Chương 30: Đúng mực
Editor: Gluhwein
Cô nghỉ hai ngày thì đã là cực hạn, cho dù ngày thứ ba vẫn còn sốt nhẹ thì AH vẫn lựa chọn đến công ty đi làm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngoại trừ chuyện lo lắng cho công việc thì còn có một lý do nữa là cô không cho phép mình tiếp tục đắm chìm trong sự ấm áp của căn hộ nho nhỏ này.
Cho dù có khiến lòng người xao xuyến thì nó cũng chỉ là một giấc mơ giả dối.
Trên mặt bàn ở văn phòng đã chồng chất một xấp tài liệu cần cô phải kí tên, kín mít các thuật ngữ tiếng Anh và tiếng Trung, AH xem mà đầu đau như sắp nứt ra, cô cố chịu đến sau bữa cơm chiều. Vừa mới uống thuốc xong, Kha Nhụy lại mang tới một tin tức khó giải quyết.
“Sếp, bài đăng trên vòng bạn bè của cậu tư hôm nay là đi cùng mấy người tới một quán bar mới khai trương để uống rượu.”
Anh Hiền hơi cau mày rồi lại lập tức khôi phục vẻ dửng dưng, cô đã chết lặng đối với loại hành vi này của Anh Tề.
Lần trước, sau chuyện kia, cô cố ý dặn dò riêng Kha Nhụy là tuyệt đối không được bình luận hay thích bài viết trên vòng bạn bè của Anh Tề, yên lặng xem là được, có tình huống gì thì nhớ báo lại cho cô biết ngay lập tức.
Kha Nhụy lại nói tiếp: “Em thấy trong ảnh có một người hơi quen quen, thế nên đã quan sát kĩ hơn một chút, xác định đó là Lục Hiên.” Tưởng Anh Tề ăn chơi đàng điếm thì chẳng có gì lạ, nhưng Lục Hiên mới là nội dung mà cô ấy muốn báo cáo.
Sự chai lì của Anh Hiền lập tức bị lửa giận thay thế.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô biết Anh Tề sẽ không nghe lời mình, chỉ có điều, không ngờ, cậu ta lại dám bằng mặt nhưng không bằng lòng trong chuyện này.
Lửa giận ập thẳng vào tinh thần, đầu cô lại càng đau hơn, Anh Hiền xoa bóp huyệt thái dương, nói: “Ừ, chị biết rồi. Kha Nhụy, em về đi, không cần đợi chị đâu.”
Kha Nhụy liếc nhìn gương mặt tái nhợt của cô một cái, rồi lẳng lặng rời khỏi văn phòng.
Thứ sáu, tranh thủ lúc tất cả mọi người đều tụ tập đông đủ ở nhà cũ của nhà họ Tưởng, Anh Hiền giữ chặt Anh Tề, hỏi: “Chuyện giữa em và Lục Hiên là thế nào?”
“Cái gì mà chuyện thế nào, em và anh ta đã không liên lạc với nhau từ lâu rồi, Chị, chị nói cái gì thế.” Anh Tề định giả vờ hồ đồ để lừa cô cho xong chuyện, nhưng lại thấy chị gái của mình lộ ra vẻ mặt lạnh lùng, vốn không hề trúng chiêu này.
Anh Tề bị ánh mắt của cô ghim cho vừa sợ lại vừa tức, bỗng nhiên bướng bỉnh, dứt khoát thừa nhận: “Đúng là em có liên lạc với anh ta, sao, ngay cả việc em làm bạn với ai mà chị cũng muốn quản hả?”
Anh Hiền lạnh lùng chế giễu: “Tưởng Anh Tề, em nịnh nọt anh ta như vậy, là để làm bạn với anh ta à?”
“Đúng, đúng là em vì cái khác. Thì sao, có gì không đúng à? Chị ba, em biết là bố đánh giá chị rất cao, nhưng có phải chị cũng ngang ngược quá rồi không? Chỉ chị được thơm lây từ nhà họ Thẩm, mà không cho em đi chung đường với nhà họ Lục à?”
Ai ai cũng hiểu chuyện tựa lưng vào cây đại thụ để tận hưởng bóng râm, khó khăn lắm cậu ta mới bấu víu được vào Lục Hiên, chỉ có kẻ ngốc mới có thể thả tay ra. Nhất là sau khi xảy ra tai nạn xe, cậu ta giúp đỡ Lục Hiên xóa sạch dấu vết, Lục Hiên nợ cậu ta một ơn huệ lớn, cậu ta càng muốn nắm chặt lấy cơ hội tốt này.
Anh Hiền nói: “Em tìm đến người khác thì chị mặc kệ, nhưng Lục Hiên thì không được. Chị biết, em thấy bà cả trong nhà họ Lâm sắp không xong rồi, cảm thấy bà lẽ họ Lục kia sẽ được lên chức. Nhưng mà Anh Tề, em có hiểu hay không, người trong nhà họ Lâm kia và bà lẽ họ Lục đã có tình cảm từ trước rồi, hai người bọn họ đã sớm quen biết nhau, nhưng ông ta vẫn lấy người môn đăng hộ đối. Em cảm thấy người như vậy sẽ cưới tình nhân về nhà sau khi vợ mình qua đời hả?”
Nghe cô nói như vậy, Anh Tề cũng có chút không chắc chắn, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, dạo này, Lục Hiên có dáng vẻ như thể sắp phất lên đến nơi rồi, vì thế, cậu ta lại xua tan lòng nghi ngờ: “Chị ba à, chị đừng dọa em, sao người ta lại không thể cưới bà lẽ Lục chứ? Chị đừng nói nữa, em tự hiểu rõ trong lòng.”
Anh Tề đã hạ quyết tâm, đúng lúc Tưởng Chấn lại để ý thấy hai người đang thì thầm nói chuyện ở một bên, ông ta chọc ghẹo hỏi bọn họ đang nói chuyện bí mật gì vậy. Anh Tề nhân cơ hội đó để trốn đi, quay lại phòng khách để uống trà với Tưởng Chấn.
Anh Hiền cũng không muốn để cho Tưởng Chấn biết Anh Tề có dây dưa với nhà họ Lục, vì thế, cô nặn ra nụ cười, nói mình đang hỏi xem Anh Tề chuẩn bị luận văn tốt nghiệp đến đâu rồi.
Thế là Tưởng Chấn lại nói Anh Tề có vấn đề gì thì cứ hỏi chị ba của mình nhiều hơn. Ai dè, những lời này lại khiến Anh Tề càng kiên quyết với suy nghĩ phải kết bè với Lục Hiên. Cậu ta không muốn phải cả đời đều phải sống dưới cái bóng của Tưởng Anh Hiền.
Sau khi ăn xong, Tưởng Chấn lại gọi Anh Hiền vào phòng làm việc. Lần này, không phải nói chuyện nhà gì đó, mà Tưởng Chấn đi thẳng đến chủ đề, bảo cô chuẩn bị một chút, hai ngà sau sẽ thay mặt ông ta đi tham dự diễn đàn kinh tế của thành phố. Ông ta còn nói mình đã dặn dò trước rồi, năm nay, ông ta sẽ nhường vị trí top mười doanh nhân tiêu biểu của Kinh Châu vốn thuộc về mình cho cô.
Anh Hiền giả vờ ngạc nhiên và mừng rỡ, tỏ ý cảm ơn. Có nằm trong top mười hay không cũng không sao, quan trọng là Tưởng Chấn đang để lộ tín hiệu ra với người bên ngoài.
Mấy ngày sau, Anh Hiền thay mặt Tưởng Chấn đến Trung tâm Hội nghị và Triển lãm để tham gia diễn đàn. Sau khi phó thư ký của ủy ban thành phố phát biểu tuyên bố khai mạc, các chuyên gia lớn lần lượt lên phát biểu, từ chính sách quốc gia đến chuyển đổi nền công nghiệp sản xuất, toàn chọn mấy lời rất chung chung, chỉ có thể đoán mò được một số nội dung mang tính định hướng từ trong số đó. Bởi vì dự án cải tạo khu công nghiệp cũ nên Anh Hiền được lên phát biểu đại diện cho Tưởng thị.
Sau những câu hỏi dài dằng dặc của phòng viên, một đám người quay về khách sạn để nghỉ ngơi, đến giờ cơm chiều lại tới phòng tổ chức tiệc tùng ở dưới tầng để tham gia tiệc rượu. Từ khía cạnh nào đó mà nói thì tiệc rượu mới là hoạt động chính của lần này, người có ý định hợp tác tranh thủ cơ hội để giới thiệu bắc cầu, không có ý định thì cũng có thể trao đổi danh thiếp, thăm dò ý kiến một chút.
Anh Hiền được coi là một cô gái trẻ tuổi hiếm thấy trong bữa tiệc, vì thế được không ít người chú ý tới.
Trừ những người xã giao bình thường thì cũng có người ám chỉ tới những mong muốn khác. Trong số đó phải kể tới người phụ trách của một công ty nằm trong danh sách Fortune 500* ở khu vực Trung Quốc Đại lục tên là Will, đó là kẻ lộ liễu nhất. Anh ta là người Mỹ, nhưng nói tiếng Trung rất lưu loát, lúc chạm má nhau để chào hỏi, nhân cơ hội đó, anh ta dùng một bàn tay để ôm eo cô.
*Danh sách Fortune 500 là danh sách hàng năm của tạp chí Fortune bao gồm 500 công ty lớn nhất của Mỹ được xếp hạng theo tổng doanh thu cho các năm tài chính tương ứng của họ.
Bàn tay của Will đặt rất thấp, nằm giữa chỗ sau lưng và mông cô, cũng nằm giữa nhiệt tình và quấy rối tình dục, anh ta nắm bắt rất đúng mực, xem ra là đã làm loại chuyện này không ít lần rồi.
Khách quan mà nói, Will rất anh tuấn, là người có vẻ ngoài điển hình của người Caucasus*, mắt sâu mũi cao, tóc vàng mắt xanh. Được người như vậy theo đuổi thì có lẽ cũng là chuyện đáng để vui vẻ, cũng không liên quan gì tới việc có thích hay không, chỉ là bản chất của con người mà thôi.
*Caucasus: vùng đất giữa biển Đen và biển Caspian.
Trong lúc tiệc tùng linh đình, bữa tiệc mới diễn ra được một nửa, cô uống một ít rượu, gò má hơi hơi nóng lên. Nhìn những người trước mắt đang lá mặt lá trái với nhau, cô bỗng nhiên lại có loại cảm giác ngớ ngẩn đang đứng ngoài cuộc.
Lấy điện thoại ra, Anh Hiền gửi tin nhắn cho dãy số không được lưu lại kia: “Đang ở đâu?”
Điện thoại nhanh chóng rung lên, câu trả lời của Phó Thành cũng ngắn gọn như thế: “Ở nhà.”