Chương 23: Xin lỗi
Editor: Pepsi
Có sự khai sáng của Tưởng Chấn, vì vậy khi Thẩm Đông Dương lại đề nghị Anh Hiền tham gia sự kiện cùng anh ta thì cô không từ chối.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sự kiện đó là tiệc sinh nhật mười tám tuổi của em họ xa bên nhà Thẩm Đông Dương. Bố mẹ thương yêu con gái nên cố ý thuê một công ty quan hệ công chúng tổ chức thật linh đình, còn mời vài minh tinh mà các cô bé ưa thích đến để ca hát chúc mừng, cảnh tượng quá khoa trương, có thể sánh ngang với lễ hội đêm Giao thừa rồi.
Anh Hiền và Thẩm Đông Dương không hẹn mà cùng chọn mặc màu xám. Hai người vừa xuất hiện thì lập tức bị đám bạn bè của Thẩm Đông Dương chặn lại rồi trêu ghẹo: “Đông Dương, cậu đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn chơi kiểu này, mặc đồ đôi đồ ha.”
Kinh Châu không nhỏ mà cũng chẳng lớn, quẩn quanh chỉ có mấy người này. Anh Hiền quan sát một lượt và phát hiện ra hơn một nửa số người ở đây là những gương mặt quen thuộc, trong đó có Từ Á Vi.
Từ Á Vi ở đây, vậy đương nhiên Phó Thành cũng ở đây.
Anh mặc bộ vest màu tím, nhờ dáng người cao ráo và mái tóc húi cua nên anh vô cùng nổi bật giữa đám đông. Trong hộp đêm lần đó, Anh Hiền nhận ra Phó Thành rất nhạy cảm với thị giác, cô chỉ vừa mới nhìn anh thì anh đã nghiêng đầu nhìn sang và “tóm” ngay được cô.
Lần này, anh không dời mắt đi. Anh Hiền cảm thấy khá mới lạ, không nhìn nữa mà cúi xuống nhấp một miếng sâm banh.
Từ Á Vi cũng thấy cô, vội băng qua hai ba người và đi tới trước mặt cô: “Chị Anh Hiền, trùng hợp quá, lại gặp nhau rồi.”
Anh Hiền mỉm cười đáp lại: “Đúng vậy.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ Á Vi: “Chị Anh Hiền, chị thích nói đùa quá đi, hôm đó lại lấy bố ra ghẹo em hà.”
Anh Hiền tỏ vẻ không hiểu cô ta đang nói gì, hỏi: “Ô, vậy sao? Lúc nào ấy nhỉ?”
Từ Á Vi không tiện nói thêm gì nữa, bèn cười: “Chị Anh Hiền không nhớ thì thôi ạ, không phải chuyện gì quan trọng đâu.”
Họ vừa dứt lời, Thẩm Đông Dương, đang say sưa nói chuyện với đám bạn bên cạnh, nghe vậy chợt nghiêng qua hỏi xen vào: “Chuyện gì mà không nhớ vậy?”
Từ Á Vi kể tóm tắt lại chuyện hôm đó, Thẩm Đông Dương nghe xong, chợt thích thú nhìn người phụ nữ bên cạnh.
Sao anh ta lại không biết Tưởng Anh Hiền còn biết trêu người khác nữa nhỉ.
Trái lại, người trong trung tâm câu chuyện thì vô cùng bình tĩnh, vẻ mặt và giọng nói cực kì điềm nhiên: “Xin lỗi, tôi thật sự không nhớ rõ lắm.”
“Đông Dương, làm gì vậy, chú ý hình tượng đi, đừng ngọt ngấy đến vậy chứ, mau tới đây coi.” Nhóm người bị anh ta gạt sang bên thấy anh ta mãi không quay lại, bèn gọi đùa.
Thẩm Đông Dương cất giọng đáp lại: “Sao tôi lại nghe ra mùi chua chua thế nhỉ.” Tuy nói vậy nhưng anh ta vẫn bước qua bên kia.
Từ Á Vi tiếp tục câu được câu chăng gẫu chuyện với Tưởng Anh Hiền, chợt có người đụng trúng lưng Tưởng Anh Hiền.
Anh Hiền bỗng thấy mất trọng tâm, còn chưa kịp nhận ra chuyện gì thì Phó Thành đã nắm được cánh tay cô: “Cẩn thận.” Giọng nói trầm thấp gần bên tai.
“Xin lỗi, xin lỗi, cô không sao chứ?” Người đụng vào cô là một anh chàng trẻ tuổi đang cầm ly rượu rỗng. Cậu ta lúng túng đứng ở bên, liên tục xin lỗi. Cậu ta vừa nhìn thấy nữ ca sĩ yêu thích của mình, vì quá sốt sắng muốn bước lên nói chuyện với cô ấy nên mới bất cẩn đụng phải người ta.
Anh Hiền không sao, chỉ bị vài giọt rượu bé tí bắn lên thôi. Còn trên người Phó Thành thì không tốt mấy, từ bả vai tới cánh tay loang lổ vết rượu.
Thấy người kia cuống cuồng lên, Anh Hiền xua tay: “Không sao.” Anh chàng cười cảm kích rồi rảo bước tới chỗ ngôi sao nữ kia.
Phó Thành đưa khăn giấy tới, đồng thời thả tay đang đỡ tay cô ra.
“Cảm ơn.” Anh Hiền cảm ơn rồi cúi đầu lau đi.
Sự tương tác giữa cả hai người trông rất bình thường, nhưng Từ Á Vi lại cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cách đây vài ngày, cô ta chủ động hạ mình tiếp cận Phó Thành thì anh hất cô ta ra như rác rưởi. Hôm nay đổi thành một người phụ nữ khác, anh lại vội vàng anh hùng cứu mỹ nhân ư?
Từ Á Vi nói: “Chị Anh Hiền, mẹ em gọi em rồi, em qua đó với mẹ chút nhé.”
“Được, tạm biệt.” Anh Hiền không giữ lại.
Từ Á Vi dẫn Phó Thành đi một mạch rời khỏi hội trường chính. Tới hành lang trước cửa phòng vệ sinh, thấy bốn bề im ắng, cô ta bèn hất hàm châm chọc: “Phó Thành, không phải anh vừa ý Tưởng Anh Hiền đấy chứ? Anh biết cô ta là ai không.”
Phó Thành không đáp lời, nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh nhạt và thờ ơ.
Nếu thật sự thờ ơ thì anh sẽ không bao giờ nhìn cô ta đâu.
May thay Từ Á Vi không hiểu, cô ta cứ nghĩ sự khiêu khích của mình đã có hiệu quả nên càng mỉm cười đắc ý: “Còn đưa mình ra cản rượu cho người ta nữa chứ, buồn cười chết đi được, anh hùng cứu mỹ nhân hả? Không biết tự lượng sức mình. Tôi cho anh hay, những kẻ chủ động dâng đến cửa như anh, Tưởng Anh Hiền đã gặp nhiều rồi, không chừng chị ta cũng chơi với nhiều tên như vậy rồi đấy.”
Từ Á Vi vừa mở miệng lập tức thốt ra những lời chói tai quá thể, không cần logic, mục đích của cô ta chỉ có một chính là muốn rửa sạch nỗi nhục vừa nãy bằng cách chê bai anh.
Thế nhưng, câu nói không có logic ấy lại là bí mật đau đớn nhất của Phó Thành.
“Vả lại, anh không nhìn thấy người ta mặc đồ đôi à, hiểu chưa?”
Hoá ra là đồ đôi.
Cô ta vừa dứt lời, anh lập tức nhận ra trang phục của người đàn ông đột nhiên đến chỗ họ ban nãy rất giống với cô.
Anh ta đứng khá gần, cánh tay chừng như kề sát với cô.
Còn câu “Đừng ngọt ngấy đến vậy chứ” kia nữa.
Hoá ra là thế.
Lưỡi chầm chậm chuyển động trong miệng, Phó Thành gật đầu rồi thốt ra một từ: “Hiểu.”
Từ Á Vi không ngờ anh sẽ trả lời thật, bèn lấy làm kinh hãi.
Ngạc nhiên rồi sau đó là thoả mãn, cô ta bước lên một bước và tựa vào lồng ngực anh, khẽ nói: “Vậy nên anh đừng được nước lấn tới, buổi tối đi chơi đi. Anh cứ ngoan ngoãn đừng nói lung tung thì tôi sẽ không bạc đãi anh đâu.”
Cô ta không mấy yêu thích Phó Thành, nhưng đa phần là vì cô ta không tài nào chấp nhận được việc mình bị từ chối.
Bị lòng tự ái xúi giục, gần đây Từ Á Vi càng ngày càng ưng ý Phó Thành và mơ hồ nảy sinh ham muốn tình dục.
Mùi nước hoa nồng nặc xộc vào mũi, Phó Thành nín thở vì chán ghét, đang định đẩy Từ Á Vi ra, bỗng anh thoáng thấy một bóng người màu xám.
Động tác đang đẩy ra của anh lập tức chững lại.
Anh chưa từng, và đến tận bây giờ chưa hề có ý định sẽ chọc giận hay thử thăm dò điều gì. Anh khinh thường những hành động đó.
Tuy vậy vào giờ phút này, anh lại làm thế.
Một nam một nữ, hai cơ thể kề nhau, mắt cô gái đầy quyến rũ, đôi môi đỏ mọng gần như áp vào tai người đàn ông.
Anh Hiền bắt gặp ngay khung cảnh này.
Cô chỉ tới để rửa tay mà thôi, cuối cùng lại chứng kiến cảnh tượng đặc sắc thế kia.
Cô thình lình xuất hiện làm Từ Á Vi giật mình, muốn giãy ra nhưng lại bị Phó Thành giữ chặt không thể động đậy.
So với sự hoảng hốt của cô ta, Anh Hiền bình tĩnh hơn nhiều, bình tĩnh đến mức có thể gọi là thản nhiên. Cô nhanh chóng quan sát hai người một lượt rồi vô cùng biết điều thu lại ánh nhìn, thậm chí còn hơi áy náy mím môi nói: “Xin lỗi.” Dứt lời, cô nhanh nhẹn rời đi.
Ngón tay Phó Thành căng cứng, ngay sau đó anh buông ra.
Cô nói xin lỗi.
Từ Á Vi bị đau, nộ phát xung thiên nhỏ giọng chửi mắng: “Anh nổi khùng gì thế.”
Câu này quen tai quá, nó lập tức khơi gợi lại kí ức của anh.
Cô cũng từng nói thế, sau đó cô loã thể nằm trên giường, run rẩy mở rộng chân, cùng với đôi mắt ươn ướt và giọng nói uyển chuyển.
Khi đó, cô nói với anh rằng: Dịu dàng với tôi một chút nhé.