nhìn thấy Đông Dương không giống người hồ đồ đâu.”
Đây là giữa tra nam với nhau nên hiểu lẫn nhau sao?
Vẻ mặt Anh Hiền vẫn bình tĩnh như cũ, “Bố, con biết.”
Tưởng Chấn giật mình, lần đầu tiên thấy cô như thế, cẩn thận mà nhìn cô một hồi lâu, nói: “Đúng, đúng, con không cần bố quan tâm.”
“Bố nghe nói Thẩm Bình rất có thể trúng cử vào ủy ban thường vụ kỳ tiếp theo. Con ba này, Tưởng thị có quy mô lớn như ngày hôm nay cũng coi như là ổn rồi, sau này cũng chỉ cần bình an.” Ông dừng một chút, tiếp tục nói: “Thẩm Bình cũng vì đứa con Đông Dương của mình, là người trung niên rồi, cho nên mới phụ thuộc vào tính tình của ông ta.”
Anh Hiền gật đầu: “Bố, bố yên tâm, con hiểu được.”
Xí nghiệp giống như Tưởng thị, cả nước không có một ngàn cũng có tám trăm, chẳng có gì lạ, nhưng chỉ có một vài ủy viên thường vụ.
Thẩm Đông Dương kiêu ngạo hơn so với cô.
Nhìn thấy ánh mắt không có chút cảm xúc lo lắng của con gái, tâm tình Tưởng Chấn phức tạp. Thân là bố mà ông càng thích con gái mình có thể cười hi hi ha ha, hồn nhiên ngây thơ hơn, cũng vừa là chủ tịch đưa công ty ra thị trường, ông tuyệt đối sẽ không giao công ty của mình cho một đứa con gái ngây thơ, hồn nhiên.
Tưởng Chấn thả khói, có chút đăm chiêu nói: “Bên trong mỗi đứa nhỏ, con và bố có khoảng thời gian rất giống nhau, rất có thiên phú, bẳng lòng chịu khổ.
Anh Hiền đợi thêm mười phút, Tưởng Chấn mới nói tiếp, cũng về lại đề tài lúc trước.
“Con ba này, nắm chắc cơ hội, Tưởng thị sớm muộn cũng đều là của con.”
Anh Hiền vô cùng khiếp sợ, nhìn về phía Tưởng Chấn trong mắt còn chút ngạc nhiên và mơ hồ, giống như muốn hỏi ông vì sao lại nói rõ ra như thế.
Tưởng Chấn không có giải thích, chỉ nói: “Con cũng đi nghỉ ngơi đi.”
“Vâng, bố, bố cũng nghĩ ngơi sớm chút.” Ra khỏi cửa, Anh Hiền đã quay lại dặn: “Hút ít thuốc thôi ạ.”
Tưởng Chấn cười gật đầu nói: “Được.”
Đợi trong phòng sách chỉ còn lại một người, Tưởng Chấn mới nhắm mắt lại, cằm theo xì gà tiến đến sofa.
Nửa đời chìm nổi như như làn khói sương mờ ảo cũng qua, cuối cùng không thể nói là tốt hay xấu.
*
Trong phòng khách, những người khác đều đã trở về phòng mình, chỉ còn lại một mình Anh Thận.
Thấy cô đi ra, Anh Thận đưa cô tách trà yên giấc: “Nhanh như thế đã ra rồi ạ?”
“Cảm ơn.” Nhấp một ngụm trà, độ ấm vừa khéo. Có mùi hương hoa cỏ dịu dàng làm Anh Hiền thả lỏng không ít, cô lắc đầu nói: “Nói chuyện phiếm vài câu thôi cũng không có gì.”
“Vậy là tốt rồi. Em còn nghĩ ông ấy thật sự muốn để cho chị thành lập một công ty mới, để chị giống như bia ngắm.”
Anh Hiền buồn cười liếc cậu ấy: “Lời nói rất tốt, sao em lại như thế, lúc ấy cũng dám lên tiếng nữa.”
Cậu thanh niên gầy yếu chẳng có việc gì nhún vai: “Chị còn không sợ thì em sợ cái gì, dù sao cũng không thể để chị làm bia ngắm một mình.”
“Chị thấy gần đây lá gan của em càng ngày càng lớn.” Anh Hiền buông tách trà xuống, “Chị về phòng đây, em chưa ngủ à?”
“Chút nữa sẽ ngủ.”
“Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Anh Thận mang chén trà về lại phòng bếp, bỏ vào trong nước, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn vết son lưu lại trên tách trà.
*
Anh Hiền cố ý để chuông đồng hồ báo thức, năm giờ sáng đã rời giường, sau khi chỉnh trang một chút thì chạy bộ về phía vườn hoa sau nhà.
Chạy hơn nửa vòng đầu tiên, cô phát hiện thứ vô cùng lớn trong miệng của Tưởng Chấn rồi. Lúc này trời còn chưa sáng hoàn toàn, trong vườn hoa ngoại trừ cô ra không có người khác nữa, vì thế cô yên tâm lớn gan chạy một vòng nữa.
Không ngờ chạy vòng thứ hai về đã thấy Anh Thận dừng ở đó,
Anh Hiền cười nói: “Bị em giành trước rồi.”
Anh Thận cầm kéo trong tay đưa cho cô, “Sợ người khác đoạt lấy của chị đấy. Phía trên có gai, dùng kéo đi, hái xong thì trở về uống cà phê.”
Anh Hiền giật mình nhìn cậu ấy, cậu đã trở về phòng mình rồi.
Bảy giờ những người khác cũng bắt đầu rời giường. Anh Hiền cầm trái dưa chuột cười tủm tỉm tranh công, Tưởng Chấn vui vẻ, đưa cho dì đi hầm canh. Đừng nói những người khác ngay cả Tưởng Chấn cũng không trông cậy con gái mình sẽ vì câu nói đùa của ông mà làm thật, bây giờ phải cổ vũ cô, đương nhiên rất vui vẻ.
Thấy được dáng vẻ ngạc nhiên của bố mình, trong lòng Anh Hiền đột nhiên cảm thấy ông ấy có chút đáng thương. Lạnh lẽo hơn nửa cuộc đời, thế nhưng già rồi lại mong chờ tình cảm người thân của con gái.
Trên đời này làm gì có chuyện nào tốt, chân gấu và cá không thể nào có cả hai được.
Hai chữ lòng tham hiện lên trong đầu, trong phúc chốc Anh Hiền lại cảm thấy cảnh giác.
Nếu nói Tưởng Chấn muốn tình cảm là lòng tham, thì cô đối với Phó Thành là cái dạng gì.